"Ân...ưm...! " Vân Tịch ra sức giãy giụa nhưng sức lực của người đàn ông này thật sự quá lớn khiến cô cách nào cũng không thể thoát ra khỏi sự kìm hãm mạnh mẽ này của anh, nếu người trước mặt cô là người bình thường thì chắc có lẽ lúc này đã bị cô tẩn cho mấy phát rồi, nhưng người trước mặt vốn không phải người thường! Mà là Cố Duật Phi.
Tư vị ngọt ngào trên đôi môi cô khiến Cố Duật Phi không có cách nào kháng cự lại nó được, anh thật không ngờ cô gái này lại có hương vị thơm ngon như thế chỉ bởi vì một nụ hôn, khi chạm vào đôi môi nhỏ nhắn này, sự mềm mại dịu nhẹ của cô khiến các dây thần kinh trong anh thoáng chốc căng cứng, một cỗ cảm xúc khó tả lan tỏa khắp tâm trí khiến anh nhất thời không thể kéo lại một chút lí trí trở về
Anh chỉ biết bây giờ mình thật sự muốn và cần một thứ - Đó chính là cô gái trước mặt này, Cố Duật Phi đột nhiên di chuyển đầu gối giữa hai chân cô lên một chút, Vân Tịch giật mình mở to mắt nhìn người trước mặt mình, bị cường hãn cưỡng hôn cô không thể làm gì khác ngoài việc miệng nhỏ nhỏ giọng kêu lên vài tiếng ư ư ra
Đừng nha, đừng nha, ngươi ngoài việc ăn đậu hũ của ta ra thì ta coi như có thể tạm bỏ qua! Chứ đừng tuyệt đối làm chuyện quá giới hạn.
*Ăn đậu hũ: Ý chỉ xàm sỡ
Bỗng hình ảnh vừa rồi của cô gái mặc trên người bộ sườn xám như cuộn băng ghi hình tự động bật lên và tua ngược về trong tâm trí anh, thân hình mảnh mai nhỏ gọn mặc trên người bộ sườn xám làm tôn lên từng đường cong rõ ràng trên người cô khiến Vân Tịch trở nên duyên dáng mà quyến rũ cùng với đôi chân thon dài trắng như ngọc, da thịt của cô cũng rất mềm mại mát lạnh khi anh vô tình lướt nhẹ chạm qua
Cố Duật Phi dán chặt ánh mắt vào gương mặt nhỏ nhắn của cô quan sát từng đường nét trên gương mặt xinh đẹp, lông mi cong dài khẽ run giống như cánh bướm nhẹ nhàng muốn bay, sóng mũi cao cùng với gò má trắng nõn có vài vệt hồng đào đáng yêu, làn môi nhỏ nhắn cũng rất mềm mại khiến anh lưu luyến không muốn rời. Đôi mắt màu hổ phách chợt dừng lại trên đôi mắt cô, cô có đôi mắt rất đẹp, một đôi mắt xinh đẹp tựa như hồ ly nhưng đồng tử lại như viên ngọc lưu ly xinh đẹp lay động
Cảm xúc mãnh liệt từ đáy lòng dâng trào, ham muốn mạnh mẽ muốn chiếm đoạt khiến Cố Duật Phi càng bá đạo muốn đưa đầu lưỡi mình tiến vào bên trong khoang miệng cô khám phá tư vị ngọt ngào càng thêm sâu, nhưng có vẻ cô gái này biết được ý định của anh, ngay lúc vừa muốn đưa đầu lưỡi mình tiến vào thì hàm răng nhỏ nhắn mạnh mẽ đóng chặt như không muốn cho anh được như ý muốn, lông mày lá liễu xinh đẹp cũng cau lại, đôi mắt lưu ly ẩn chứa sự tức giận nhìn anh như thể hận không thể giết chết anh
Cố Duật Phi không vì vậy mà tức giận trái lại còn có chút cảm thấy cô thú vị, hình ảnh của Vân Tịch được phản chiếu rõ rệt qua đôi mắt anh, nhìn kỹ, cô có thể thấy được đôi mắt màu hổ phách của anh ẩn chứa sự cưng chiều khi nhìn mình khiến cô nhất thời cảm thấy lúng túng lạ thường
Gương mặt nhỏ nhắn biểu tình tức giận vừa tắt, thay vào đó là một biểu tình e thẹn của một con thỏ nhỏ ẩn hiện trên đôi mắt cô khiến Cố Duật Phi không nhịn được nâng nhẹ khóe môi, lưu luyến rời đôi môi mềm mại, Cố Duật Phi bỗng ghé vào đôi tai nhỏ xinh của cô như cố tình rót vào đó những lời nói thân mật tựa như những đôi tình nhân bình thường, giọng nói của anh trầm thấp dễ nghe, lại giống như đang đè nén cái gì đó càng khiến giọng nói anh thêm quyến rũ tà mị, "Ngoan, đừng bướng ".
