"Tại sao nha, Tần Phú Hữu thì có cái gì tốt, chúng ta vừa mới bàn bạc xong rồi mà." Quý Du sau khi nghe Giang Trúc Tâm từ chối mình thì liền sốt ruột, cậu ta ban đầu còn tràn đầy tự tin Giang Trúc Tâm sẽ đồng ý với cậu ta.
Giang Trúc Tâm: Chúng ta lúc nào thì vừa mới bàn bạc xong???
Giang Trúc Tâm lại bởi vì ngữ khí bình tĩnh như vậy của Quý Du mà không hiểu cái gì hai giây. Sau đó lại nghĩ, chẳng lẽ là mình ở trong tình huống không biết tên mà mất trí nhớ à. Sao cậu không nhớ ra được là mình cùng Quý Du đã từng nói chuyện nhỉ?
"Đây không phải là vấn đề có được hay không... Đây là ước định, vừa nãy chúng tôi vừa mới quyết định rồi." Giang Trúc Tâm từ chối lựa chọn trực tiếp đáp lại Quý Du, lại không nghĩ rằng, Quý Du nghe được đáp án này xong liền nổ tung.
"Vừa nãy anh kéo hắn đi ra ngoài, chính là muốn cùng hắn hẹn buổi tối chơi xong liền cùng nhau về nhà?" Quý Du một mặt sững sờ 'Anh làm sao có thể như vậy?' và 'Tại sao anh lại phản bội tôi?' khiến cho suy nghĩ của Giang Trúc Tâm trong lúc nhất thời chạy không tới.
Giang Trúc Tâm (tay Nhĩ Khang): "Không phải, tôi không có, còn có cậu nhỏ giọng một chút."
Mọi người: Đã nghe được rất rõ ràng. Nụ cười của dì. jpg
Tần Phú Hữu cảm thấy thằng nhóc Quý Du này tuy rằng thực đáng ghét, nhưng xem ở việc cậu ta tích cực nói ra lời thật như vậy, Tần Phú Hữu quyết định không bắt nạt đứa nhỏ nhà người ta nữa.
Giang Trúc Tâm: Lời nói thật ở đâu á?? Thì ra vừa nãy anh còn muốn bắt nạt người ta nữa á hả?
Còn may là Tần Phú Hữu không nói ra, bằng không Giang Trúc Tâm bị kẹp ở giữa, đại khái sẽ bị thái độ nghiêm túc của hai người này khiến cho tức chết.
"Chờ chút hắn cũng phải uống rượu mà, uống rượu xong thì không được lái xe, nhà tôi có tài xế." Quý Du tiếp tục giãy dụa.
"Tôi không uống." Tần Phú Hữu rốt cuộc mở miệng nói chen vào: "Không cần lo lắng, vì Giang Trúc Tâm, tôi thậm chí có thể cai rượu." Về phần nhà hắn cũng có tài xế, thì Tần Phú Hữu đương nhiên sẽ không nói ra.
Dù sao, để Giang Trúc Tâm ngồi ở ghế phó lái của mình, cũng là một loại lãng mạn mà chỉ ở bên trong thế giới của hai người mới có thể nắm giữ đó.
"...." Giang Trúc Tâm cảm thấy mình còn chưa uống rượu thì sọ não đã nhức hết cả lên. Tại sao một thẳng nam như cậu, phải bị kẹp giữa hai người đàn ông, còn là anh tranh tôi đoạt để được đưa về nhà nữa hả?
Không đúng, sau nay cậu cũng sẽ tuyệt đối không uống rượu, còn không nhớ trước đây cũng là bởi vì uống nhiều rồi, mới có thể quẹo lên trên giường sao? Tần Phú Hữu lần này nhất định phải đưa cậu về nhà, nếu như uống nhiều rồi thì còn không phải là ở nhà cậu xảy ra cái gì đó à?
Nếu quả thật xảy ra, thì sau này trong sinh hoạt cậu làm sao dám ăn ngon ngủ yên trên địa bàn của mình đây.
Cho nên không được, tuyệt đối không thể uống rượu.
