Đôi mắt xinh đẹp khẽ đỏ hồng, Lâm Tĩnh nhịn sự uất ức trong lòng, cắn chặt môi ngẩn mặt nhìn thẳng vào đôi mắt anh, "Con là do tôi sinh, vì sao tôi lại không thể mang chúng đi? Lẽ nào tôi lại để chúng cùng anh và đám người kia ư? "
Cố Duật Hành: "Cô nói mình thương con, cô dẫn chúng đi thì khác nào hại chúng hơn? "
Lâm Tĩnh: "Tôi tự biết cách bảo vệ con của mình, vậy còn anh thì sao, tôi đồng ý anh thương con, nhưng anh vì muốn gia đình có một cuộc sống bình thường như bao người khác mà lại muốn đánh đổi toàn bộ sinh mệnh ở đây? Nếu như chúng ta chết rồi thì còn bình yên cái gì? " Câu nói cuối cùng cô lại cố ý lớn tiếng, trong lời nói cũng mang theo sự trào phúng
Cố Duật Hành gầm lên: "Lâm Tĩnh! "
Lâm Tĩnh: "Cố Duật Hành, một là anh quyết định, hai là mẹ con tôi sẽ ra khỏi căn nhà này ".
Cố Duật Hành: "Cô dám uy hiếp tôi? "
Lâm Tĩnh hét ầm lên: "Đúng đó! Nếu anh có bản lĩnh thì tại sao lại không bảo vệ chúng tôi đi? Cố Duật Hành, tại sao bây giờ anh lại ấu trĩ nghĩ rằng một khi đã rút khỏi giới hắc đạo bọn chúng sẽ tha cho chúng ta? Anh dựa vào đâu khẳng định điều đó! "
Cố Duật Hành hiển nhiên bị lời nói cô kích thích, tức giận thị huyết nhìn cô: "Câm miệng, cô muốn đi thì đi, đừng có mà ở đây nói thêm, nếu không... "
Cố Duật Hành còn chưa nói hết câu, Lâm Tĩnh cười lạnh một tiếng cắt đứt lời anh: "Nếu không? Nếu không thì làm sao? Cố Duật Hành nếu như biết có ngày hôm nay tôi chắc chắn sẽ cách xa anh, sẽ không lấy một người như anh làm chồng! "
Bàn tay nắm chặt lại, anh tức giận kéo lấy khủy tay cô, tay còn lại vung lên khiến Lâm Tĩnh ngây người nhìn, bà Hạ Lan Du hoảng sợ nhìn thấy việc xảy ra cũng hét lên: "Cố Duật Hành mau dừng tay! "
Ngay khi tay muốn hạ xuống gương mặt cô một cái tát, cũng bởi vì lời nói của bà Hạ Lan Du mà Cố Duật Hành giật mình tỉnh lại, nhìn người con gái hoảng sợ trước mặt ngây người nhìn mình, Cố Duật Hành kinh hãi nhìn cô sau lại nhìn tay mình, vội buông cô ra, chân không tự chủ lùi lại hai bước
Lâm Tĩnh được thả cũng nhìn anh sau đó vô thức lùi lại phía sau, cô thật không ngờ rằng người đàn ông này chẳng những thay đổi vì chuyện vừa nãy mà anh còn muốn đánh cô, đây là Cố Duật Hành người cô yêu và yêu cô đây sao? Đây thật sự là người luôn ôn nhu cưng chiều cô ư?
Cố Duật Hành nhìn cô như thế, tim bỗng nhói đau, anh khẽ gọi: "Tĩnh Tĩnh... "
Nhưng cô lại không phản ứng gì ngoài việc lui lại phía sau sau đó xoay người chạy ra ngoài, giây phút ấy anh đã nhìn thấy, nhìn thấy rõ ràng trong đôi mắt cô, sự hoảng sợ có, nỗi đau có cùng một chút sự thất vọng đối với anh, nhìn thấy cô bỏ đi như thế anh thật sự sợ hãi cô sẽ bỏ anh đi thật, ý nghĩa ấy vừa xẹt qua đầu khiến Cố Duật Hành giật mình hoảng sợ đuổi theo, "Tĩnh Tĩnh, đợi đã... "
Bỏ mặc lời nói cũng như người phía sau, Lâm Tĩnh cứ chạy mãi như thế cho đến khi vào trong một căn phòng, cả người cô vô thức run nhẹ đứng sau cánh cửa, chỉ cần nghĩ đến những việc vừa rồi xảy ra, tim cô đau đớn không thôi, đôi mắt ửng hồng cũng ngấn nước
"Mẹ. " Một giọng nói non nớt bỗng cất tiếng khiến Lâm Tĩnh bỗng giật mình kinh ngạc, ngay khi ngẩn đầu nhìn, một bóng dáng nhỏ bé đã nhanh chân lao tới ôm lấy cô
"Khải----Khải Trạch? " Nhìn quả đầu nhỏ anh đào, lại cảm nhận được độ ấm từ cậu bé, Cố Khải Trạch nũng nịu cọ cọ mặt vào người cô khiến lòng cô mềm nhũn, đôi môi bất giác cong nhẹ khẽ nở nụ cười yêu thương
Lâm Tĩnh ngẩn đầu nhìn quả nhiên nhìn thấy Cố Duật Phi cùng Cố Duật Hiên, căn phòng này rõ là căn phòng của con trai cô kia mà? Sao cô lại chạy vào đây rồi.
"Mẹ ơi, bế tiểu Trạch đi. " Cố Khải Trạch ngẩn đầu nhìn cô, trên gương mặt mũm mĩm đáng yêu là khảm một đôi mắt hạnh nhân xinh đẹp giống mẹ, đồng tử tròn xoe, đôi mắt ngập nước khẽ chớp hai cái, miệng nhỏ mở miệng cầu xin khiến cậu bé vốn đáng yêu càng khiến người ta không nỡ để cậu thất vọng
Lâm Tĩnh khẽ mỉm cười, cúi người nhéo vào cái má bánh bao của cậu khẽ mắng yêu, "Bánh bao nhỏ, lại còn dám dùng tuyệt chiêu. " Cố Khải Trạch thè lưỡi đáng yêu mỉm cười, bị mẹ phát hiện rồi, nhưng cậu vẫn chưa từ bỏ ý định, vươn tay chờ cô bế
Lâm Tĩnh nhìn con của mình cũng chiều theo cậu nhóc bế cậu lên, Cố Khải Trạch ôm cổ cô, gương mặt nhỏ nhắn cọ cọ vào má cô khẽ nũng nịu, "Tiểu Trạch thương mẹ nhất. "
Tâm trạng vừa nãy buồn bả cũng vì cậu con trai nhỏ, nỗi lòng của cô cũng phai đi không ít, Lâm Tĩnh mỉm cười hôn chụt lên má cậu sau đó nhìn hai đứa con của mình cất giọng hỏi, bước chân cũng chậm rãi đi về phía giường, "Sao các con còn chưa ngủ? "
Cố Duật Phi ôm quyền lên tiếng, bàn tay nhỏ bé cầm chiếc ly khẽ lắc lắc: "Khải Trạch khát nước, mẹ không có ở đây nên con xuống nhà lấy nước. "
Lâm Tĩnh nghe Cố Duật Phi nói thế cũng có chút lo lắng nhìn con trai: "Con----xuống dưới nhà khi nãy sao? " Vừa nãy sau khi dỗ các con đi ngủ, cô về phòng tìm Cố Duật Hành nhưng không thấy nên mới xuống dưới nhà, rốt cuộc lại nghe thấy một cuộc hội thoại trong phòng sách
Cố Duật Phi trước sau biểu tình cũng lãnh đạm như thường khẽ gật đầu, đôi mắt màu hổ phách không chút gợn sóng nhìn cô sau đó bước tới vài bước đưa ly nước cho Cố Khải Trạch, "Mẹ sao thế? Có chuyện gì sao. "
Lâm Tĩnh ngược lại nghe con trai hỏi bỗng cảm thấy có chút chột dạ nhưng vẫn điềm nhiên đáp trả: "Không, không có chuyện gì. "
Cố Duật Hiên leo lên giường nhìn cô, thấy đôi mắt cô khẽ đỏ hồng cũng đau lòng nhịn không được hỏi: "Mẹ đang buồn sao, có phải là ba bắt nạt mẹ hay không? Mẹ vừa khóc. "
Lâm Tĩnh quay sang nhìn Cố Duật Hiên, cúi đầu đưa tay lau mắt, môi cong nhẹ khẽ nói: "Không đâu, vừa nãy có bụi bay vào mắt nên mắt mẹ mới như thế, con nhìn xem mẹ không có khóc. "
Cố Duật Phi im lặng không nói gì, Cố Duật Hiên đang muốn lên tiếng, Lâm Tĩnh lại nói tiếp: "Đêm nay mẹ sẽ ngủ cùng các con, có được không? "
Cố Khải Trạch đang ôm ly nước ngồi gọn trong lòng cô, nghe cô nói thế liền ngẩn mặt nhìn: "Mẹ, sao hôm nay lại muốn ngủ cùng tụi con? "
Lâm Tĩnh xoa mái đầu nhỏ anh đào khẽ nói: "Vì mẹ đã lâu không ngủ cùng các con, chẳng phải Khải Trạch luôn muốn mẹ ngủ cùng các con? "
Cố Khải Trạch gật đầu như gà mổ thóc, chợt nhớ ra điều gì đó cũng mím môi nghiêm túc nhìn cô: "Nhưng baba đáng sợ, baba luôn ức hiếp tụi con dành mẹ đi, baba có đồng ý để mẹ ở cùng tụi con hay không? "
Lâm Tĩnh hơi ngẩn ra, nhưng rồi cũng mỉm cười gật đầu, thực ra từ lúc sinh con, cô cũng rất ít khi được ngủ cùng với các con của mình, hiện tại Cố Duật Phi, Cố Duật Hiên cùng Cố Khải Trạch đang ở chung một căn phòng lớn, nhiều lúc muốn qua phòng ngủ cùng con nhưng khổ nỗi lại gặp chúng người chồng ghen tuông, đến con mình cũng không tha nên số lần cô ngủ cùng các con cũng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, bây giờ nếu tính lại thì cũng chỉ dưới năm lần