Hơi thở nam tính cùng lúc đó là vô tình hay cố ý phả vào vành tai và cổ khiến da thịt của cô trở nên ngứa ngáy và như bị thiêu đốt, loại cảm xúc xen lẫn này khiến cô vừa nhột vừa khó chịu, đầu nhỏ vô thức rụt lại như con rùa nhỏ
Cố Duật Phi nhân lúc cô phân tâm, một lần nữa áp môi mỏng mình lên môi cô, hàm răng nhe ra khẽ cắn khiến cô cảm xúc đau đớn lan truyền khắp dây thần kinh đến đại não, mùi máu tanh nồng từ khóe môi nhanh chóng lan tỏa trong khoang miệng cả hai khiến cô buộc hé môi một chút lại bị anh nắm lấy cơ hội đẩy đầu lưỡi mình tiến vào
Vân Tịch bị cắn đến đau, khóe mắt không nhịn được ngân ngấn nước, đôi mắt lưu ly có sự tức giận lại có sự uất ức khi nhìn anh
Đau, hắn cư nhiên cắn cô như thế?
Chiếm tiện nghi của người ta thì thôi mà lại dám cắn cô? Cô muốn đánh hắn, muốn cắn chết hắn.
Vân Tịch liều mạng giãy giụa muốn tìm ra điểm hở để dạy cho anh một bài học, nào ngờ thân thể vừa động đậy một chút đã bị Cố Duật Phi lần nữa hung hăng cắn một cái vào đầu lưỡi, lần này Vân Tịch thật sự đau đến ủy khuất khi bị bắt nạt đến không có đường lui như thế, nước mắt chực trào tựa như muốn vỡ đê tràn ra, miệng nhỏ bất lực đau đớn kêu nỉ non vài tiếng giống một con mèo nhỏ
Ư đau quá, đau chết cô rồi.
Chẳng phải người ta chỉ vừa động đậy chút thôi sao? Cắn vào đầu lưỡi như thế có biết đau lắm hay không.
Nhìn gương mặt không còn biểu tình như con mèo nhỏ hung dữ ương ngạnh vừa nãy nữa, mà thay vào đó là dáng vẻ yết ớt của một con thỏ nhỏ đang bị anh dồn ép thỏa thích bắt nạt đến ủy khuất đáng thương, Cố Duật Phi không vì gương mặt này mà buông tha cho cô, trái lại còn vì dáng vẻ lúc này của cô mà kích thích nỗi ham muốn lẫn muốn bắt nạt cô nhiều hơn
Thật đáng yêu, như một con thỏ trắng bị cùng đường như thế thật sự làm cho người ta rất muốn đè xuống dưới thân mà hung hăng bắt nạt.
Là một cô gái ngoan chắc chắn sẽ không bị phạt, nhưng em quá không ngoan ngoãn lại ương ngạnh chống đối thì nên cho em một chút giáo huấn để lĩnh ngộ.
