Hào Môn Quyền Thế: Ngôn Thiếu Cưng Chiều Vợ

Chương 156-1: Tiểu Bạch nữa đêm bị ba mẹ hù dọa 1



Cảm nhận được cơ thểnhỏ đang ngủ bên cạnh, thân thể rõ ràng run rẩy, tay Tư Mộ cứng đờ chechở cho Bảo Bảo, sau đó chân dùng sức đạp về phía Ngôn Mặc Bạch đangquấn ở lòng bàn chân cô.

Cả người anh liền dính vào trên người của cô, đầu chôn ở hõm vai của cô, cô mà quay lại có thểđầu cô và anh dựa vào nhau.

Tư Mộ thấy đá cũng không được, ngược lại càng quấn lấy chặt hơn, cô quayđầu cắn lỗ tai anh, giọng tức giận nói: “Sao anh lại lưu manh như vậy,anh đến phòng trẻ ngủ một mình đi! Ngay trước mặt Bảo Bảo, một chút làmgương cho con cũng không có!”

Lúc nói chuyện cô dán vào lỗ taianh, hơi thở nóng bỏng toàn bộ phun vào lỗ tai, là bộ phận mẫn cảm nhất của anh. Cô tựa như một tiểu yêu tinh, hơi thở phả ra, có thể làm conngười ta bị mê hoặc. Mà hiện tại anh bị hơi thở nóng bỏng của cô làm cho thần hồn điên đảo, trái tim giống như có trăm nghìn cái tay nhỏ bé gãiqua, trong lòng ngứa ngáy, toàn thân cũng ngứa ngáy.

Máu trênngười không ngừng sôi trào, mạnh dạn đưa tay vào trong áo ngủ của cô,tìm kiếm nơi mềm mại đặt lên, bắt đầu vân vê, xoa bóp, làm cho Tư Mộ ánh mắt đang giận dữ dần dần bị lớp sương mù phủ lên.

Cô muốn phản đối, nhưng bảo Bảo đang ngủ ở bên cạnh, cô làm sao dám hành động đây?

Cho nên chỉ có thể ngoan ngoãn mặc cho anh loay hoay.

Ngôn Mặc Bạch cúi đầu cắn nhẹ thịt mềm trên cổ, cười nhẹ: “Anh không điphòng trẻ đâu, muốn đi là tên nhóc này đi. Bên kia mới là phòng của nó,anh chịu để cho nó ngủ ở đây cũng đã rất tốt rồi, mà ép anh anh ném nóvề phòng.”

Anh cũng chỉ là lúc Tư Mộ động tình, đầu óc hỗn loạnmới dám nói như vậy, nếu là lúc bình thường, Ngôn Mặc Bạch sao khôngchào đón con trai, lời nói ra cũng phải cân nhắc kỹ.

Tư Mộ bịanh dùng hết kỹ năng để kiểm soát, toàn thân mềm nhũn phát ra tiếng rênrỉ, bên tai lại nghe thấy tiếng nói của Ngôn Mặc Bạch:”Hơn nữa sao anhlại không làm gương cho con rồi hả? Chính anh dạy con như thế nào là yêu thương vợ mình. Chuyện này rất khó, phải học từ nhỏ, không thể bắt đầukhi quá muộn….”

Nói da mặt Ngôn Mặc Bạch ngày càng dày, chuyện như vậy cũng có thể làm ra dáng vẻ phớt lờ, khiến Tư Mộ cười không nổi.

“Đứa bé nhỏ như vậy anh cũng muốn dạy, anh muốn con trở thành kẻ dâm đãng sao?” Mặt Tư Mộ đen lại, cắn răng nghiến lợi.

“Ách….” Ngôn Mặc Bạch nghẹn họng, nói không ra lời, ngượng ngùng cười, trên tay lập tức tăng thêm sức lực, đem cô tiếp tục ý loạn tình mê.