"Giả vờ giả vịt." Quý Du trợn mắt giận dữ nhìn Tần Phú Hữu, nhưng mà Tần Phú Hữu chỉ là vì biểu đạt thái độ kiên quyết đưa Giang Trúc Tâm về nhà, cho nên liền không hề nhìn đến Quý Du nữa.
Vẫn là Trúc Tâm bảo bối dễ nhìn hơn.
Giang Trúc Tâm bưng tiểu tâm can suy yếu của mình, Kiều Tư Tư bước vào xác định chỗ ngồi. Nhìn một vòng, Cảnh tổng cùng Kiều Tư Tư ngồi ở chính giữa, các nhân viên thì tản ra ngồi.
Giang Trúc Tâm thấy ở một bên góc còn sót lại vị trí, liền vội vội vàng vàng tiến lên. Bây giờ cậu vừa muốn dung nhập tập thể, vừa không muốn hấp dẫn sự chú ý của người khác, nên cả người hiện ra một loại dáng dấp uể oải.
"Cậu được lắm nha, tiểu Tâm Tâm." Giang Trúc Tâm mới vừa thích ý ngồi ở bên cạnh Cao Mỹ, thì cô liền trêu chọc mà đụng vào vai Giang Trúc Tâm, không mang theo ác ý mà cười giễu.
"Chị May, đừng đùa em." Giang Trúc Tâm thẳng vai, đều không nhấc nổi tinh thần bảo Cao Mỹ đừng gọi cậu tiểu Tâm Tâm.
Lúc này, Tần Phú Hữu cũng ngồi xuống. Hắn giơ tay nắm lấy vai của Giang Trúc Tâm vừa nãy bị Cao Mỹ đụng vào, sau đó đối với Cao Mỹ hơi cười. Vốn nụ cười này hẳn là cực kì hữu hảo, nhưng Cao Mỹ lại cảm thấy giữa thái độ trên lại xen vào một luồng địch ý cùng xa lạ.
Cao Mỹ (giơ tay): Được được được, tôi không động vào tiểu tâm can của ngài là được chứ gì.
Giang Trúc Tâm đối với việc này tương đối trì độn, nhưng mà xúc giác của cậu vẫn luôn vô cùng rõ ràng: "Đừng táy máy tay chân."
Bởi vì Cao Mỹ tự giác rụt vào một bên, cùng Giang Trúc Tâm cách một khoảng, cho nên Giang Trúc Tâm mới thành công đem tay của Tần Phú Hữu kéo xuống.
Quý Du nghiến răng nghiến lợi, Tần Phú Hữu chiếm vị trí cuối cùng ở trong góc này. Bên cạnh Giang Trúc Tâm chính là một vị tiền bối trong công ty, Quý Du luôn rất tôn kính tiền bối, nên căn bản không có khả năng để cho Cao Mỹ phải nhường chỗ cho mình.
Cuối cùng, Qúy Du chỉ có thể thở phì phò tiêu sái mà rời đi, đến ngồi ở chỗ khác.
"Đến, đến, đến, mọi người cụng ly một cái đê." Kiều Tư Tư cười ha ha nâng ly. Bởi vì quan hệ cùng Cảnh Viên Bảo cũng không tệ lắm, cho nên hắn cũng tích cực rót rượu chơi đoán số này kia, trong nháy mắt liền đem không khí bực bội xào cho nóng.
Chờ bầu không khí không sai biệt lắm, Kiều Tư Tư liền lôi kéo một đám người cùng đến sàn nhảy disco. Giang Trúc Tâm cùng Tần Phú Hữu vẫn luôn yên lặng ở trong góc ăn hoa quả ăn đồ ăn vặt, ngược lại là cùng một đám người adrenalin tăng mạnh hoàn toàn không hợp, có một loại hơi thở giống như năm tháng tĩnh hảo.
Giang Trúc Tâm: Ôi mẹ nó chứ năm tháng tĩnh hảo!
"Em không uống rượu sao?" Tần Phú Hữu thấy tất cả mọi người đã đi xuống, Giang Trúc Tâm lại bắt đầu dịch về phía chỗ trống, hắn cũng cọ mông dán vào Giang Trúc Tâm.
"Không uống." Giang Trúc Tâm quyết đoán lắc đầu, Tần Phú Hữu ở bên cạnh, bảo cậu uống rượu là muốn tự tìm chết sao?
"Không uống rượu, là bởi vì sợ bị tôi đè trên giường... sao?" Tần Phú Hữu không chuẩn bị buông tha cho Giang Trúc Tâm. Hắn thừa dịp Giang Trúc Tâm không chú ý, đột nhiên cúi đầu đến gần bên tai của Giang Trúc Tâm, giọng trầm thấp quanh quẩn màng tai.
Giang Trúc Tâm chỉ thoáng một chút eo liền mềm nhũn, nếu không phải đang ngồi trên sopha, thì hiện tại cậu xem như là quỳ xuống luôn rồi.
"Anh đừng có được voi đòi tiên nha." Giang Trúc Tâm lấy cùi chỏ đẩy Tần Phú Hữu ra, có chút thẹn quá hóa giận.
"Trúc Tâm, không nên tức giận nha, tôi sai rồi mà." Tần Phú Hữu ngược lại nhận sai rất nhanh, khiến cho Giang Trúc Tâm một trận vô lực.
Người này làm sao có thể không biết xấu hổ như vậy chứ? Làm sao có thể làm được việc không biết xấu hổ như vậy hả trời?!
"Anh, ở bên ngoài chú ý một chút được không?" Giang Trúc Tâm xoa lỗ tai, chít chít nha nha nói.
"Ý của em là, ở nhà thì có thể sao?" Tần Phú Hữu tới gần Giang Trúc Tâm, còn nghiêng cổ đem khuôn mặt tuấn tú kia tới sát mặt Giang Trúc Tâm.
Bởi vì khoảng cách quá gần, cho nên Giang Trúc Tâm theo phản xạ mà ngả về sau. Nhưng mà mặt sau chính là lưng ghế dựa, cậu căn bản không có cách nào lui về sau được nữa, chỉ có thể giơ tay lấy bàn tay đẩy Tần Phú Hữu ra.
Không ngờ đến trong quá trình đẩy, Giang Trúc Tâm đột nhiên cảm thấy lòng bàn tay bị thứ gì đó mềm mại đặt vào, cậu lập tức liền thu hồi tay. Giang Trúc Tâm liền thấy Tần Phú Hữu đang chậm rãi thu hồi cái mỏ chu ra của hắn.
... Quả nhiên xúc cảm mềm mại vừa nãy trong lòng bàn tay, chính là môi của Tần Phú Hữu!
"Ở nhà cũng không được!" Giang Trúc Tâm không nhịn được mà gào nhẹ nói.
Nếu không phải nơi này còn có người, thì cậu không chỉ muốn gào nhẹ thôi đâu, mà cậu còn muốn bóp cổ Tần Phú Hữu. Tiện thể lại lắc lắc đầu hắn, để cho Tần Phú Hữu nghe tiếng sóng gầm biển vang trong đầu hắn một chút. Lại tặng cho hắn một câu: Làm phiền anh tỉnh táo một chút đi.
Giang Trúc Tâm: Đây gọi là quấy rối tình dục, đây thực sự chính là quấy rối tình dục. Nếu anh còn như vậy, còn như vậy, thì tôi nhất định sẽ báo cảnh sát đó!!!
Tần Phú Hữu thỏa mãn mà nhìn Giang Trúc Tâm đang tạc mao. Hơn nữa, Giang Trúc Tâm căn bản không có ý thức được, cậu ở trước chữ 'nhà' quên thêm một định ngữ, cho nên nghe vào giống như là đang nói nhà của bọn họ vậy.
Một cô gái không xuống nhảy disco trong lòng đã reo hò rồi, xem cô nhìn thấy cái gì nè? Hiện trường bán thức ăn cho chó đấy! Biệt nữu thụ cùng phúc hắc công? Cẩu lương này ăn quá ngon, cô ăn đến lòng dạ dâng trào, nhiệt huyết tăng cao, linh cảm bạo phát.
Trương Tiểu Ái thân là họa sĩ có sở thích vẽ truyện tranh đam mỹ, sau đó lén lút ở trên Weibo, đăng một truyện tranh nhỏ khoảng 100 ảnh. Giang Trúc Tâm ở thời điểm không biết tên nào đó đã được thiết lập tính cách biệt nữu thụ.
Sau đó, Trương Tiểu Ái không cẩn thận mà để lộ ra thân phận của Giang Trúc Tâm, sau đó nữa fan Weibo của Giang Trúc Tâm cũng đột nhiên tăng mạnh một cách quỷ dị, nổi tiếng đến không có đạo lý, nhưng mà kia đều là những việc nói sau đi.
- ----
Cuối cùng, hai người vẫn là không uống rượu, nhưng Giang Trúc Tâm ăn không ít thức ăn. Lúc ngồi trên xe Tần Phú Hữu, cậu vừa cảm thụ xúc cảm của siêu xe, một bên lại vỗ vỗ bụng, cảm giác mình ăn có chút nhiều.
"Đêm nay tôi rất vui vẻ." Đi được nửa đường, bên trong xe yên tĩnh thanh âm của Tần Phú Hữu vang lên. Thanh âm này quá ôn nhu rồi, Giang Trúc Tâm cảm giác tai của mình cũng hơi hơi nóng lên theo luôn á.
"Ồ." Cậu cũng không biết nên đáp lại thế nào, thế nhưng quá an tĩnh thì cũng thật lúng túng. Giang Trúc Tâm chỉ có thể đáp lại một chữ độc nhất như vậy, nhưng mà đáp lại xong cậu càng cảm thấy không dễ chịu, vì vậy ho khan hai tiếng, "Tần Phú Hữu."
"Ôi chao." Vừa mới gọi tên Tần Phú Hữu xong, Tần Phú Hữu liền tích cực đáp lại khiến cho Giang Trúc Tâm suýt chút nữa quên mất mình muốn nói cái gì luôn.
Ổn định tâm thần, Giang Trúc Tâm sờ mũi một cái tiếp tục nói: "Tôi là muốn nói, vừa nãy xin lỗi nha, tôi cũng không phải cố ý hiểu lầm anh nhờ Cảnh tổng cho tôi công việc này."
Hiện tại nghĩ lại, Giang Trúc Tâm cũng cảm thấy được mình có chút ngốc, vậy mà lại cảm thấy Tần Phú Hữu sẽ vì theo đuổi cậu, mà nhờ bạn tốt là Cảnh Viên Bảo cho cậu đi cửa sau. Đây rốt cuộc là đang tự xem thường chính mình hay vẫn là xem thường Tần Phú Hữu nha?
"...Em không cần nói xin lỗi, là lỗi của tôi mới đúng." Tần Phú Hữu không nghĩ đến Giang Trúc Tâm sẽ vì vậy mà xin lỗi hắn, lòng hắn vốn đã không cứng bây giờ càng mềm đến rối tinh rối mù.
"Nhưng tối nay anh là bởi vì tôi không trả lời anh, cho nên mới tìm Cảnh tổng mà." Giang Trúc Tâm híp mắt, ngữ khí đột nhiên trở nên nguy hiểm: "Lúc trước anh nói Cảnh tổng không biết tôi, hiện tại không phải y đã biết rồi sao?"
Hơn nữa, không chỉ có một mình Cảnh tổng biết, mà toàn bộ bộ phận đều biết hết luôn rồi. Đệt!
Hôm nay, chỉ mới là ngày đầu tiên đi làm, ngẫm lại thời gian làm việc trong tương lai, Giang Trúc Tâm tuyệt vọng muốn đập đầu luôn á.
Rượu này không cần uống, thì sọ não đã đau cả lên rồi đấy.
"..." Tần Phú Hữu không biết vì sao, nghe được Giang Trúc Tâm hỏi như vậy, thì hắn đột nhiên có cảm giác chột dạ không biết nên trả lời thế nào.