"Ân...hức... " Cố Duật Phi nhìn dáng vẻ yết ớt đáng thương của cô gái bên dưới càng thêm động lòng, gương mặt cương nghị lạnh lùng cũng trở nên dịu dàng đi đôi chút, ánh mắt nhìn cô cũng thêm sự yêu chiều
Nhận thấy Vân Tịch đã ngoan hơn, không ương ngạnh chống đối như ban nãy nữa Cố Duật Phi mới nhẹ nhàng lại, cẩn thận đưa đầu lưỡi thăm dò và mút nhẹ đầu lưỡi cô, cùng cô day dưa nụ hôn hồi lâu, từ chậm rãi thưởng thức cho đến điên cuồng khuấy đảo trong khoang miệng lưỡi môi dính nhau, nụ hôn nóng bỏng kéo dài cũng khiến Vân Tịch chống đỡ không nổi, đầu lưỡi bắt đầu tê dại cùng đầu óc mơ hồ trống rỗng, đôi chân cũng mềm nhũn tựa hồ đứng không vững, nếu không phải có Cố Duật Phi làm trụ thì chắc có lẽ cô đã ngã
Cảm nhận được hô hấp của cô gái yếu đi vì thiếu dưỡng khí, Cố Duật Phi lưu luyến một chút mới rời môi để cô " hấp thu " dưỡng khí vào người, khoảng khắc khi hai môi tách rời, Cố Duật Phi còn cố ý nới dài một cọng chỉ bạc mỏng manh giữa hai người, nhìn thấy đôi môi nhỏ nhắn bị anh hôn đến sưng đỏ, Cố Duật Phi không khỏi hài lòng
Vân Tịch bỏ qua cảm giác đau đớn khó chịu ở môi, khi được buông thả cô vội vội vàng vàng hít hết ngụm khí này đến ngụm khí khác vào người khiến Cố Duật Phi nhìn thấy hành động này cũng có chút dở khóc dở cười
Thấy cô thú vị và đáng yêu như thế, anh nhịn không được cũng muốn trêu cô một chút, "Kỹ thuật thật kém, ai cấm em rằng hôn không được thở? "
Vân Tịch sau khi thu thập đủ dưỡng khí vào người, còn chưa lên tiếng tính sổ với người nọ đã nghe thấy tiếng nói trêu chọc của ai kia, cô tức giận ngẩn mặt nhìn anh, "Anh cư nhiên chiếm tiện nghi lại còn cướp đi nụ hôn hai mươi ba năm của lão nương như thế, không thấy xấu hổ hay ăn năn lại còn dám chê ta kỹ thuật kém? "
Không tức giận với lời trách mắng của cô, Cố Duật Phi hơi nhếch lông mày lên
Hửm? Hai mươi ba năm, cô gái này hai mươi ba tuổi sao. Tuy kém hơn ba tuổi nhưng không nhiều
Cố Duật Phi: "Lần đầu nhưng vẫn tốt hơn em "
Ý nói rằng anh cũng là nụ hôn đầu nhưng vẫn làm rất tốt hơn cô rất nhiều
Vân Tịch: "..."
Tôi là đang trách anh chứ không có hỏi anh có được hay không?
Quả thật sau hai mươi sáu năm, đây là lần đầu tiên Cố Duật Phi tiếp xúc thân mật cùng một người phụ nữ hơn nữa lại còn cùng cô gái ấy trải qua nụ hôn đầu như thế, vốn tưởng lần đầu sẽ rất vụng về nhưng ai biết được anh lại làm rất tốt như thế? Đúng là một thành tựu đáng khen để anh để đời nha.
Chỉ có hai nguyên do! Một là do trời sinh anh vốn tinh anh còn hai là động vật như đàn ông vốn sinh ra đã có bản năng như thế, không học nhưng cũng biết qua, có câu: Không ăn thịt heo nhưng cũng thấy heo chạy qua là như vậy đó
* Tinh anh: Nhân tài xuất chúng
Ánh mắt anh mê ly mị hoặc, cô có thể thấy trong đôi mắt màu hổ phách ấy dường như đang ẩn chứa một ngọn lửa, là ngọn lửa của sự ham muốn
Cố Duật Phi nhìn chăm chú đôi môi bị anh hôn đến đỏ sưng lên kia, lại phát hiện cô gái trong lòng đang nhìn anh chăm chăm, trong không gian tĩnh mịch của căn phòng bỗng vang lên một tiếng cười khẽ, tiếp đến là một giọng nói trầm thấp chậm rãi cất lên mang theo hàm ý trêu đùa của người đàn ông, "Muốn thêm một lần? "
Vân Tịch giật mình bởi lời nói của anh, gương mặt có chút ửng hồng, lúc sau chợt phát hiện mình bị người ta đùa giỡn khiến cô thẹn quá hóa giận mắng, "Nam nhân chết tiệt! Ngươi đừng nghĩ mình là đàn ông dựa vào sức lực to lớn vốn có như thế thì có thể muốn làm cái gì thì làm đi bắt nạt một cô gái như thế, có biết chữ vô sỉ bại hoại viết làm sao không hả? "
Mặc cho cô gái mắng mỏ mình đến thở không kịp, Cố Duật Phi tâm tình không hiểu sao lại rất tốt, cũng không có chấp nhất với cô về việc mình bị ăn mắng tệ hại như thế, ngược lại, anh lại thấy cô hiện tại rất đáng yêu
"Dáng vẻ mắng người rất đáng yêu ".
Vân Tịch: "..."
Dáng vẻ mắng người đáng yêu?
Khụ, đại ca à, tôi là đang mắng anh đó có biết hay không hả? Hay là anh thuộc tuýp máu M muốn bị người ta ngược?
Bị mắng thậm tệ như thế mà còn đi khen người khác?
Vân Tịch nhẫn nhịn, cố lấy lại sự bình tĩnh và đè nén sự giận dữ đang tăng cao trong người, mặc kệ hắn, hắn có bị điên hay thích ngược gì cô không muốn quan tâm.
Bây giờ điều quan trọng nhất ở đây chính là phải tìm cách thoát ra khỏi cái nơi quái quỷ này trước!
Hít một hơi thật sâu, Vân Tịch cắn răng cố lấy lại giọng nói bình thường nhất có thể trước đôi mắt hổ phách như mãnh thú đang quan sát con mồi kia của Cố Duật Phi, "Đủ...đủ rồi, mau thả tôi đi, nếu anh còn tiếp tục làm vậy nữa thì đừng trách tại sao tôi lại la lên đó! "
Vân Tịch vừa nói dứt câu, eo bỗng dưng bị siết chặt lại bởi cánh tay đang giữ lấy eo cô của Cố Duật Phi bất giác dùng thêm lực khiến cô tuy đau nhưng vẫn không khuất phục trước anh, nhìn thấy cô gái bên dưới mất đi dáng vẻ vừa rồi của một con thỏ trắng nhỏ yếu ớt cùng đường, thoáng chốc được thay thế bởi một con mèo hoang nhỏ quật cường ương ngạnh. Đôi con người trở nên âm trầm híp lại đầy vẻ nguy hiểm, Cố Duật Phi ánh mắt băng lãnh nhìn chăm chăm Vân Tịch như muốn đem cô nhìn đến xuyên thấu khiến cô không khỏi khó chịu và bất mãn với loại ánh mắt này của anh nhưng vẫn im lặng không nói gì
Cô chờ đợi, đợi xem anh rốt cuộc sẽ nói cái gì, thả hay không thả hãy nói một lời để cô còn biết, mà đằng này người nọ vẫn yên lặng giữ chặt tư thế như thế này không buông khiến cô không còn nhẫn nại đợi nữa, rốt cuộc Vân Tịch vẫn là người lên tiếng phá vỡ bầu không khí này trước, "Anh có nghe hiểu tôi đang nói cái gì không đó? Tôi bảo anh để tôi đi! " Đi đôi với lời nói chính là hành động, mặc kệ cho vòng eo bị cánh tay rắn chắc siết chặt đến phát đau, Vân Tịch ương ngạnh ra sức vùng mình khỏi tình thế bị động
Nhưng cô đâu ngờ rằng điều mình làm lại chính là việc thêm dầu vào lửa, ý nghĩa muốn rời khỏi đây vốn đã xa vời càng thêm xa, dường như cái ý nghĩa đó chắc chắn sẽ không thể toại nguyện được vì cô đã mắc một sai lầm khá nghiêm trọng
Ngay lúc Vân Tịch vùng vẫy khỏi anh, cô đã vô tình chạm phải vào nơi cấm kỵ nhất của nam giới, Cố Duật Phi nhất thời bị động vào lập tức phản ứng mạnh mẽ, không nói hai lời liền lập tức bế xốc cô gái lên vai mình...