Anh một tay đỡ ngang hông cô, một cái tay khác tách hai chân của cô, chuẩn bị tư thế từ phía sau tiến vào.

“A ừ….” Anh đột nhiên đi vào, Tư Mộ bất ngờ không kịp đề phòng hừ ratiếng, theo bản năng rụt vào một cái, mà Ngôn Mặc Bạch bị cô đột nhiênco rút mạnh thiếu chút nữa đầu hàng. Giữ chặt hông cô, không khống chếđược hung hăng tiến vào.

“Ô a….”

Vào lúc Ngôn Mặc Bạch đang cao trào, đột nhiên nghe thấy tiếng khóc vang dội của đứa bé.

Tư Mộ đang động tình bị tiếng khóc lớn của Bảo Bảo kéo trở lại, tay xoayngược về phía sau đẩy anh ra, nhưng cô đẩy hai cái, anh vẫn như cũ tiếptục động tác theo ý mình, mà tiếng khóc của Bảo Bảo ngày càng lớn, Tư Mộ gấp đến độ không được, tay chân giãy giụa, mà cô càng động, anh thìcàng hưng phấn muốn thét chói tai, sức lực càng tăng, tim gan của Tư Mộtưởng chừng bị anh chọc thủng, mới nghe anh gầm nhẹ buông ra.

Tư Mộ không kịp để ý xem anh đã đi ra ngoài chưa, tay anh buôn lỏng, cô vội vàng đưa tay ôm Bảo Bảo.

Bảo Bảo nghe thấy tiếng mẹ, lập tức chui vào trong ngực cô, đầu nhỏ tronglòng cô cũng a, tiếng khóc cũng nhỏ dần, đổi thành nhỏ giọng nức nở, TưMộ nghe thấy cực kỳ đau lòng, vội vàng vén áo lên, cho Bảo Bảo uống sữa.

Miệng Bảo Bảo mút hai cái, lại được ôm trong vòng ngực của Tư Mộ.

Bé không phải bị đói nên mới tỉnh, mà bị làm tình tỉnh lại.

Bảo Bảo ngừng khóc nghĩ, ba thật là rất xấu, tại sao lại muốn đánh mẹ? Hơnnữa lần này đánh thật mạnh, xém chút nữa là bé bị rung mà té xuống!

Bảo Bảo mút hai cái rồi buông ra, hơn nữa bé còn trong ngực khẽ nức nở, TưMộ ôm Bảo Bảo vào trong ngực dỗ dành, vỗ nhẹ bé, một cái tay khác ôm lấy mông bé, nhưng tay cô vừa chạm vào cảm thấy ấm nóng.

Tư Mộ vội vàng đẩy Ngôn Mặc Bạch ra: “Đứng lên! Em muốn thay tã cho con!”

Ngôn Mặc Bạch mới nếm chút thức ăn mặn, đối với lời nói của cô dâu nhỏ tấtnhiên là không dám không nghe. Ngoan ngoãn lui ra, còn tự giác quayngười xuống giường đi lấy tã đưa cho Tư Mộ.

Bảo Bảo được mẹ ôm đặt trên giường, cúi người giúp bé đổi tả.

Ngôn Mặc Bạch đang lõa thể khoanh tay đứng ở một bên xem Tư Mộ.

Bảo Bảo mặt nhăn giống như bị tử hình, dường như có thể nhìn ra được dángvẻ buồn bả. Chân nhỏ đạp hai cái, bị Tư Mộ bắt được, bé rầm rì mấytiếng.

Trong lòng Bảo bảo yên lặng rơi lệ. Đường đường là contrai, mặc dù mới có 6 tháng, nhưng buổi tối đi ngủ bị ba mẹ của mình hùdọa đái ra tã rồi, giống như là đánh mất thể diện có được không?

Cảm thấy là rất mất thể diện, cái tay nhỏ bé của bảo bảo nắm thành quyềnquơ mất cái ở không trung, cẩn thận đánh lên đầu mẹ, nhưng quả đấm nhỏliền bị ba bắt được, trên mu bàn tay còn bị đánh mấy cái, ríu rít, ríurít ba rất chi là tàn bạo, nhất định không phải là ba ruột của bé mà…..

