Con người ấy, xem như là buổi tối làm sao dâm làm sao lãng, nhưng ngày hôm sau cũng muốn phải trở lại sinh hoạt.
Tối hôm qua Giang Trúc Tâm thiếu chút nữa thì mất ngủ, nhưng đến cùng thân thể vẫn đang ở trạng thái tráng niên, hơn nữa lại phát tiết một lần, xem như là trong đầu có nghĩ bậy thế nào, thì cậu vẫn đắp chăn lên, nằm ở trên gối xong, rất nhanh liền ngủ mất tiêu.
Một bên khác Tần Phú Hữu cũng mơ hồ đoán được Giang Trúc Tâm trước khi nhấn tắt video đang làm cái gì. Nếu không phải sợ trêu đến Giang Trúc Tâm tâm thái vỡ nát, thì hắn thật sự rất muốn lại tới một lần nữa.
Hơn nữa, chắc chắn phải khiến cho Giang Trúc Tâm từ trong chăn nhảy ra mới được, tốt nhất còn phải bật đèn sáng nhất, triển khai thân thể bằng độ cong lớn nhất.
Mang theo một loại tâm tình hưng phấn, Tần Phú Hữu tắm xong liền đi tới thư phòng, nhiệt tình khi ở nhà phải tăng ca cũng tăng vọt theo, thậm chí lúc 12h30 sáng còn gọi điện thoại cho Bí thư Hách, căn dặn một câu: "An bài đàm phán với phía chính phủ một chút."
Bởi vì Tần Phú Hữu nói chuyện yêu đương, mà bình thường Bí thư Hách đi làm tan tầm sớm một tuần, lúc nhận được cuộc điện thoại này thì mặt cũng dại ra, một giây sau cô từ trên giường cá mặn nhảy lên, tỉnh cả ngủ.
"Được Tần tổng, đã nhận được Tần tổng." Sau khi Tần Phú Hữu cúp điện thoại xong, Bí thư Hách xoa mắt buồn ngủ, khóc không ra nước mắt mà từ trên giường bò dậy.
Bí thư Hách: Tần tổng đây là thất tình hay là đã được như mong muốn vậy nhể??? Vì sao người chịu thương tổn vẫn luôn là mình vậy chớ?
Tuy nói, Bí thư Hách đối với việc Tần Phú Hữu nửa đêm nửa hôm đào cô dậy làm việc cực kì ưu thương, nhưng Bí thư Hách hành động vẫn gọn gàng như cũ. Không chút nào bởi vì đi làm tan tầm sớm một tuần, mà quên luôn cách làm việc.
Loại tố chất này, vừa nhìn chính là do quanh năm suốt tháng sống trong dằn vặt mà bồi dưỡng thành.
Giang Trúc Tâm bên này căn bản không biết được việc Tần Phú Hữu phát điên cái gì. Sáng sớm hôm sau, Giang Trúc Tâm ở trên Wechat nói chào buổi sáng với Tần Phú Hữu, sau đó liền tự mình hâm nóng sữa bò, lại xé vài miếng bánh mì làm bữa sáng.
Sau khi ăn xong bữa sáng, giống như thường ngày, Giang Trúc Tâm rời khỏi tiểu khu đến chỗ trạm tàu điện ngầm. Chỉ là bình thường Giang Trúc Tâm nghiêm túc bước đi không nghịch điện thoại, thì bây giờ lại ở thời điểm dừng chờ đèn xanh đèn đỏ, lại không nhịn được mà lấy điện thoại ra.
Tần Phú Hữu: 【 Bảo bối nhi, thật chờ mong có một ngày chúng ta có thể cùng nhau rời giường ăn bữa sáng. 】
Giang Trúc Tâm vừa nhìn liền biết cái tên Tần Phú Hữu này có ý gì, nhưng cậu lại không muốn để cho Tần Phú Hữu thực hiện được ý định, vì vậy ngón tay nhanh chóng gõ.
Giang Trúc Tâm: 【 Chúng ta có thể hẹn cùng nhau ăn sáng trước mà. 】
Giang Trúc Tâm rất muốn trả lời rằng cậu cũng rất chờ mong, thế nhưng tối hôm qua cậu vì làm chuẩn bị tâm lí, đã hy sinh quá nhiều tiết tháo rồi. Với lại bây giờ, vẫn còn là ban ngày, cho nên phải kiềm chế một chút đi.
Tần Phú Hữu: 【 Bảo bối đây là, có ý muốn mời anh đi hẹn hò sao? 】
Giang Trúc Tâm: 【 Đúng vậy. 】
Buông điện thoại, Giang Trúc Tâm đi vào trạm tàu điện ngầm, quét thẻ vào trạm xong, thì tàu điện ngầm cũng vừa vặn đến. Sau khi Giang Trúc Tâm cùng đoàn người chen chúc lên tàu, thì đương nhiên là không tìm được vị trí. May mắn là cọ được chỗ bên trong góc, nên Giang Trúc Tâm liền lấy điện thoại từ trong túi ra.
Tần Phú Hữu: 【 Đã sắp xếp, 9 giờ sáng thứ Bảy anh tới nhà đón em. 】
Giang Trúc Tâm cong miệng nở nụ cười.
Giang Trúc Tâm: 【 Còn chưa đến thứ Bảy nữa, mà anh đã sắp xếp rồi? 】
Tần Phú Hữu: 【 Vậy anh sắp xếp tối nay trước nhé. 】
Giang Trúc Tâm: 【?】
Tần Phú Hữu: 【 Thực xin lỗi, anh tự đặt nhà hàng mất rồi. Trúc Tâm, tối nay cùng anh ăn bữa tối, được không? 】
Giang Trúc Tâm thầm nghĩ người này thật là bá đạo, đều đặt nhà hàng trước luôn rồi, còn giả vờ giả vịt như vậy nữa chứ. Nhưng trong lòng cậu tuy rằng nói vậy, mà đầu ngón tay vẫn nhanh hơn đại não đã làm ra quyết định, một giây liền đồng ý.
Tần Phú Hữu nhìn thấy Giang Trúc Tâm đồng ý xong, lập tức liền gửi đến một tin nhắn thoại lại đây. Giang Trúc Tâm cúi đầu mỉm cười, đem điện thoại để sát ngay bên tai.
Tiếp theo, cậu liền nghe đến một tiếng hôn môi cực kì dính, còn có một câu trầm thấp dụ người: "Cảm ơn bảo bối đã nể mặt, anh yêu em."
"Đệt." Giang Trúc Tâm ngoài miệng thì mắng, nhưng nụ cười trên khóe miệng lại không ngừng được. Nụ cười như vậy quá mức ngọt ngào, khiến người khác cũng nhịn không được mà phải lén lút nhìn cậu.
Nếu so sánh sắc đẹp của Giang Trúc Tâm với minh tinh, thì cũng không tính là cái gì. Nhưng ở trong mắt người bình thường, Giang Trúc Tâm chính là chân thực soái ca có thể khiến người khác quay đầu nhìn.
Hơn nữa, Giang Trúc Tâm cao 1m8, thân cao chân dài, tay dài chân dài, tỉ lệ dáng người cũng vô cùng tốt. Trên người nhìn qua cũng không có thịt thừa gì cả, kéo ống tay áo lên có thể nhìn thấy được cánh tay rắn chắc, cùng với gân xanh nhô ra ở trên. Thực sự là một người đàn ông có dáng người rất tốt.
Từ lúc cậu vào trong tàu điện ngầm, cho đến lúc chuyên tâm gửi tin nhắn với Tần Phú Hữu, thì đều có người đang lén lút liếc nhìn cậu. Chỉ là Giang Trúc Tâm vẫn luôn cúi đầu nhìn điện thoại, cho nên không phát hiện việc này. Thậm chí còn có người chụp trộm cậu, cậu cũng không hề phát hiện luôn.
Người đang chuyên tâm nói chuyện yêu đương, làm gì còn có thể phát hiện ra được ánh mắt của người khác được nữa chứ.
Sau khi tới công ty, Giang Trúc Tâm yêu quý công việc đương nhiên cảm thấy được có chút chưa đã thèm, nên nhanh chóng đến toilet rửa mặt. Giang Trúc Tâm sau khi trở lại vị trí, liền đặt điện thoại có hơi nóng lên vào trong ngăn kéo.
Nghĩ đến Tần Phú Hữu nói hắn cũng chuẩn bị bắt đầu làm việc, Giang Trúc Tâm liền có cảm giác khó mà giải thích được, mình và Tần Phú Hữu đang ở cùng trong một không gian vậy á.
Quý Du đang uống sữa đậu, giống như u linh mà trôi dạt đến bên cạnh Giang Trúc Tâm, "Anh cái kẻ lừa đảo này."
Giang Trúc Tâm sợ hết hồn, yên lặng lùi về sau một chút, mới có đầy đủ không gian để cho cậu ngẩng đầu nhìn về phía Quý Du.
"Tôi sao mà nha...?" Bởi vì lúc trước từng lợi dụng Quý Du để kiểm tra, cho nên khi Giang Trúc Tâm đối mặt với Quý Du, vẫn cảm thấy có chút không quá tự nhiên.
Nhưng cậu nghĩ hôm qua xin lỗi cũng rất thuận lợi mà, cho nên cũng không hề hoàn toàn hiểu được sao Quý Du lại có oán niệm như thế.
"Anh nói anh là thẳng nam, vậy tại sao anh lại cùng Tần Phú Hữu nói chuyện yêu đương?" Nửa đêm hôm qua, Quý Du bị Quý Xuyến đào ra từ trong ổ chăn.
Đối phương là một người đã lập gia đình, còn có cả con gái rồi, vậy mà lại làm ra hành vi ngây thơ như vậy, chỉ vì oán giận cái tên Tần Phú Hữu kia đã không còn là cẩu độc thân nữa mà thôi.
Tần Phú Hữu nếu như không còn là cẩu độc thân nữa, thì anh ta không còn cách nào tìm ra được điểm trào phúng người ta được. Điều này khiến cho Quý Xuyến cực kì không vui, vì vậy thân là em trai Quý Du liền chịu tội.
- ---- người trong giới đều biết cả rồi, cái việc tên đàn ông cao cao tại thượng lại hư hư thực thực không cứng được kia, vậy mà thực sự có người yêu rồi đấy.
Liên tưởng đến cử chỉ thân mật của Giang Trúc Tâm với Tần Phú Hữu, một tia may mắn cuối cùng của Quý Du cũng biến mất luôn.
Cho nên anh một tên thẳng nam, tại sao lại ở chung một chỗ với Tần Phú Hữu chứ hả??!!
"...A." Đúng là có chuyện như vậy mà nhỉ, Giang Trúc Tâm ngại ngùng mà lôi ghế dài ra mời Quý Du ngồi xuống, "Tôi đúng là thẳng nam, nhưng A Quý... à nhầm Tần Phú Hữu lại không giống như vậy."
Nhớ tới mình cũng chưa từng giải thích đúng đắn cho Quý Du (trước cảm thấy là không cần thiết), bây giờ lại thấy Quý Du lại để bụng như vậy, nên Giang Trúc Tâm cũng cảm thấy mình có nghĩa vụ nói rõ tình huống một chút.
"Tôi hoàn toàn không thể tiếp nhận người đàn ông khác, nhưng tôi có thể tiếp nhận Tần Phú Hữu."
"Bởi vì hắn là thổ hào sao?" Quý Du quái lạ mà nhìn chằm chằm vào Giang Trúc Tâm.
"Không phải." Giang Trúc Tâm cũng không tức giận, "Đây là vấn đề về duyên phận, tôi cũng khó nói rõ ràng lắm." Nói, Giang Trúc Tâm lại có chút bất đắc dĩ mà cười cười, hỏi Quý Du: "Cậu chán ghét tôi sao?"
"Tôi mới không chán ghét anh đâu." Quý Du phản ứng rất lớn, "Chẳng qua là tôi cảm thấy, anh thích lừa gạt người khác mà thôi."
"Tôi không có lừa cậu đâu."
"Tôi biết rồi mà." Quý Du căm giận từ trong túi móc ra một viên đại bạch thỏ, đưa cho Giang Trúc Tâm nhe răng trợn mắt nói: "Cho anh ăn nè. Nhanh chóng làm việc đi."
Giang Trúc Tâm nhìn kẹo ở trên bàn, lại nhìn Quý Du từng bước trầm trọng mà trở lại chỗ ngồi, có chút không hiểu đây là ý gì.
"Chậc, chậc chậc, cậu làm tổn thương một trái tim thiếu nam, có thấy áy náy hay không hử?" Cao Mỹ đáp xuống trung tâm bát quái, lại ném một cái mị nhãn ý tứ sâu xa về phía Giang Trúc Tâm. Tiểu Thố ở đối diện trộm nhìn qua, sau đó lại lén lút rụt trở lại.
"Không phải, cái gì với cái gì nha." Tuy rằng lúc trước Cao Mỹ cũng đã thật thật giả giả nói Quý Du yêu thích cậu, nhưng Giang Trúc Tâm cảm thấy thế nào, cũng không cảm thấy được Quý Du yêu thích mình cơ mà.
Ở đâu lại có người dùng phương thức này để biểu đạt mình thích đối phương kia chứ?
Quý Du: Có! Là tui đó!
Quý Du cũng thật là yêu thích Giang Trúc Tâm, ấn tượng đầu tiên của cậu ta đối với Giang Trúc Tâm chính là lần nhìn thoáng qua tác phẩm phỏng vấn kia.
Tiếp theo chính là Giang Trúc Tâm nói cậu ta đáng yêu, còn có Giang Trúc Tâm lớn lên đẹp, thậm chí trà sữa Giang Trúc Tâm cho cậu ta đều uống ngon hơn so với những nơi khác nữa...
Nhưng mà kì thực, từ đầu đến cuối Quý Du đều chưa từng muốn cùng Giang Trúc Tâm kết giao, cậu ta đối với việc này cũng không có khái niệm gì hết.
Quý Du đơn thuần chỉ muốn cùng Giang Trúc Tâm trở thành đồng nghiệp tốt trong công việc mà thôi. Cứ xem như bọn họ một người là nguyên họa, một người là thiết kế mô hình, nhưng Quý Du có chứng cưỡng chế rất nghiêm trọng.
Sau khi cậu ta nhận việc, liền nghiêm túc xem qua bản vẽ của Giang Trúc Tâm, lại thật lòng cảm thấy được Giang Trúc Tâm nhất định sẽ là người hiểu cậu ta nhất.
Nhưng hiện tại Giang Trúc Tâm lại nói chuyện yêu đương, yêu đương thì ít nhiều sẽ ảnh hưởng đến công việc, điều này khiến cho Quý Du rất không vui.
Cực kì không vui luôn á!
Xem như Quý Du cảm thấy được mình cực kì đứng đắn và có đạo lí, nhưng phương thức nói chuyện của cậu ta trên cơ bản ở ngoài phạm vi lí giải của Giang Trúc Tâm, cho nên cậu ta chỉ có thể ôm nỗi hận mà nuốt xuống một ngụm sữa, rồi tiếp tục bất lực mà nhìn Giang Trúc Tâm cùng Tần Phú Hữu công nhiên tú ân ái.
Quá đáng, rất quá đáng luôn ấy!
Giang Trúc Tâm căn bản không biết mình nhiệt tình làm việc lại bị nghi ngờ, chỉ có thể lơ ngơ mà gãi gãi đầu, kế tiếp lại toàn tâm toàn ý vùi đầu vào công việc.
Sau khi duỗi người, Giang Trúc Tâm sẽ nhớ tới tối nay mình và Tần Phú Hữu hẹn hò. Tối nay là lần đầu tiên hai người chính thức ra ngoài hẹn hò, mà không phải ở nhà. Giang Trúc Tâm cho dù không nói, thì trong lòng vẫn tràn đầy mong đợi.
"Trúc Tâm." Lúc xế chiều, Bạch Vô Thường bước chân không hề có tiếng động đi tới, khiến Giang Trúc Tâm thiếu chút nữa giật bắn cả người.
"Bạch ca, làm sao vậy?" Giang Trúc Tâm tỉnh táo lại hỏi.
"Tôi đã xem qua bài tập mà cậu nộp." Bạch Vô Thường giơ giơ lên trang bản vẽ, "Tư liệu còn lại cậu chưa xem xong thì cứ từ từ là được, sau khi xem xong bài tập của cậu, tôi bước đầu phán đoán cậu có thể đảm nhiệm được công việc này. Hiện tại, tôi sẽ nói cho cậu một chút về dự án mà chúng ta phải làm. Bởi vì là dự án mới, cho nên có thể sẽ khá bận đấy."
"Được." Giang Trúc Tâm ngồi nghiêm chỉnh, nội tâm sôi trào mãnh liệt, cậu cảm thấy đây chính là khẳng định tốt nhất đối với cậu.
Sau khi Tần Phú Hữu biết được Giang Trúc Tâm sẽ tăng ca, liền đem thời gian ăn bữa tối đặt lại thành 8 giờ.
Hiện tại hắn ở dưới lầu đợi Giang Trúc Tâm đi xuống, nhưng mà lần này không phải hắn tự mình lái xe, mà là tài xế lái.
Dù sao đêm nay đặt chính là phòng ăn kiểu Tây, hắn đã để giám đốc chuẩn bị một chai rượu vang đỏ rồi, nên không thích hợp để lái xe.
Tần Phú Hữu thậm chí còn nghĩ, nếu như Giang Trúc Tâm không cẩn thận uống nhiều hai ngụm...
Khụ khụ.
Giang Trúc Tâm bước chân nhanh chóng vọt ra ngoài, sau đó đôi mắt sáng lấp lánh mà nhìn thấy Tần Phú Hữu đang ở trong xe. Tần Phú Hữu nhìn thấy Giang Trúc Tâm xong ánh mắt cũng mềm nhũn, sau đó mở cửa cho Giang Trúc Tâm tiến vào.
Không nghĩ tới, sau khi Giang Trúc Tâm chui vào một khắc, đột nhiên từ phía sau lấy ra một đóa hoa hồng giấy.
Chỉ thấy dưới ánh đèn xe sắc mặt cậu hồng hào, trên mặt mày anh tuấn cường tráng cũng hiện ra một chút ngượng ngùng: "Cái kia, cảm ơn anh đã chờ em. Đây là hoa em làm vừa nãy trước khi tan tầm, tuy có chút đơn sơ... nhưng a!"
Tần Phú Hữu không chờ Giang Trúc Tâm nói xong lời còn lại, thì không nhịn được mà nắm lấy bàn tay đang cầm hoa của Giang Trúc Tâm, cũng đưa tay kéo cao. Một cái tay khác ôm lấy eo của Giang Trúc Tâm, sau đó miệng chính xác mà ngậm lấy môi của Giang Trúc Tâm.
Như là quốc vương đang tuần tra địa bàn của mình, Tần Phú Hữu không chút do dự mà dùng đầu lưỡi đảo quanh khoang miệng của Giang Trúc Tâm một vòng, sau đó tươi cười mà cầm lấy hoa hồng ở trên tay của Giang Trúc Tâm.
Đối với Giang Trúc Tâm cònhơi thở dốc, Tần Phú Hữu ánh mắt như nước, hắn quý trọng mà chân thành nói: "Cảmơn em, Trúc Tâm. Đây là lễ vật lãng mạn nhất trong cuộc đời mà anh nhận được đó."