Editor: Helen Thuong
Người này tự nhiên thò cái đầu vào đây, âm thầm bên cạnh, mà nhờ anh ta ở gần như vậy, nên giọng nói nghe cũng nhỏ, Tư Mộ và Sở Kỳ thật sự bị dọa sợ nhảy một cái.
Người này cao lớn, đẹp trai, màu mắt xanh, tóc đen, đầu đinh, thoạt nhìn như ánh sáng mặt trời, có vài điểm giống con lai, không biết là nơi nào lai với nơi nào, tóm lại là rất đẹp trai.
Đều nói những dũng sĩ chân chính là dám dũng cảm đối mặt với cuộc sống không một lời than thở, cho nên Tư Mộ vô cùng thích người đàn ông có đầu đinh này, cảm giác thoải mái, nhẹ nhàng rất giống Ngôn Mặc Bạch vậy.
Ấn tượng ban đầu của Tư Mộ về An Đông cũng không tệ lắm, chủ yếu là kiểu tóc và dáng người đã kéo điểm ấn tượng cho anh ta, dù sao Tư Mộ và Sở Kỳ đều là hội những người mê trai đẹp. Chỉ là Tư Mộ nhìn thấy trong mắt anh ta có chút ý tứ mập mờ quỷ quái, trong lòng dứt khoát trừ điểm anh ta.
Tư Mộ nghe xong lời của An Đông, trố mắt một lúc, sau đó không hiểu nhìn về phía Sở Kỳ, trong lòng nghĩ mình biết người này sao? Tại sao anh ta hỏi “Còn nhớ tôi không?” Vị phật tử này muốn thứ gì đây?
Cô và Sở Kỳ lớn lên cùng nhau, hai người sống trong một vòng khép kín, người quen biết đều giống nhau. Cho nên Tư Mộ mờ mịt nhìn về phía Sở Kỳ, muốn hỏi: Chúng ta quen biết người này sao?
Sở Kỳ chu mỏ bảo không có ấn tượng.
“A, tôi không nhớ rõ, thật xin lỗi.” Tư Mộ mỉm cười nhìn về phía An Đông, sau đó trừng mắt, có chút ngạc nhiên hỏi: “Chẳng lẽ trước đây chúng ta đã gặp nhau?”
“Đã gặp! Đó là làn gặp gỡ hết sức lãng mạn đầy kích tình….” An Đông nhếch môi cười đến quỷ dị, cảm giác hơi tùy tiện, càng lộ vẻ mê hoặc người.
Gần đây xảy ra nhiều chuyện cẩu huyết không biết trước, nếu nói từng biết anh chàng đẹp trai này, đó cũng không phải không có khả năng, chuyện mất trí nhớ có thể xảy ra, biết được người đẹp trai này cũng không phải không thể nào.
Thân là một người lâu năm trong hội mê trai đẹp, đối với trai đẹp cô chỉ cần gặp qua là không thể quên được, nên không thể nào đã gặp qua anh ta mà không nhớ.
Nghe được lời An Đông nói, thiếu chút nữa Tư mộ ngã từ trên ghế Salon xuống.
Gặp gỡ hết sức lãng mạn, kích tình sao?
Tào lao! Tự nhiên sao lại có chuyện như vậy nhỉ?
Tư Mộ buồn cười nói: “Tôi nghĩ, anh có lẽ đã nhận nhầm người!”
Truwocs kia cô là cô gái xinh đẹp đơn thuần nha, thời gian yêu Diệp Nham, đó là mối tình đầu! Trước đó, con trai đối với cô là dùng để nhìn, có thể nhìn từ xa, không bận tâm mà đi chơi nhỉ!
Dĩ nhiên, trước khi ở cùng Diệp Nham, cô và Ngôn Mặc Bạch ở Mỹ đã tiếp cúc với nhau một ngày, nhưng bây giờ cả hai đều không nhớ. Vì vậy trong một ngày đó, hai người đã làm cái gì, không ai biết, nhưng ít nhất cô vẫn còn là xử nữ, cho nên Tư Mộ tự nhận mình là rất ngây thơ, không thể nào cùng người này có cái gì gọi là kích tình. Cho nên Tư Mộ cảm thấy nhất định người này nhận nhầm người, hoặc là anh ta cố ý dùng lời nói đó để làm quen mà thôi.