Hiển nhiên, hắn cũng biết hôm nay hành vi xuất hiện đột ngột này đã khiến cho Giang Trúc Tâm khốn nhiễu, cũng may hắn vừa mới nhìn một vòng, lòng người trong bộ phận này đều rất sạch sẽ, ngay cả thằng nhóc mơ ước Giang Trúc Tâm cũng dễ dàng đối phó.
"Kì thực, lúc trước tôi từng cho Nguyên Bảo xem qua tranh của em." Tần Phú Hữu cấp tốc nói sang chuyện khác, đề tài này lại vừa vặn khiến cho Giang Trúc Tâm có chút lưu ý, từ gương chiếu hậu nhìn thấy khuôn mặt của Giang Trúc Tâm mang theo hiếu kì, nhưng lại là bộ dáng quật cường không muốn quay đầu lại.
Tần Phú Hữu tâm tình liền bình tĩnh lại, thậm chí còn có chút mừng thầm, "Lần trước em không cẩn thận đánh rơi cái túi, là tôi lượm được, vừa vặn tôi lại muốn đi tìm Nguyên Bảo nên cũng mang theo tới. Sau khi Nguyên Bảo xem xong, chỉ đơn giản thông qua vài bức tranh kia hắn liền kết luận em là một người kiên trì, tỉ mỉ, có trách nhiệm, đồng thời cũng là người ngây thơ chất phác."
"..." Giang Trúc Tâm ở trên ghế phó lái uốn éo, "Vậy, tranh, tranh của tôi, Cảnh tổng có nói cái gì không..."
Quả nhiên vẫn nhanh chóng kéo đến vấn đề này.
Tuy không biết Cảnh tổng rốt cuộc là dùng phương pháp gì, có thể từ một bức tranh phán đoán ra được tính cách của cậu. Nhưng Giang Trúc Tâm cảm thấy được mấy cái này đều không quan trọng, ngược lại cậu rất muốn biết, ở trong mắt người khác, tác phẩm của mình có thể đứng ở vị trí nào.
Tuy rằng sau đó cậu có tham gia lớp mỹ thuật, nhưng trước hai mươi tuổi, cậu đều toàn là tự học lên, cho nên vẫn rất khó để đánh giá cho mình. Xem như bạn bè luôn nói cậu là đại lão, nhưng Giang Trúc Tâm cũng cảm thấy bọn họ đều chỉ là đang nói đùa mà thôi.
Tần Phú Hữu hối hận rồi, tại sao hắn lại nhắc đến Cảnh Viên Bảo làm cái gì không biết?
- ---- làm hại Giang Trúc Tâm ở trên ghế phó lái của hắn mà lại chỉ suy nghĩ đến người đàn ông khác thôi chứ.
Nhưng nhìn thấy ánh mắt có chút mong đợi của Giang Trúc Tâm, Tần Phú Hữu chỉ có thể yên lặng thở dài một hơi.
"Cẩn thận." Tần Phú Hữu nói: "Nguyên văn của Cảnh Viên Bảo nói em rõ ràng hạ bút rất cẩn thận, nhưng ở phương diện màu sắc lại lớn mật bất ngờ, kết hợp lại lại có một loại cảm giác cao cấp. Tranh của em cũng không phải là tốt nhất, nhưng lại không có cách nào phủ nhận sự ưu tú của em. Nếu như em đi theo hướng nền tảng cho bản thảo(*), thì giá cả của một bức tranh màu khoảng chừng hai ngàn, nhưng nếu em tìm đúng phương hướng, thì hai ngàn chỉ xem là con số ít nhất."
(*)ALice: Chỗ này mình có tìm hiểu trên Baidu một chút, thì nền tảng cho bản thảo là dịch vụ dành cho họa sĩ cần bản thảo, hoặc những người lập kế hoạch vẽ và họa sĩ tự do với quy trình tương đối hoàn chỉnh.
Ví dụ: một cty trò chơi chia nhỏ các yêu cầu của mình sau đó đăng tin, kế tiếp các họa sĩ sẽ đấu giá và kí hợp đồng thông qua báo giá. Hai bên có thể trao đổi và xem xét tác phẩm trên nền tảng để hoàn thành việc giao hàng.