Tư Mộ ngẩng đầu nhìn thấy bàn tay nhỏ bé của Bảo Bảo bị Ngôn Mặc Bạch nắmlấy, tiếng đánh vang lên “bành bạch”, mà bảo bảo mím môi lại không dámkhóc, nước mắt tràn đầy hốc mắt bộ dáng thật đáng thương, khiến Tư Mộmềm lòng. Lập tức đúng dậy quát lớn: “Ngôn Mặc Bạch, anh đánh con làmgì? Đứa bé còn nhỏ như vậy, ở với anh để đánh sao?”

Ngôn Mặc Bạch trừng mắt cảnh cáo bảo bảo một cái, ngượng ngùng rút tay lại, mím môinhỏ giọng lầu bầu: “Rõ ràng không có dùng lực mà.”

Anh đương nhiên không dám lớn tiếng nói ra những lời như vậy, nếu anh mà dùng sức, đứa bé nhỏ như vậy đã sớm tàn.

Tư Mộ sau khi thay xong tã cho Bảo bảo, thu dọn xong cho bé, rồi nghiêngngười ôm bảo bảo, đến nhìn cũng không nhìn Ngôn Mặc Bạch một cái, liềnđi vào phòng tắm.

Vừa rồi cùng anh náo loạn một hồi, trên người giờ dinh dính, không thoải mái chút nào. Nếu không tắm, cô không có cách nào ngủ.

Nhưng cô vừa vào phòng tắm, chuẩn bị đóng cửa, chợt thấy bóng dáng của Ngôn Mặc Bạch, chen lấn đi vào.

“Anh đang làm gì vậy?” Tư Mộ vượt qua anh, tự nhiên mở nước xối vào người.

“Anh đi tắm nha!”Dáng vẻ Ngôn Mặc Bạch tự nhiên, đi cùng vào tắm rửa.

Thấy dáng vẻ lạnh nhạt của Tư Mộ, Ngôn Mặc Bạch lấy lòng, đi tới: “Vợ à, anh giúp em tắm….’

“Tránh ra! Em mới không cần.” Tư Mộ hất cánh tay anh đang quấn trên tay cô.

“Vợ à….” Ngôn Mặc Bạch vô lại, lại bám lên, còn há miệng ngậm tai cô, mập mờ nỉ non.

Anh đã đủ quyến rũ rồi, vóc dáng vô cùng nam tính, còn nhất định dùng giọng nói mê hoặc tới trêu chọc cô, mỗi lần như vậy Tư Mộ đều đầu hàng, cảngười mềm nhũn áp vào trong ngực anh, để mặc anh loay hoay.

Vừarồi Ngôn Mặc Bạch còn chưa được ăn no bụng, liền bị chính tiếng khóc của bảo bảo cắt đứt, hiện giờ hai người trong phòng tắm, không ra tay chânchính đại chiến một trận, vậy thật có lỗi với bản thân.

Vì vậychờ Ngôn Mặc Bạch ăn no, sau khi buông tha Tư Mộ, anh trùm khăn tắm rồiôm Tư Mộ đi tới giường thì con mắt bảo bảo tròn vo, đang tò mò nhìn Ngôn Mặc Bạch.

Đèn bàn có màu da cam, ánh mắt của bảo bảo trong sáng thuần khiết, không chứa bất kỳ tạp chất nào.

Ngôn Mặc Bạch ôm Tư Mộ lên giường, nét mặt thỏa mãn, nhưng chống lại ánh mắt của bảo bảo, anh không tự giác có chút run tay, cảm giác như mình vừalàm một chuyện xấu xa, không thể dung tha.

Đầu Ngôn Mặc Bạch đauhai cái, liền không nhìn ánh mắt của con trai, trực tiếp đem người trong ngực đặt lên giường, mình cũng dán chặt vào cô ngủ. Chỉ là, khi ôm TưMộ vào trong ngực buồn ngủ, Ngôn Mặc Bạch cảm thấy nhịp tim mình khẽ đập loạn.

Ép buộc mình nhắm mắt lại, ôm Tư Mộ thật chặt vào trong ngực, mới cảm thấy có chút buồn ngủ.

Nhưng trước khi ngủ, trong đầu chợt lóe lên suy nghĩ: Nhất định không thể đểbảo bảo ngủ tiếp trên chiếc giường này! Nếu không sẽ có ngày anh bị bấtlực mất!

………..

Quân Đình và bạn học của anh bị đưa đến bệnh viện chữa trị, điều đầu tiên sau khi thức dậy là hỏi chuyện ngày hôm đó.

Thị trưởng Quân chưa từng thấy con trai mình quan tâm đến một người phụ nữnào như vậy, lại là phụ nữ đã kết hôn, làm ông tức giận thiếu chút nữalà xách con trai từ giường bệnh xuống đánh cho một trận, làm cho phunhân thị trưởng hốc mắt đang ẩm ướt ở một bên nức nở, vì không để cho vợ đau lòng, thị trưởng Quân không thể không nhịn sự tức giận, không pháttác ra.

Chỉ là có nói hay không, vẫn có thể mắng: “Con, cái tênnhóc này, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy? À? Cùng một tuổi với con,mọi người đều kết hôn hết rồi, còn mỗi con độc thân. Cái bộ dạng conkhông đứng đắn, không tìm được vợ, chúng ta cũng chấp nhận! Nhưng conxem một chút bản thân mình, tiêu chuẩn nhà giàu đẹp trai, còn thế nàonữa mà chưa có nổi một người bạn gái đây?”

Thị trưởng Quân càngnói càng tứ, tay run chỉ vào con trai mình: “Thì ra là tiểu tử nhà ngươi coi trọng vợ người ta, con nói một chút, con đang tính chuyện gì? Người ta vợ chồng ân ái, còn có một cậu con trai, gia đình hòa thuận! Mặc kệcon tự cho mình là cao siêu, muốn đi nạy chân tường đoạt vợ, còn giả bộmình là thánh nhân, độc thân cả đời chỉ cần cô ấy hạnh phúc là con liềnan tâm, cha con đều không đồng ý!”

Phu nhân thị trưởng ở một bêndụi mắt, ặc, ngại có cô ở đây ông không đánh con trai mình, nhưng nóinhư vậy, so với đánh con còn hung ác hơn, đó là những câu đâm vào tráitim con trai nha….!

Phu nhân thị trưởng lo lắng cho con trai mình bị ngoại thương nghiêm trọng còn bị cha làm cho tức hộc máu, vội vàngđưa mắt về phía chồng mình, để cho ông bớt tranh cãi một ít, nhưng thịtrưởng Quân hình như nói càng mạnh hơn, căn bản cũng không chú ý tới ánh mắt cảnh cáo của vợ con, hoặc là giả vờ như không thấy, khí thế thịtrường toàn bộ đều triển khai, thể hiện sự độc đoán.

Ông giận dữ, nhìn con trai nói tiếp: “Bắt đầu từ ngày mai, cha bắt con đi xem mắt!Mỗi ngày sắp xếp một cuộc, cũng không tin không có một người nào để conđể ý!”

Quân Đình mím môi, rũ mắt xuống, im lặng, bộ dáng khéo léo nhìn giống đứa bé ngoan ngoãn nghe lời, nhưng thị trưởng Quân biết lờicủa mình con của ông hoàn toàn không có nghe lọt nửa câu, ông tức giậnmuốn đi lên cầm cái lỗ tai của con mình đánh cho nó một trận không dậyđược.

Phu nhân thị trưởng nghe chồng nói một hồi, không nhịn được khóe miệng giật giật, nói: “Con trai bị thương thế như vậy, ít nhấtphải nằm viện mười ngày, nửa tháng mới có thể xuống giường….Ngày mai sắp xếp mai mối, ông là muốn cho con gái nhà người ta cùng tới bệnh việnsao?”

Như vậy không đem con gái người ta hù dọa chạy mới là lạ!Con trai hiện tại bị thương nặng như vậy, ăn uống vệ sinh đều cần ngườigiúp đỡ, liệu có con gái nhà ai nguyện ý gả?

Thị trưởng Quân bịchính vợ mình nhẹ nhàng nói một câu, sự tức giận bị chặn lại, ánh sángmặt trời bất ngờ, ông hừ lạnh một tiếng: “Vậy thì chờ nó xuất viện, lậptức sắp xếp!”

Thi trưởng Quân vừa vứt xuống lời này, chỉ thấy vợ mình khinh thường, âm thanh hừ nhẹ.

Xuất viện?

Đoán chừng Quân Đình sẽ nhờ bệnh viện không chịu xuất viện, hoặc là thừa dịp mọi người không để ý, chạy ra nước ngoài vui vẻ. Anh mới không ngoanngoãn đễ mặc cho người khác xếp đặt!

Thị trưởng Quân hình nhưbiết suy nghĩ trong lòng vợ mình, cũng biết con trai mình đúng thật sẽduy trì như vậy, nhưng mà ông tự tin nhíu mày, nói: “Ăn uống và giấc ngủ của con đều do tiểu Lương quản.”

Tiểu lương là tài xế của ông,cũng là thủ hạ được ông tin tưởng nhất, là quân nhân giải ngủ, làm việccẩn thận, tính cách trầm ổn. Chuyện như vậy giao cho hắn quản lý là ổnthỏa.

Quả nhiên Quân Đình vừa nghe thấy cha mình nói như vậy,dáng vẻ bàng quang lập tức thay đổi sắc mặt. Mặt tím bầm, hơi sưng, anhchép chép miệng, hỏi: “Cha thực sự hhông phải để Tiểu Lương giám sát con mãi cho tới khi con xuất viện đấy chứ?”

“Thì sao, không vui?” Lông mày thị trưởng Quân hướng lên.

Khóe miệng Quân Đình giật giật, dĩ nhiên là không vui!

Tiểu Lương đó là thủ hạ trung thành của cha, khi giao phó tuyết đối một làmột, không thể là hai, hại chết đứa trẻ bướng bỉnh, Quân Đình muốn từdưới mí amwts của hắn chạy đi, vậy đơn giản là không thể nào!

Chẳng lẽ thật sự muốn anh nghe cha sắp xếp đi xem mắt?

Quân Đình chỉ cần nghĩ đến lời cha vừa nói, liền nhìn không được da gà nổi lên.

Mỗi ngày an bài một cuộc sao?

Thật là đủ giày vò mà!

“Tiểu Lương….Hắn một đại lão gia, làm sao có thể phục vụ con?” Quân đình rũ mắt, cố gắng lên tiếng bác bỏ quyết định của cha.

“Hứ…. Tiểu Lương làm việc so với các bà các chị còn yên tâm hơn, chút chuyệnnày con có thể yên tâm!” Thị trưởng Quân bật thốt lên, nói xong độtnhiên nhếch lông mày nhìn về phía con trai mình, giọng nói vui vẻ: “Ýcủa con là không cần tiểu Lương chăm sóc con, mà tìm cho con một cô gáitới hả?”

Nếu là như vậy, thực sự rất tốt nhá!

Mặt Quân Đình đen một nữa, mắt nhắm lại, giọng nói có chút ủy khuất: “Hay là bảo Tiểu Lương đến đây đi!”

Quân Đình nhân tài số một, hình tượng chàng trai ôn nhu luôn luôn là danhhiệu được mọi người yêu thích nhất, huống chi với gia thế như vậy, tựnhiên có vô số cô gái chưa chồng nghĩ đến nịnh bợ. Nhưng anh cố tình một người cũng không nhìn, mặt khác lại thất piền chán nhất là các cô gáiquấn lấy.

Nếu anh đồng ý để cha bảo cô gái tới phục vụ anh, đoán chừng thật sự sẽ nổi điên.

“Đình, con cứ an tâm ở chỗ này dưỡng thương đi! Mẹ sẽ thường xuyên bố trí thời gian qua đây với con!” Mẹ Quân Đình vỗ nhẹ lên lưng con trai, dịu dàngnói.

Mẹ Quân Đình cũng đã hơn 50, lại được bảo dưỡng tốt, thườngmặc các loại mốt, nhìn qua giống như 30 tuổi, huống chi bà có khuôn mặtđẹp đẽ, cùng phong cách duyên dáng, càng nổi bật lên nét trẻ tuổi sangtrọng.

Cho tới bây giờ đứa con lớn nhất cũng không để cho hai ông bà để tâm, từ chuyện học, công việc, cho đến chuyện lớn là hôn nhân,mọi chuyện đều tự mình làm rất tốt, ngay cả cháu đích tôn Quân Dực cũngđược dạy dỗ rất tốt.

Chính là đứa con này, lớn như vậy, ngay cả người bạn gái cũng không có qua lại với ai, tại sao bà không thể không lo lắng đây?

Bà biết thanh niên bây giờ có nhiều người giới tính lệch lạc, nhưng contrai mình trước đây cũng không nghe nói có gần gũi đặc biệt với mộtchàng trai nào nha?

Cho nên sau khi chuyện này xảy ra, bà mới biết thì ra con trai mình mơ ước phụ nữ đã có chồng.

Mẹ Quân Đình thở dài một cái, dù sao thích phụ nữ có chồng cũng hơn thíchđàn ông, tối thiểu giới tính bình thường, lúc đó khi gặp một cô gái trẻtuổi xinh đẹp cũng có thể đem trái tim con trai mình kéo trở về.

Nếu con trai thật sự không quay trở lại, thì nghĩ biện pháp cho cô gái kialấy con trai mình đi! Con trai thích, bọn họ coi như có ghét bỏ người ta kết hôn thậm chí đã sinh con, vậy cũng không thể được!

“Em ở đây khuyên con một chút, anh còn có chút việc!” Thị trưởng Quân chỉ tiếcrèn sắt không thành thép, liếc nhìn con trai một cái, sau đó nói mộtcâu, xoay người chuẩn bị đi ra phòng bệnh. Đi tới cửa bên, nhịn khôngđược quay đầu lại nói: “Tiểu Lương, chờ một chút liền vào, cậu phải nghe lời của nó nói.”

Quân Đình cùng mẹ mình đều rất ăn ý, khóe miệng giật giật, mắt rũ xuống.

Thị trưởng Quân vừa nhìn thấy thái độ của hai mẹ con, liền đùng đùng nổi giận.

Sợ vợ giống ông còn cưng chiều con trai ra bộ dạng này, thật không dễ dàng nha!

Thực ra thị trưởng Quân trước mặt công chúng cực kỳ uy nghiêm.

Mới vừa đi ra từ bệnh vện, lên xe, lập tức móc điện thoại ra gọi cho cục trưởng Mạc.

Đầu tiên là một phen khách sao, sau đó nói một chút con trai mình bịthương, cuối cùng thở dài, nói: “Lão Mạc a, con trai tôi thật đúng làkhông để mình an tâm! Người vừa đi du học trở về liền bị người ta đánhcho thành ra như vậy, lại bị trong thành phố nha! Ông nói đây là…. Ai,tôi vừa mới đi ra từ bệnh viện, nhìn hìn dáng vết thương của nó, tôikhông đành lòng nhìn, không biết sau này có để lại di chứng gì không….”

Cục trưởng Mạc nghe được vả mồ hôi như suối, bàn tay cầm điện thoại cũng ướt thành mộng vùng.

Lời này của thị trưởng Quân là nói an ninh thành phố không tốt, nói xa nói gần cũng có ý chất vấn, trách cứ.

Ông không chọc nổi thị trưởng Quân, cũng không muốn đắc tội. Không nhữngphía sau ông ấy có người bao che, lại còn muốn gã con gái mình vào nhàbọn họ làm cô con dâu nữa, vì lí do thế nào cũng muốn làm thân.

Cục trưởng Mạc cũng cười theo hòa giải một chút, nói: “Ngài như vậy làtrách nhầm nhị công tử rồi, cậu ấy là dũng cảm làm việc nghĩa, thanhniên bây giờ hiếm có được bộ dạng giống cậu ấy, tôi đang xem xét, đềnghị khen thưởng sự dũng cảm vì việc nghĩa của cậu ấy….” Đùng đùng nóimột đoạn dài, bao nhiêu chân tình, tình cảm chân thành đều sử dụng.

Thấy thị trưởng rốt cục cũng khá hơn một chút, lập tức chuyển lời nói bảođảm: “Thị trưởng Quân ngài yên tâm, những người gây chuyện ngày đó đềubị bắt, nhất định sẽ để pháp luật nghiêm trị những người bại hoại.”

Cũng bởi vì như vậy, mấy tên thủ hạ của Alan liền bị cục trưởng Mạc đặc biệt “chăm sóc” rồi. Alan phải mất rất nhiều sức lực mới đưa được mấy ngườiđó ra.

Trải qua chuyện này, Alan bị thiệt hại nặng nề, nhưng hắnmột nữa cũng không buông tha. Lập tức liền gọi điện về Mỹ, điều thủ hạtới đây.

Tư Mộ biết Alan không dễ dàng buông tha như vậy, bởi vìlúc hắn đi, trong mắt hắn rõ ràng lóe lên sự phẫn nộ và không cam lòng.Hơn nữa người dưới tay hắn bị đánh đến thê thảm như vậy còn không nói,còn lại bị bắt giam, thật là trộm gà không được còn mất nắm gạo.

Do vậy mấy ngày nay, Tư Mộ duy trì cùng mấy chị em liên hệ mật thiết, hơnnữa còn bảo Ngôn Mặc Bạch phái tiểu Trang đi bảo vệ Thanh Thần, thực ralà để đề phòng Alan một lần nữa đem người bắt đi.

Ngày hôm nay, Ngôn Mặc Bạch không đi làm, Tư Mộ đang ôm con trai chơi đùa với đồ chơi, liền nhận được điện thoại của Diêu Dao

“Mộ Mộ, hình như trong tim Alan còn chưa chết, vẫn phái người theo dõiThanh Thần, làm hại Thanh Thần không dám bước ra ngoài cửa.” Diêu Daogọi điện thoại nói cho Tư Mộ.

Chỉ cần nghĩ đến Alan, Diêu Daoliền tức giận cắn răng nghiến lợi. Mấy năm trước, hắn làm ra chuyện nhưvậy, bây gờ còn dám đến thành phố này tìm người sao? Hơn nữa thủ hạ củahắn đều bị đánh đến thê thảm như vậy, giống như tát vào tai hắn rồi, như vậy mà trong tâm còn chưa chết sao?

Mấy ngày nay, cũng bởi vì hắn cho người theo dõi Thanh Thần, làm hại TiểuCửu chồng cô cũng muốn đi bảo vệ Thanh Thần, không có thời gian đi theocô rồi. Lần trước hình của Tiểu Cửu bị xước, cộng thêm chuyện này, trong lòng Diêu dao tràn đầy oán hận với Alan.

Từ trong điện thoạinghe thấy lời u oán, Tư Mộ liền cười nói: “Vậy hôm nay hẹn Thanh Thần ra ngoài chơi đi! Dù sao cũng không có nhiều ngày rãnh rỗi để gặp nhau.”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv