Hào Môn Sinh Con Hàng Ngày

Chương 29-2



Giang Trúc Tâm cảm thấy mình và Tần Phú Hữu tựa hồ có rất nhiều chuyện nói hoài không hết. Bây giờ lại bị một câu của hắn 'Em có thể gọi bà ấy là mẹ' chọc đến mất hết cả chức năng ngôn ngữ luôn.

Lúc còn rất nhỏ, Giang Trúc Tâm liền mất đi ba mẹ. Một chữ 'Mẹ' này đối với cậu mà nói là một từ cực kì xa lạ.

Tần Phú Hữu: 【 Bảo bối, Trúc Tâm, em ngủ rồi sao? 】

Giang Trúc Tâm: 【 Ừm, em mệt quá. 】

Tần Phú Hữu: 【 Được rồi, ngủ ngon, ngày mai anh lại đến gặp em. 】

Giang Trúc Tâm: 【 Ngủ ngon. 】

Tần Phú Hữu: {giọng nói 2'} 【 Yêu em, moah. 】

Đối thoại của hai người đến đây là kết thúc, Giang Trúc Tâm ôm điện thoại có chút nóng vào trong lòng, đôi mắt mở lớn bởi vì tắt đèn mà không nhìn thấy rõ trần nhà. Tâm tư ngàn vạn, tựa hồ suy nghĩ rất nhiều thứ, rồi lại giống như cái gì cũng đều không nghĩ.

Lăn qua lăn lại hai vòng, trong đầu Giang Trúc Tâm cuối cùng chỉ còn lại thanh âm mà lúc Tần Phú Hữu hôn môi cậu.

Cùng một người đàn ông nói chuyện yêu đương, còn đầy đầu đều là bóng dáng của đối phương, chuyện này cũng quá thần kì rồi ấy.

Hiện tại lúc chỉ có một mình, Giang Trúc Tâm rốt cuộc có thể hoàn toàn đắm chìm trong suy nghĩ của mình.

Nhưng mà, bản thân Giang Trúc Tâm cũng không phải là nhà triết học gì, lại càng không phải là thiên tài, cậu cũng chỉ có một kết luận, chính là ----

Xem như mình nói chuyện yêu đương với một người đàn ông, thì mình cũng vẫn là một người đàn ông thẳng như sắt thép vậy đó.

- ---

Ngày thứ hai, sau khi Giang Trúc Tâm nghĩ thông suốt tất cả thì càng thêm mười phần nhiệt tình mà học tập. Đồng thời dưới sự chỉ đạo của Bạch Vô Thường mà tiếp xúc với phần nhỏ công việc, rất nhanh cậu liền đói bụng. Buổi trưa, cậu thường gọi thức ăn ngoài tương đối nhiều, cũng tiện thể đặt một cốc trà sữa, sau đó đi tới bàn của Quý Du.

"Hừ." Quý Du biểu thị mình vẫn còn đang thù dai, căn bản không muốn phản ứng Giang Trúc Tâm đang tới gần.

"Quý Du." Giang Trúc Tâm đặt trà sữa lên bàn Quý Du, sau đó cũng lôi ghế dài lại đây, chỉ là Quý Du quay sang một bên, căn bản không muốn nhìn cậu.

Giang Trúc Tâm thẳng thắn đưa tay ra khoát lên trên bàn, sau đó đem đầu lại gần một chút, cả đầu liền dựa nghiêng vào trên bàn, cái tay đang đè lên đầu kia cũng dựng lên một ngón trỏ nhẹ nhàng mà chọc chọc quý Du.

"Hừ." Quý Du lại xích sang bên cạnh, không có chút nào muốn phản ứng Giang Trúc Tâm. Nhưng mà cậu ta xích một chút, thì Giang Trúc Tâm cũng xích qua theo.

