“Không phải, tớ muốn nói cho hai người biết, người đàn ông không yêu tớ trong miệng các cậu, hiện giờ ở bên cạnh anh ấy, còn xuất hiện một người thứ ba.” Kiều Tịch Hoàn nói, đủ kiểu không thoải mái.
“Còn có người thích Cố Tử Thần?” Diêu Bối Địch kêu lên.
Không phải chỉ là một người tàn tật thôi sao?!
Kiều Tịch Hoàn thích khiến cô thiếu chút nữa rớt tròng mắt ra ngoài rồi, thế mà lại còn có tình địch.
“Cậu có ý gì? Trong mắt cậu Cố Tử Thần kém đến mức độ đó sao?” Kiều Tịch Hoàn cau mày.
Đồ đạc của mình bị giày xéo thế nào cũng được, nhưng không thể cho phép người khác đụng chạm vào một chút xíu.
“Giang hồ đồn đại đều là giả. Cố Tử Thần người kia… Tớ cũng không biết hình dung cho hai người như thế nào, dù sao chính là, giống như tớ kiểu người cảm thấy trái tim đã chết đi rồi, lại không biết từ khi nào đã bị Cố Tử Thần thứ hàng này mê hoặc.” Lại nói, đã cảm thấy cắn răng nghiến lợi.
Diêu Bối Địch nheo mắt, hồi lâu an ủi, “Thật ra thích một người vô cùng tốt, ít nhất trong lòng sẽ không trống rỗng.”
Kiều Tịch Hoàn mím mím môi.
Có lẽ vậy.
Trong lòng sẽ không còn trống rỗng như vậy nữa.
Có lẽ vậy.
Chính là một lần lại một lần, khi trái tim trống rỗng, bị người đàn ông này vô hình chen vào.
Cô cầm ly rượu trước mặt lên, “Uống rượu.”
Diêu Bối Địch và Cổ Nguyên cầm ly rượu lên, cạn ly.
Bữa cơm này ăn không lâu, tất cả mọi người uống một chút rượu, sau đó đều hơi say.
Có lúc Kiều Tịch Hoàn đang nghĩ, mình rốt cuộc có thể không tim không phổi không có ngăn cách chung đụng với hai người trước mặt bao lâu, sẽ có một ngày nào đó, trong ba người bọn họ sẽ có một người không bao giờ xuất hiện nữa không…
Cô mím môi nở nụ cười.
Có lúc cảm thấy mình suy nghĩ quá nhiều chút.
Trừ phi mọi người trăm năm già đi, nếu không, chỉ cần còn sống trên cõi đời này, nên vào lúc cần nhau nhất, xuất hiện ở trước mặt nhau.
Đây chính là, hữu tình.
Cô rất may mắn, hữu tình của cô trường tồn.
Ba người rời khỏi “Khê Thủy Nhân Gia”, Kiều Tịch Hoàn nói muốn đi dạo trên đường Nam Tân, bởi vì đầu hơi choáng, bởi vì ăn quá no, bởi vì thời gian còn sớm, cho nên cần đi lại, hỗ trợ tiêu hóa.
Giống như khi còn nhỏ, ba người sóng vai đi lại như vậy, một thời gian dài đã không hẹn đi dạo như vậy.
Không thể không cảm thán, năm tháng thúc giục người ta già đi.
Kiều Tịch Hoàn dồi dào sức sống đi trước.
Giống như khi còn nhỏ, cô luôn luôn là người bướng bỉnh nhất xấu nhất.
Diêu Bối Địch vĩnh viễn đều ngoan ngoãn đi theo sau lưng cô.
Cổ Nguyên vĩnh viễn đều tỏ vẻ không nhịn được, thật ra thì trong lòng còn khẩn trương cô hơn bất kỳ ai, sợ cô hoạt bát đột nhiên tự té ngã.
Hốc mắt cô đột nhiên hơi đỏ.
Cảm thấy mình không tim không phổi thật sự khiến người ta rất đau đớn.
Cô không để lại dấu vết điều chỉnh cảm xúc của mình, cười nói, “Tớ muốn đi toilet.”
Uống nhiều rượu như vậy, muốn đi toilet một chút.
Cổ Nguyên nhìn ngó xung quanh, “Bên kia có nhà vệ sinh công cộng.”
“Nha.” Kiều Tịch Hoàn nhìn theo phương hướng Cổ Nguyên chỉ.
Cổ Nguyên biết chăm sóc người khác như vậy.
Lúc nhỏ cô cảm thấy Cổ Nguyên là mèo máy Doraemon, cái gì cũng biết.
Mỗi lần ra ngoài chơi với các cô, luôn sẽ chuẩn bị rất nhiều thứ, chuẩn bị bất cứ tình huống nào cho các cô.
Cô nhớ có một lần cũng là ba người ra ngoài chơi như vậy, mình đột nhiên muốn đi toilet, nhưng không tìm được nhà vệ sinh công cộng, kìm nén đến cô muốn chảy cả nước mắt, Cổ Nguyên mới thở dốc phì phò từ rất xa chạy đến, cõng cô đi vào một tiệm cà phê Internet.
Từ đó về sau, cho dù bọn họ đi đâu chơi, hễ là cô nói muốn đi toilet, Cổ Nguyên đều sẽ vô cùng chính xác nói cho cô biết, toilet ở đâu, đại khái bao xa.
Thậm chí có lúc cô còn nghĩ, có phải Cổ Nguyên nhớ kỹ tất cả điểm phân bố nhà vệ sinh công cộng của Thượng Hải không?!
Cô cắn môi, không muốn suy nghĩ nhiều.
Cô chạy sang nhà vệ sinh, đột nhiên bước chân khựng lại, vẻ mặt phớt tỉnh nói với Diêu Bối Địch, “Bên kia khuất như vậy, nếu mười phút sau tớ còn chưa ra ngoài, cậu chạy vào cứu tớ. Có lẽ tớ đang bị người cưỡng gian đấy?!”
Diêu Bối Địch trợn trắng mắt.
Hoắc Tiểu Khê thích đánh bất ngờ như vậy.
Khi còn bé cũng thế, Hoắc Tiểu Khê thích đi toilet nhất.
Sau đó mỗi lần trước khi đi vào toilet đều sẽ vô cùng nghiêm túc nói câu như vừa rồi với Diêu Bối Địch.
Cô thật sự không nói được gì.
Hoắc Tiểu Khê người phụ nữ kia rốt cuộc sợ bị người cưỡng gian bao nhiêu?!
Hay là nói, Hoắc Tiểu Khê người phụ nữ kia, trời sinh tự tin bản thân quá độ, quá độ đến mức, là đàn ông đều mơ tưởng cưỡng gian cô?!
Kiều Tịch Hoàn giải quyết xong, tùy tiện từ trong toilet ra ngoài, sau đó nói thẳng, “Không còn sớm, chúng ta về thôi.”
Hai người đều gật đầu.
Diêu Bối Địch nhìn đồng hồ, đã hơn chín giờ, giờ này, chắc Tiêu Dạ đã về nhà rồi.
Không biết vì sao, không gọi điện thoại cho cô?!
Cô mím môi, nói, “Đi tới trước gọi xe đi.”
Mọi người gật đầu.
Diêu Bối Địch gọi xe rời đi trước.
Sau khi Diêu Bối Địch đi, Kiều Tịch Hoàn đột nhiên nói với Cổ Nguyên, “Cổ Nguyên, cuối cùng em nhớ tới anh đã làm rất nhiều việc vì em, sau đó sẽ không ngừng tạo thành từng cảm xúc khó chịu không nói ra được trong lòng…”
Cổ Nguyên hỏi cô, “Anh ảnh hưởng đến em sao?”
Kiều Tịch Hoàn lắc đầu, “Không phải. Em sợ anh không vui vẻ, sau đó, em sẽ rất khổ sở.”
Cổ Nguyên sờ đầu Kiều Tịch Hoàn, dáng vẻ rất dịu dàng, “Em vui vẻ là được.”
“Nhưng mà…”
“Bây giờ em vui vẻ là được. Chờ một ngày kia, có lẽ anh sẽ vui vẻ, đây là cần thời gian. Khi anh và Tử Nhan lui tới em đã từng nói, anh sẽ dần dần học quen và thay đổi, một ngày nào đó, có lẽ thật sự thay đổi. Cho nên…” Ánh mắt Cổ Nguyên thâm thúy, khóe miệng mang theo nụ cười đẹp mắt mà cưng chiều, “Cho nên, tiểu Khê, làm chính em là được.”
Kiều Tịch Hoàn nheo mắt.
Tại sao trên thế giới này sẽ có người đàn ông tốt như vậy?!
Lại vì sao, mình không yêu được.
Thậm chí cô cảm thấy, có thể cô bị nguyền rủa rồi.
Nguyền rủa đời này sẽ không thể yêu người đàn ông đối xử tốt nhất với mình.
Hốc mắt cô đỏ hoe.
Một chiếc taxi dừng lại bên chân.
Cổ Nguyên mở cửa xe cho cô, “Em lên xe trước đi.”
Kiều Tịch Hoàn gật đầu, ngồi vào.
“Bye bye.” Cổ Nguyên nói, rất dịu dàng cười một tiếng.