“Sao có thể nhớ nhầm được?” An Đông chỉ cười nhạt, đối với trí nhớ của mình rất tự tin. Ánh mắt đầy sức quyến rũ nhìn Tư Mộ phóng điện, giọng nói khàn khàn từ đôi môi xinh đẹp rơi xuống: “Cô bé xinh đẹp, chẳng lẽ cô quên sao?”
Nếu sớm biết vật không rõ kia là một cô giá Trung Quốc xinh đẹp như vậy, anh chẳng những không tránh ra mà vô cùng anh tuấn ra tay bắt lấy.
Bây giờ thì quá tiện nghi cho Ngôn Mặc Bạch rồi.
Bây giờ An Đông nhìn Tư Mộ, càng thấy cô so với năm đó đẹp hơn, vẫn trẻ trung, trong sáng như cũ, nhưng có thêm vài phần quyến rũ. Thật sự rất hối hận nha, nếu biết như vậy, không chừng cô đã là sớm là người của anh.
Nghĩ như vậy, ánh mắt An Đông càng thêm mê người, người không tự chủ được nhìn gần về phía Tư Mộ hơn một chút, hơi thở của anh phả vào tai cô, Tư Mộ quay đầu lại, nhìn rõ khuôn mặt đẹp trai phóng to, thiếu chút nữa bị dọa sợ thét ra thành tiếng.
Đại ca An Đông đẹp trai, xin tự trọng nha! Chị đây đã có chồng rồi nha!
Sở Kỳ ngồi một bên nhìn hành động của An Đông, không vui cau mày, đợi anh ta đến quá gần Tư Mộ thì Sở Kỳ không nhìn được nữa, mạnh mẽ kéo cánh tay Tư Mộ sang bên cạnh cô, ánh mắt căm tức phóng lửa về phía An Đông, tức giận nói: “Vị tiên sinh này, mời tự trọng.”
Trong lòng Sở Kỳ thầm mắng Ngôn Mặc Bạch và Cố Khuynh tại sao lại có thể có bạn bè như vậy? Mặc dù cùng có một ngoại hình, đẹp trai, da mặt dày, thế nhưng nhân phẩm không chấp nhận được? Về sau phải bảo Cố Khuynh ít gọi cho bạn bè như vậy, cũng nên ít tiếp xúc.
An Đông liếc nhìn Sở Kỳ, khẽ bật cười, giọng nói thật là mê hoặc mất hồn nha!
Người như vậy, có vứt đi đâu cũng không sợ chết đói, coi như không có công việc, cũng có thể dựa vào vóc dáng, cùng tướng mạo và giọng nói….để cho bản thân có cuộc sống tốt nha!
Sở Kỳ là người thẳng tính, mặc dù cay cú, nhưng vô cùng đơn thuần, trong lòng nghĩ như thế nào, chỉ cần nhìn vào mặt cô là có thể biết được.
An Đông liếc thấy đã hiểu trong lòng Sở Kỳ nghĩ gì, tức thời không chịu được cười ha hả ra tiếng. Cô gái này, thật thú vị!
Anh đang bên này cười haha, Ngôn Mặc Bạch và Cố Khuynh bên kia cùng An Lợi vừa uống rượu vừa nói chuyện, nghe thấy tiếng cười lớn của An Đông, đều đồng thời quay lại.
Ngôn Mặc Bạch và Cố Khuynh cùng nhíu mày.
An Đông nói muốn đi vệ sinh, kết quả là chạy sang bên kia đùa giỡn cô gái của mình, thật là to gan quá rồi!
An Lợi xa xa nhìn thấy An Đông đang cùng hai cô gái nói đùa, hơn nữa còn ngồi bên cạnh vợ và vợ chưa cưới của hai người này, anh cũng không tự giác nhăn mày.
Không khí bên cạnh trong nháy mắt giảm nhanh xuống, hận không đóng băng lại được, An Lợi cảm thấy hô hấp có chút khó khăn, từ từ liếc mắt nhìn Ngôn Mặc Bạch và Cố Khunh bên cạnh, chợt vội vàng hít một hơi.
Mặt của Nhị Thiếu và Tam Thiếu tối quá nha! Sắp bị đóng băng!
An Lợi khó khăn nhắm mắt lại, thầm mắng trí tuệ An Đông không phát triển, tự nhiên ngay trước mặt Nhị thiếu và Tam thiếu dùa giỡn người phụ nữ của bọn họ? Shit!
An Lợi nhẹ ho khan một tiếng, sau đó muốn đối mặt phá vỡ bầu không khí lạnh chết người. Anh nói: “Lầm trước An Đông bị một chút đả kích, giới tính có chút lệch lạc.”
Anh em, xin lỗi!
Trong lòng An Lợi mặc niệm, sau mới cùng Ngôn Mặc Bạch và Cố Khuynh nhíu mày kể rõ chuyện đã xảy ra.
Đơn giản là do chuyện tình trường không vừa ý, sự nghiệp bị đả kích, trong lòng không chịu nổi, liền từ một người đàn ông chân chính dứt khoát bị bẻ cong.
Tròng mắt Ngôn Mặc Bạch tối tăm, đưa mắt nhìn An Đông cách đó không xa, cười lạnh: “An Lợi, cậu thật biết nói đùa. Giới tính An Đông sao có thể bị lệch? Chẳng lẽ anh ta bây giờ không phải người sao?”
An Lợi nghẹn lời, trong lòng mắng An Đông là tên khốn kiếp trăm lần.
Khẩu vị An Đông được công nhận là rất nặng nha, nam nữ đều xơi, già trẻ cũng không tha. Khẩu vị nặng như vậy, có thể nói là bao gồm tất cả loại người, nếu như nói lệch, chẳng lẽ không thích người nữa mà chuyển sang thế giới các loại thú rối sao?
An Lợi vội vàng khoát tay, nhưng cũng không nói thêm câu nào giải thích cho An Đông nữa.
Lúc này, có tiếng gõ cửa, là phục vụ mang thức ăn lên.
“An Đông, đến lúc ăn cơm rồi!” An Lợi nhìn về phía An Đông rống to một tiếng.
Đứa bé thần kinh chết tiệt nào mà lớn vậy? Hai người bên này ánh mắt như muốn giết người, làm sao cậu ta một chút ý thức cũng không có chứ? Đứa bé to xác này!
“Aha! Biết rồi!” An Đông nghe An Lợi kêu, cũng không quay đầu lại trả lời một câu, sau đó cùng Tư mộ nói chuyện phiếm, thật ra đều là một mình anh ta nói, hai người Tư mộ và Sở Kỳ phòng bị và chán ghét nhìn anh, căn bản cũng không nghĩ liếc anh một cái.
Lúc này nghe được ăn cơm rồi, Tư mộ và Sở Kỳ lập tức đứng dậy, chạy sang bàn cơm bên kia. Ước gì ăn cơm xong nhanh một chút, nhanh trở về, sẽ không phải nhìn người này một tí nào.
An Đông theo sát phía sau, trong miệng nói không ngừng, lông mày như muốn nhảy, không phải chân còn sử dụng thì có thể khoa chân múa tay. An Lợi thật sự không nhịn được nữa, cắn răng, bước nhanh đi đến kéo An Đông, cắn răng nghiến lợi nói: “Shit! Con mẹ nó, cậu muốn chết à, chưa phải chán sống rồi hả? Quên chuyện năm đó rồi hả? Lại dám trước mặt hai người bọn họ đùa giỡn cô gái của họ? Sớm muộn gì tôi cũng bị cậu hại chết mà!”
An Đông nhún vai một cái, khoát hai tay, nói: “Tôi không kiềm chế được sự hấp dẫn, không thể trách tôi!”
An Lợi trừng mắt, không phải muốn có cử chỉ của một người lịch sự trước mắt ba người đẹp một chút, anh ta sớm cho đá bay An Đông! Chuyện này là thích bị chơi trò đập bể trứng!
An Lợi và An Đông học Trung Văn đều đặc biệt hứng thú với địa phương này, cho nên các ngôn ngũ địa phương khác nhau cũng bít một ít. Cũng vì chuẩn bị được một lần ăn ngon các món ăn địa phương.
An Lợi ân cần dạy bảo An Đông, để cho anh ta hiểu quy củ một chút, sau khi hai người quay lại chỗ ngồi, quả nhiên An Đông cũng không còn càn rỡ như lúc nãy nữa.
Tay nghề đầu bếp Thu Ý vốn rất tốt, hơn nữa mấy người đang đói bụng, cho nên ăn thật ngon lành. Đặc biệt là An Đông và An Lợi, hai người mới từ nước ngoài đến, trước đây chưa từng được ăn món ăn chính thống của Trung Quốc, thật vất vả được thử qua một lần, nên hận không được nuốt trọn hết tất cả.
Ba người Tư Mộ, Sở Kỳ và Diêu Dao tự nhận mình là cực tham ăn, trong những người tham ăn đứng vào hàng nhất nhì, tuy nhiên khi ăn cơm nhìn thấy hai người, trợn tròn mắt vì sợ.
Trên ti vi cũng diễn mấy kiểu bị đói bụng mấy ngày mấy đêm, một người ăn hết cả một đầu con voi to tướng nha.
Nhìn hai người này, trước tiên Tư mộ để đũa xuống, hoàn toàn không đói bụng rồi. Sở Kỳ cũng để đũa xuống theo, mím môi rũ mắt xuống, không dám nhìn thẳng.
Diêu Dao cầm chiếc đũa trong bát mình đâm đâm, vốn là có mấy món ăn cô thích nhất, hơn nữa lúc này cô cũng đói lắm, cô căn bản cũng không có ăn những đồ ăn vặt vừa rồi, đang nghĩ xem lúc ăn cơm sẽ ăn nhiều hơn một chút. Kết quả nhìn hai người này giành ăn, Diêu Dao vô cùng oán niệm thở dài, yên lặng để đũa xuống, bưng lên một lon nước uống, nuốt mạnh một hớp.
Ngôn Mặc Bạch và Cố Khuynh còn có Tiểu Cửu, ba người căn bản cũng không thể đụng đũa, cả hai bàn món ăn cơ hồ đều bị hai người kia chiếm đoạt.
Tư Mộ cúi thấp đầu, nhấp một ngụm nước uống, bàn tay phía dưới bị một bàn tay to cầm, có cảm giác ấm áp quen thuộc, chủ nhân của bàn tay này đương nhiên là Ngôn Mặc Bạch.
Nghiêng đầu, nhìn về phía Ngôn Mặc Bạch bên cạnh, thấy mặt anh tràn dầy cưng chiều cùng dịu dàng, trong nháy mắt toàn bộ ánh sáng lấp lánh hình như đều chiếu xuống người anh, chỉ cần một ánh mắt của anh có thể trấn an mọi phiền não của cô.
Tư Mộ nhẹ nhàng thở ra một hơi, nở nụ cười nhẹ với anh.
Một bữa cơm xuống, chờ thức ăn trên bàn cũng bị ăn hết, An Đông và An Lợi, mới ngừng lại, nhìn trên bàn mọi người vẫn chưa ai động đũa.
Khóe miệng An Lợi giật giật, nói: “Món Trung Quốc quả thật rất ngon! Không nhịn được ăn nhiều thêm một chút nhỏ…..”
Một chút nhỏ.....
Mấy người trên bàn khóe miệng không hẹn mà cùng giật giật, trừ An Đông.