Quý Du bị Giang Trúc Tâm chọc đến thiếu kiên nhẫn, liền muốn quay đầu lại trào phúng, nhưng khi nhìn đến Giang Trúc Tâm nửa khuôn mặt đặt ở trên cánh tay. Cánh tay lại đặt trên bàn của cậu ta, còn dùng ánh mắt vô tội như vậy mà nhìn cậu ta, thì hô hấp của Quý Du không khỏi cứng lại.

Căn bản không nghĩ tới hình tượng của mình bây giờ mang đến cho Quý Duy bao lớn lực xung kích tâm lí. Giang Trúc Tâm thấy Quý Du rốt cuộc quay đầu nhìn cậu, liền thật không tiện mà cười một cái, cũng đem trà sữa đẩy lên trước mặt Quý Du, "Tôi đặc biệt gọi riêng tặng cho cậu nè, hy vọng cậu có thể tha thứ cho tôi nha."

Quý Du nhìn Giang Trúc Tâm cười cộc lốc đối với cậu ta, lúc Giang Trúc Tâm đem trà sữa đưa tới trong tay cậu ta, Quý Du vậy mà quên mất việc mình phải cự tuyệt Giang Trúc Tâm, liền trực tiếp nhận lấy trà sữa ở trên tay cậu.

Giang Trúc Tâm thấy Quý Du đã nhận trà sữa, cho là Quý Du đã nhận lời xin lỗi của cậu, vì vậy đứng dậy, "Cố gắng làm việc nhé, tôi cũng về làm việc đây. Quý Du, thật không tiện nha."

Giang Trúc Tâm kì thực cũng không biết thế nào để dỗ dành người khác, huống chi lại là dỗ một người đàn ông. Xem như Quý Du chỉ nhỏ hơn một tuổi so với cậu, thì cũng là một người đàn ông trưởng thành.

Thêm vào trong lòng cậu cho rằng, mình và Quý Du cũng không thân thiết bao nhiêu. Quý Du lúc đầu cũng thuộc loại mà cậu rất chán ghét, cho nên Giang Trúc Tâm có thể nói vài câu xin lỗi cẩn thận, cùng với tặng một cốc trà sữa cho Quý Du đã xem như là cực hạn rồi.

Đại khái cõi đời này, cũng chỉ có Tần Phú Hữu có thể khiến cho tốc độ tiếp nhận của cậu nhanh như vậy mà thôi. Giang Trúc Tâm thầm nghĩ.

Nhưng mà nghĩ lại, Tần Phú Hữu cùng với Quý Du cũng không giống nhau, cho nên hai người cũng không có cách nào so sánh được.

Nghĩ đến Tần Phú Hữu, Giang Trúc Tâm lại cảm thấy có chút ngượng ngùng. Tần Phú Hữu người này thật sự quá đặc biệt cũng quá dằn vặt người khác, Giang Trúc Tâm không nghĩ tới thì hắn đều đã làm được cả rồi.

"Ở nhà các cậu đều là Tần tổng nấu cơm sao?" lúc Giang Trúc Tâm trở lại vị trí thì Cao Mỹ liền rướn cổ lên bát quái hỏi.

Hiện tại, cô đã hoàn toàn xác nhận Giang Trúc Tâm và Tần Phú Hữu là một đôi phu phu, bằng không Giang Trúc Tâm và Tần Phú Hữu hai người làm sao có thể tự nhiên mà nói ra chữ 'nhà' này được chứ.

Cao Mỹ căn bản không nghĩ tới, Giang Trúc Tâm cùng Tần Phú Hữu tối hôm qua mới chính thức xác định quan hệ, hơn nữa thời gian hai người quen biết vẫn chưa tới nửa tháng.

Nhưng có một số người chính là như vậy, chỉ là một ánh mắt, thì trong ba mươi giây là có thể phát hiện sự thu hút về khí chất, do đó sẽ càng tới gần lẫn nhau.

Chỉ là Giang Trúc Tâm trước đây cũng thật sự không phải là cong, cho nên mới có thể bỏ ra chừng mấy ngày mới tiếp nhận được Tần Phú Hữu.