"Cảnh tổng thực sự nói như vậy sao?" Giang Trúc Tâm sống lưng thẳng tắp, có chút khó có thể tin mà nói. Kì thực lúc đang nghịch Weibo, cũng có người muốn mua tranh của cậu, nhưng mà những bức tranh này rất có ý nghĩa đối với cậu, cậu cũng không nỡ bán đi.
Nếu như là nền tảng bản thảo, thì xưa nay cậu cũng chưa từng tiếp xúc qua bao giờ, cho nên căn bản cũng không biết tình huống cụ thể thế nào. Bây giờ, lại được ông chủ công ty khẳng định như vậy, Giang Trúc Tâm đương nhiên là có chút hưng phấn.
Công ty trước đây của cậu chỉ là một công ty quảng cáo nhỏ mà thôi, thiết kế của cậu thì những ông chủ kia đều không hài lòng. Bởi vì bọn họ nói kiểu chữ phải lớn hơn, màu sắc phải là những màu sặc sỡ, phong cách thì bên trong sống động lại không được mất thận trọng...
Ngược lại yêu cầu thiên kì bách quái, khiến cho Giang Trúc Tâm cảm thấy được trình độ của mình không đủ, cậu vẫn không thể theo kịp được thẩm mỹ của những ông chủ kia.
Mà bây giờ, Tần Phú Hữu lại nói cho cậu biết, ông chủ nói tài nghệ của cậu có đủ tư cách tham gia nền tảng cho bản thảo, hơn nữa còn là ưu tú. Lúc này Giang Trúc Tâm mới cảm thấy được, quá khứ giống như một tấm mành che khuất tầm mắt của mình được kéo ra. Bóng tối bởi vì bị lãnh đạo trước sa thải, cũng tại thời điểm mình được tán đồng cũng đã hoàn toàn tiêu tán.
Đã nói rồi mà! Cậu làm sao mà kém như vậy được chớ?!
"Thật sự." Tần Phú Hữu bất đắc dĩ gật đầu, vốn hắn đang ăn dấm Giang Trúc Tâm trái cũng Cảnh tổng mà phải cũng Cảnh tổng. Nhưng bây giờ nhìn thấy Giang Trúc Tâm ngốc ngốc vui vẻ như vậy, Tần Phú Hữu đột nhiên cảm thấy kì thực cũng không có cái gì không tốt.
Hắn còn chưa từng thấy Giang Trúc Tâm ở trước mặt hắn, có thể thoái mái tự tại như vậy đâu.
Xem như là Nguyên Bảo làm được chuyện tốt đi.
Cảnh Viên Bảo: Hắt xì!!!
Rất nhanh Tần Phú Hữu đã lái xe đến bên trong tiểu khu mà Giang Trúc Tâm đang ở. Sau khi dừng xe hắn cùng Giang Trúc Tâm lên lầu, lần này Giang Trúc Tâm cũng không ngăn cản hắn nữa, thậm chí còn tâm tình không tệ mà vừa hát vừa mở cửa phòng.
"Anh muốn uống gì?" Giang Trúc Tâm đổi giày xong liền vui vẻ đi tới nhà bếp, còn hỏi Tần Phú Hữu một câu.
Tần Phú Hữu ngẩn người, sau đó cẩn thận từng li từng tí một mà nói: "Trà."
"Được rồi, anh ngồi chờ một chút đi, tui đi pha trà cho anh đây." Giang Trúc Tâm băt đầu đun nước, sau đó mở ngăn kéo ra tìm trà.
Tần Phú Hữu ngồi ở trên ghế sopha trong phòng khách, nghiêng đầu nhìn về phía Giang Trúc Tâm còn đang pha trà, có chút khó mà tin nổi.
Trúc Tâm bảo bối bây giờ là... không bài xích hắn nữa sao?
Tần Phú Hữu: Không bài xích = chấp nhận, mình hiểu rồi.
Tác giả có lời muốn nói:
Giang Trúc Tâm: Hả??? Khôngcó chấp nhận cái gì ở đây đâu nha!