Lâm Tĩnh: "Ba con dĩ nhiên đồng ý, ba của con hiện đang bận rộn nên mẹ mới qua đây ngủ cùng các con. "
Cố Khải Trạch vui mừng khi nghe cô nói như thế, Cố Duật Hiên cũng cao hứng không kém, hai người ôm lấy cô mỉm cười nũng nịu khiến cô bật cười, Cố Duật Phi đứng một bên nhìn ba người, đôi mắt màu hổ phách nhìn phía cửa vừa được đóng lại, ánh mắt nhỏ nheo lại cũng quay đầu như chưa từng nhìn thấy cái gì
Cố Duật Hành đứng ngoài cánh cửa nghe tiếng nói cùng tiếng cười của người bên trong cũng khẽ thở dài, vốn muốn tìm cô nói chuyện một chút sau đó xin lỗi, nhưng chắc anh nên để ngày mai rồi hẵng nói, bây giờ nhìn cô đang vui vẻ bên con như thế anh cũng không muốn quấy rầy đến họ
Lông mày kiếm khẽ nhíu lại, tâm trạng có chút buồn bực khi nghĩ đến đêm nay không có vợ, tuy rằng không cam tâm vì đêm hôm nay không được ôm vợ ngủ nhưng ai biểu anh chọc vợ giận, vợ buồn? Đêm nay đành "gặm đắng nuốt cay" gắng gượng, sáng mai tìm cô hối lỗi thì tối may ra còn được ôm vợ ngủ, Cố Duật Hành quyết định, sau khi cùng vợ giảng hòa anh chắc chắn sẽ đem cô ra mần thịt ba tiếng mới thôi.
Sáng ngày hôm sau Cố đại tổng tài gần như mất ngủ cả đêm vì không có vợ bên cạnh, đôi mắt lờ mờ có thể nhìn thấy vùng thâm dưới mắt, Cố Duật Phi vừa xuống nhà nhìn thấy cũng không có gì ngạc nhiên, chỉ là làm cậu có hơi giật mình, lão cha đêm qua không có mẹ chắc chắn bị đả kích rất lớn, thôi kệ, cái này gọi là trời gây nghiệt có thể sống, mình gây nghiệt không thể sống, Cố Duật Phi bĩu môi, một bộ khinh bỉ nhìn cha mình, trong mắt như nói: Đáng đời.
Cố Duật Hành dĩ nhiên nhìn thấy thằng con trai khinh bỉ, trong lòng uất hận không thôi, nghi ngờ không biết có phải con trai thật của mình bị đánh đổi hay không, mình đã bị như thế, con trai chẳng những không an ủi mà nó còn khinh bỉ cha nó, thật đáng hận, Cố đại tổng tài đang cảm thấy rất là phẫn uất.
Cố Duật Phi làm như không thấy vẻ mặt căm tức uất nghẹn của lão cha nhà mình, lông mày nhỏ nhếch lên, đúng lúc này Cố Duật Hiên cũng từ trong phòng đi xuống dưới nhà, Cố Duật Hành nhìn con trai thứ của mình nhưng lại không thấy cô đâu, có chút thất vọng nhưng lại che giấu dưới đáy mắt, nhẹ giọng làm như bâng quơ nhìn con trai hỏi: "Duật Hiên, mẹ con và Khải Trạch đâu? "
Cố Duật Hiên trên lưng đeo một chiếc cặp nhỏ, nghe Cố Duật Hành hỏi liền khó khăn ngẩn đầu nhìn anh: "Mẹ đang thay đồ cho Khải Trạch, rất nhanh liền cùng em xuống. "
Cố Duật Hiên vừa dứt câu, chỉ thấy cha mình lập tức đen mặt, thay đồ cho con trai? Bây giờ Khải Trạch đã lớn, còn nhờ người khác thay đồ làm gì, đã tám tuổi mà cứ như một tuổi không bằng, lớn như thế còn bắt mẹ mình theo hầu mặc đồ.
Cố Duật Hành nhịn không được nói một câu: "Đã lớn, sao còn bắt mẹ thay đồ? "
Cố Duật Hiên: "Em trai nhõng nhẽo, mẹ vì không nỡ nên giúp em trai mặc đồ. "
Cố Duật Hành đen mặt, trên trán nổi lên ba vạch đen, hừ, mới có tí tuổi đã muốn câu dẫn vợ mình, tiểu tử nhỏ, lá gan quả nhiên lớn, giống ai không giống lại giống cha nó.
Cố Duật Hành vừa nghĩ xong, Cố Duật Hiên bỗng nghĩ ra cái gì đó liền đơn thuần bồi thêm một câu: "Sáng nay mẹ còn tắm giúp tụi con. "
Cố Duật Hành: "…"
Cố đại tổng tài hiện giờ đang cảm thấy mình nên sắp xếp thời gian gặp vợ nói chuyện ngay lập tức.