Nếu như ban đầu Tần Phú Hữu là một cô gái, thì lấy tính hướng bình thường lúc trước của Giang Trúc Tâm, bây giờ có thể cùng người ta kết hôn chớp nhoáng được luôn rồi.

Theo một ý nghĩa nào đó mà nói, Giang Trúc Tâm kì thật vẫn rất thẳng thắn.

"Chị May..." Giang Trúc Tâm ở trên chỗ ngồi uốn éo, có chút không quen cùng đồng sự tán gẫu về vị bạn trai mới thăng cấp của mình, "Chị làm sao lại hứng thú đối với việc này như vậy?"

"Người ta là Tần tổng đó, thêm vào tài sản của hắn và cha mẹ, thì cũng lên đến ngàn tỉ có được không?" Cao Mỹ đứng dậy vỗ vỗ vai Giang Trúc Tâm, "Cậu đây chính là ôm được đùi lớn rồi đấy."

Ngoại trừ lúc mới bắt đầu tiếp xúc Tần Phú Hữu chuyển khoản giống như điên kia, cùng với con Maybach ngồi không tới năm lần, thì cậu còn chưa từng tận mắt nhìn thấy sự giàu có của Tần Phú Hữu đâu.

Giang Trúc Tâm cũng chỉ là ít nhiều biết cái khái niệm 'Tần Phú Hữu rất có tiền' mà thôi, nhưng muốn cậu vì cái này mà có tâm tư gì đó, thì tạm thời cậu còn không làm được.

Hơn nữa quan trọng là..., tuy rằng cậu không có tiền bạc gì, nhưng dục vọng đối với vật chất của cậu cũng không mãnh liệt như vậy, cho nên cũng không cần người yêu nuôi cậu.

Giang Trúc Tâm từ nhỏ đã toàn diện phụ trách cuộc sống của mình, muốn cậu đi ỷ lại vào ví tiền của người yêu, thì chắc chắn cần phải qua huấn luyện mới được.

"A..." Cho nên lúc Cao Mỹ nói cậu ôm được đùi vàng lớn, Giang Trúc Tâm vẫn cảm thấy sự bần cùng đã hạn chế trí tưởng tượng của mình. Cậu ngay cả một triệu còn chưa từng thấy qua, chứ đừng nói là ngàn tỉ nó trông như thế nào. "Đùi vàng lớn cũng chỉ là một người thôi mà..."

Nghĩ đến Tần Phú Hữu ngoại trừ biến thái một chút, dung mạo so với người khác đẹp trai hơn chút, năng lực kiếm tiền trâu bò hơn chút, đầu óc hơi hơi thông minh hơn chút, gia thế so với ngươi khác huyễn khốc hơn chút, thì hắn cũng đâu có ba đầu sáu tay tám đôi mắt gì đâu.

Ngay cả ma pháp cũng không biết, không phải vẫn là người bình thường sao?

"Đại huynh đệ, lợi hại nha." Tiểu Thố núp ở chỗ của mình, nhưng vẫn ló đầu qua biểu thị yên lặng quan sát. Cậu ta yên lặng giơ ngón tay cái lên với Giang Trúc Tâm, "Vô hình giả bộ, trí mạng nhất, anh chính là người đàn ông đứng ở đỉnh của việc giả bộ đấy."

Giang Trúc Tâm: "...Cút?"

Thời gian nghỉ ngơi nói cười đùa giỡn, thời gian làm việc vùi đầu gian khổ làm việc, rất nhanh đã đến giờ tan tầm. Hôm nay như cũ vẫn có rất nhiều người ở lại tăng ca, Giang Trúc Tâm cũng cực kì giống với mọi người mà vùi đầu tăng ca. Tần Phú Hữu lúc này lại nhắn Wechat cho cậu.

Tần Phú Hữu: 【 Cơm anh nấu sắp xong rồi, mấy giờ thì em về nhà nha? (づ ̄ 3 ̄)づ 】

Lần này Tần Phú Hữu còn bỏ thêm một cái emoji, nghĩ đến cái emoji này nếu như xuất hiện ở trên mặt Tần Phú Hữu, thì Giang Trúc Tâm trong lòng lại không nhịn được, mà bật cười thành tiếng.

Từ lúc nhận được trà sữa xong, ngoài trừ lúc đang làm việc, thì Quý Du đều xa xa mà nhìn chằm chằm vào Giang Trúc Tâm. Hiện tại nhìn thấy Giang Trúc Tâm bộ dáng ngọt ngào, nội tâm cậu ta liền như núi lửa bùng cháy.

Quý Du: Giang Trúc Tâm! Cái tên ma quỷ thâu tâm này! Kẻ lừa đảo!

Quý Du nội tâm diễn quá nhiều, Giang Trúc Tâm tiếp không nổi.

Giang Trúc Tâm: 【 Được, bây giờ em cũng chuẩn bị đi về nè. 】

Bởi vì ngày hôm qua đã thương lượng xong, cho nên thời gian Giang Trúc Tâm trở lại đại khái sẽ là tám giờ. Sau này có thể sẽ càng muộn hơn một chút, vì hiện tại cậu vẫn còn là một nhân viên mới.

Sau khi thuần thục công việc, có thể sẽ phải tiếp nhận càng nhiều nhiệm vụ hơn. Biết được Tần Phú Hữu cũng luôn luôn đang phối hợp với mình, thì Giang Trúc Tâm cũng muốn nỗ lực trong đoạn tình yêu này.

Hơn nữa để cẩn thận hơn, thì đầu tiên là yêu đương. Nếu như thuận lợi, thì có thể sẽ kết hôn.

Tần Phú Hữu rất có thể sẽ trở thành người nhà của cậu...

Nghĩ tới đây, Giang Trúc Tâm không biết vì sao toàn thân liền tràn đầy nhiệt tình.

Bởi vì hôm nay là ngày đầu tiên Tần Phú Hữu nấu cơm ở nhà cậu, cho nên Giang Trúc Tâm nói không cần Tần Phú Hữu tới đón cậu tan tầm. Tần Phú Hữu cũng ngoan ngoãn nghe lời, đồng ý ở nhà chờ cậu trở lại.

Vì vậy, hiện tại Giang Trúc Tâm cứ như vậy một mình mà rời khỏi công ty, sau đó đi về phía lối vào trạm tàu điện ngầm.

Ngày lúc trong lòng cậu mong đợi sau khi về nhà có thể nhìn thấy ánh đèn sáng lên vì cậu, qua đường cái liền có thể đến được trạm thì Giang Trúc Tâm bị lôi kéo một chút.

Sau một giây đôi mắt bị che kín miệng cũng bị bịt lại, còn có người kéo hay tay cậu ra sau trói chặt. Giang Trúc Tâm ngay cả người cũng thấy không rõ, thì đã bị đẩy vào bên trong một chiếc xe.

Giang Trúc Tâm: Bắt cóc hả????!!!!!

Đệt, đệt, phải tỉnh táo, phải tỉnh táo!

Giang Trúc Tâm ô ô muốn mở miệng, nhưng mà miệng lại bị băng keo cường lực dán chặt rồi. Giãy dụa một phen cũng không có kết quả, cậu chỉ có thể lựa chọn không lãng phí thể lực nữa, mà là vểnh tai lên, muốn nghe âm thanh xung quanh một chút.

Này này này, bọn buôn người hiện tại đều không kén chọn zị hả? Bắt cóc một người nghèo như cậu làm gì? Chẳng lẽ, đã điều tra được cậu nhìn không quen mắt, nên chuẩn bị mang cậu ra đảo đào than đá hả?

Xong rồi, cậu rõ ràng đã đồng ý với Tần Phú Hữu tám giờ về nhà. Lẽ nào vừa mới kết giao, thì bây giờ lại muốn lỡ hẹn hả?

Cậu không muốn đâu hu hu hu!

Trọng điểm cơ bản toàn bộ nghiêng lệch, Giang Trúc Tâm ở trong lòng khóc chít chít, mà hiện thực ngoại trừ không biết làm sao, thì hiện tại ở trong mắt người khác cậu đã tức tốc tỉnh táo lại, làm ra tư thế lắng nghe thu thập tình báo.

Thằng nhóc này tố chất cơ bản còn rất tốt.

Người ngồi đối diện Giang Trúc Tâm thỏa mãn gật gật đầu.

Không biết qua bao lâu, hẳn là đã tới được điểm đến. Giang Trúc Tâm bị hai người dẫn tới một cái ghế sopha, nói chứ, cái ghế sopha này ngồi lên còn rất thoải mái nữa đấy.

Chờ chút! Bây giờ không phải là lúc nghĩ đến cái này mà!

Giang Trúc Tâm cảnh giác mà thân thể cũng căng thẳng theo, kế tiếp đã có người xé xuống băng keo trên miệng cậu.

Băng keo này thực sự dính quá chắc, lúc kéo xuống, Giang Trúc Tâm cảm thấy lông tơ trên mặt cùng với râu mép đã cạo sạch sẽ cũng giống như là bị xé ra theo rất đau, khiến cho cậu không tự chủ được mà hơi chu miệng để giảm bớt đau đớn.

Hành vi theo bản năng này càng tăng thêm sự đáng yêu của cậu.

"Xin hỏi các người là ai? Tại sao lại muốn bắt cóc tôi?" Chờ đau đớn bớt đi, Giang Trúc Tâm rốt cuộc mới mở miệng, "Các người muốn cái gì?"

Đôi mắt bị bịt mắt che lại, Giang Trúc Tâm căn bản không có cách nào dùng đôi mắt nhìn ra ai là người bắt cóc cậu. Bây giờ, cậu chỉ có thể thử dùng miệng để đàm phán.

Chuyên môn bắt cóc cậu đến đây, nhất định là bởi vì trên người cậu có thứ gì mà đối phương muốn, chỉ hy vọng những người này muốn không phải là tim gan phổi thận của cậu thôi.

"Rời khỏi Tần Phú Hữu." Giang Trúc Tâm cách hơn mười giây sau, mới nghe được thanh âm của một người đàn ông.

Thanh âm của người đàn ông này cũng không có cố ý ngụy trang, có thể nghe được số tuổi của đối phương cũng phải khoảng năm, sáu mươi tuổi.

"Chú là ai nha?" Giang Trúc Tâm nghe được tên của Tần Phú Hữu xong, cả người đều có chút tạc mao, "Chú muốn làm gì Tần Phú Hữu?"

Không nghĩ tới cậu bị bắt cóc lại bởi vì Tần Phú Hữu, thế nhưng bây giờ Giang Trúc Tâm muốn biết là, Tần Phú Hữu có thể bị nguy hiểm gì hay không.

Đối phương muốn cậu rời khỏi Tần Phú Hữu, nhưng cậu và Tần Phú Hữu mới xác nhận quan hệ có một ngày thôi mà, cho nên có thể nhìn ra được đối phương nhất định là đang giám sát Tần Phú Hữu.

"Hừ, cậu không rời khỏi hắn, tôi sẽ giết cậu, cậu có thể làm sao?" Người đàn ông kia nói như vậy, nhưng Giang Trúc Tâm lại nghe được có chút kì quái, cậu rời khỏi Tần Phú Hữu, thì người này sẽ có lợi ích gì sao?

"Nếu như tôi nói không thì sao?" Giang Trúc Tâm biết mình không thông minh, thậm chí có lúc còn rất bướng bỉnh. Nhưng vào lúc này cậu biết rõ phải cùng đối phương thương lượng, để phòng ngừa đối phương giết con tin. Nhưng mà người này uy hiếp cậu như vậy, cậu lại cảm thấy khó chịu.

Tần Phú Hữu đã nấu cơm sẵn ở nhà chờ cậu, người này còn bảo cậu phải rời khỏi Tần Phú Hữu, làm sao có thể như vậy được chứ?

"Lấy trùm mắt ra." Người đàn ông ra lệnh cho người bên cạnh, sau đó có người liền lấy trùm mắt trên mặt Giang Trúc Tâm xuống.

Giang Trúc Tâm híp mắt, nhìn thấy được ánh sáng đột nhiên chiếu tới. Cậu trừng mắt mà nhìn quanh bốn phía, phát hiện xung quanh trang trí có thể dùng một từ 'tráng lệ' để hình dung. Cậu còn tưởng rằng mình sẽ bị bắt cóc nhốt trong một kho hàng gì đó nữa cơ.

Dù sao trên TV cũng đều chiếu như vậy mà.

"..." Chờ Giang Trúc Tâm ngắm nhìn xong, liền phát hiện ngồi ở đối diện cậu không chỉ là ông chú vừa mới uy hiếp cậu xong, còn có một vị quý phụ nhìn qua đã thấy cực kì tao nhã.

Trên người ông chú cũng mặc âu phục tinh xảo vừa nhìn liền biết giá cả không ít, hai người nhìn thế nào cũng đều là người rất chú ý.

Đây là cái tổ hợp gì đây??

"Xin chào, Giang Trúc Tâm." Ông chú ngón tay trỏ giao nhau, khuỷu tay kề sat ở trên đầu gối, thân thể hơi nghiêng về phía trước, "Tôi là ba của Tần Phú Hữu."

"Tôi là mẹ của Tần Phú Hữu." Quý phụ ôn văn nhĩ nhã nói.

"!!!!???" Giang Trúc Tâm há há miệng, không nghĩ tới người bắt cóc cậu vậy mà lại là cha mẹ của Tần Phú Hữu.

Chuyện gì đang xảy ra vậy nè!

"Cởi trói cho cậu ấy đi." Ông chú lại nói, Giang Trúc Tâm lúc này mới phát hiện, vừa nãy bắt cóc cậu chính là hai người đàn ông vạm vỡ cao gần đến hai mét, vóc người của bọn họ nhìn qua giống như là đại lão đấu vật WWE vậy á.

"Cậu rất có gan đấy." Tần phụ cười lạnh, "Đem valy lên đây."

Nói xong, một vị đại hán trong đó liền đem một cái valy 26 tấc đặt lên trên bàn trà trước mặt Giang Trúc Tâm.

Kế tiếp, vị đại hán kia lại mở valy ra. Giang Trúc Tâm phát hiện bên trong tất cả đều là tiền mặt.

"Bên trong có 400 vạn, nếu cậu rời khỏi con trai của tôi, thì có thể lấy đi toàn bộ, cũng có thể rời khỏi nơi này." Ba Tần ngữ khí mát lạnh mà nói.

Giang Trúc Tâm sững sờ nhìn tiền mặt trước mắt, ban ngày cậu mới suy nghĩ mình ngay cả một triệu cũng chưa từng nhìn thấy, thì không nghĩ đến buổi tối, là cậu có thể nhìn thấy số tiền mặt gấp bốn lần một triệu.

Một cái valy chỉ toàn tiền mặt, khốc huyễn, đủ khốc huyễn luôn á.

Trong phòng đột nhiên yên lặng một hồi, Giang Trúc Tâm chỉ là trừng mắt nhìn nhân dân tệ trước mặt, biểu tình trên mặt rất khó nói là đang biểu đạt cái gì.

Ngay lúc mẹ Tần chuẩn bị mở miệng, thì Giang Trúc Tâm trước mặt nước mắt đột nhiên không hề có một tiếng động mà chảy xuống.

"Tần Phú Hữu không phải đã nói, các người, yêu thích con sao..." Giang Trúc Tâm âm thanh rất nhỏ, mà ở dưới khoảng cách như vậy, mọi người lại nghe rất rõ ràng. "Thì ra Tần Phú Hữu lừa người! Oa!!!"

Giang Trúc Tâm rơi lệ.

Giang Trúc Tâm mắng người.

Giang Trúc Tâm gào khóc.

Ba Tần và mẹ Tần: ∑ gay rồi. Đùa hơi quá rồi!!!

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv