Hình như Cổ Nguyên biết Kiều Tịch Hoàn sẽ đến thật sớm, rất tự nhiên đi về phía Kiều Tịch Hoàn, ngồi bên cạnh cô, chống cằm, theo phương hướng của cô nhìn ra ngoài, dịu dàng nói, “Gặp phải chuyện gì phiền lòng rồi hả?”
“Ừ, nhưng mà tớ không muốn nói, bởi vì nói ra rồi, cậu cũng không giúp được tớ.”
“Vậy cậu gọi tớ ra làm gì?” Cổ Nguyên tức giận nói.
“Nghe nói phiền não có thể truyền lại, tớ chỉ không muốn một mình phiền não mà thôi.” Kiều Tịch Hoàn nói như chuyện đương nhiên.
“Cậu còn có thể không tim không phổi một chút không?!” Cổ Nguyên hung hăng nói.
“Cũng không phải hôm nay cậu mới biết tớ.” Kiều Tịch Hoàn quay đầu nhìn Cổ Nguyên.
Cho tới bây giờ Cổ Nguyên đều không có cách gì với Hoắc Tiểu Khê.
Cho nên Cổ Nguyên hoàn toàn im lặng, cứ yên tĩnh ngồi bên ngoài ban công với Kiều Tịch Hoàn như vậy.
Rất nhiều năm trước đều như thế, hễ Hoắc Tiểu Khê gặp chuyện không vui, đều gọi anh, còn có Diêu Bối Địch cùng, lẳng lặng trong phòng này như vậy, cô cũng không nói chuyện của mình, cứ buồn bực tức giận như vậy.
Khi đó mình còn rất may mắn, cho dù Hoắc Tiểu Khê yêu ai, ít nhất lúc cô khổ sở, người đàn ông đầu tiên nghĩ đến là mình.
Tình thân cũng được, tình bạn cũng được.
Có thể thành đặc biệt trong lòng cô, là đủ rồi.
Hiện giờ, anh nhếch miệng yên lặng cười một tiếng
Hiện giờ, cứ như vậy, cũng tốt.
Thật ra thì anh là một người rất dễ thỏa mãn.
Thời gian chảy xuôi.
Cửa phòng lần nữa bị đẩy ra, Diêu Bối Địch đi tới, nhìn hai người lẳng lặng ngoài ban công như vậy.
Rất nhiều năm trước chính là như thế, Cổ Nguyên một mực yên lặng nhìn Hoắc Tiểu Khê, nhìn cô ấy, một mình bay lượn.
Cô mấp máy khóe miệng, tự nhiên đi tới, tùy tiện nói, “Sao muốn ăn cơm vậy?”
Kiều Tịch Hoàn liếc nhìn Diêu Bối Địch, “Cậu là mười vạn câu hỏi vì sao à?”
“Tớ chỉ hỏi một.” Diêu Bối Địch cảm thấy Kiều Tịch Hoàn hôm nay giống như con nhím, đụng cũng không thể đụng vào.
“Một đều không cho hỏi.”
“Sao cậu bá đạo như vậy chứ.” Diêu Bối Địch khó chịu.
Kiều Tịch Hoàn không nói lời nào, vẻ mặt chính là, tớ bá đạo như vậy đấy!
Diêu Bối Địch cũng không nhiều lời.
Nhân viên phục vụ đi tới hỏi có thể lên món không, Kiều Tịch Hoàn vẫy vẫy tay, ý bảo nhanh.
Ba người lại ngồi quanh bàn lớn, ăn cơm.
“Uống rượu không?” Cổ Nguyên hỏi cô.
“Không uống.” Kiều Tịch Hoàn nói.
Cổ Nguyên cau mày.
Người phụ nữ này, không phải lúc phiền não, thích uống rượu nhất sao?!
“Tề Tuệ Phân ngàn căn vạn dặn, tối nay Diệp Mị đến nhà ăn cơm, còn kêu tớ về sớm một chút, tớ một thân mùi rượu, không bị bà ấy mắng chết sao!” Kiều Tịch Hoàn hung hăng nói.
Cổ Nguyên không khuyên nhiều nữa, ngược lại đột nhiên nghĩ đến một vấn đề, “Tớ nghe Tử Nhan nói, Cố Tử Hàn lại cưới.”
“Đúng vậy, hôm nay là lần đầu tiên đến nhà ăn cơm, sau đó ở lại, làm cực kỳ long trọng.” Kiều Tịch Hoàn châm chọc nói.
“Sẽ không phải vì chuyện như vậy mà phiền não chứ?” Cổ Nguyên nhướng mày, “Cậu biến thành thích tranh giành người tình như vậy rồi hả?”
“Ghen cái quỷ!” Kiều Tịch Hoàn nói tục, “Chẳng qua cảm thấy người nhà họ Cố dối trá thôi.”
Cổ Nguyên không nói nhiều.
Diêu Bối Địch xen vào nói: “Hoàn Hoàn, thật ra cậu đại khái có thể không ở nhà họ Cố, cần gì khiến mình uất ức như vậy, cứ ở đó.”
“…” Kiều Tịch Hoàn ngẩn ra.
Diêu Bối Địch nhìn Kiều Tịch Hoàn, nghiêm túc nói một lần nữa, “Hơn nữa đại thiếu gia nhà họ Cố Cố Tử Thần không phải bị tàn tật sao? Cậu phải phục vụ anh ta cả đời như vậy?! Có thể quá uất ức mình không.”
Cổ Nguyên hơi động tròng mắt, giống như cũng đặt tầm mắt lên người cô.
Kiều Tịch Hoàn trầm mặc.
Hồi lâu.
“Tớ sẽ không uất ức mình.” Kiều Tịch Hoàn gằn từng tiếng, “Không liên quan đến Cố Tử Thần! Anh ấy không phải tàn tật, sẽ có một ngày tớ rời khỏi nhà họ Cố. Nhưng trước khi đi, tớ phải hoàn thành chuyện tớ cần làm.”
“Chuyện gì?”
“Lấy lại Hoàn Vũ.”
Diêu Bối Địch cau mày, “Tớ luôn rất hiếu kỳ, năm đó cậu chết đi rốt cuộc bởi vì…”
“Là bởi vì Tề Lăng Phong.” Kiều Tịch Hoàn nói, cắn răng nghiến lợi.
“Nhìn anh ta, không phải người như thế, nhưng mà… lòng người khó dò. Chỉ có điều cảm thấy, nếu quả thật là Tề Lăng Phong cố ý, vậy lòng dạ người này cũng quá sâu đi, lòng quá dữ. Hai người ở chung một chỗ không phải một năm hai năm, hơn nữa anh ta đối xử tốt với cậu, thật sự có mắt đều thấy, tớ đã từng hâm mộ không thôi.” Diêu Bối Địch có phần không dám tin nói.
“Không chỉ cậu hâm mộ, kể cả chính tớ đều hâm mộ tớ, tìm được một người đàn ông tốt tuyệt thế! Mà trên thực tế thì sao?!” Kiều Tịch Hoàn châm chọc cười một tiếng, “Rơi vào kết cục cửa nát nhà tan.”
Diêu Bối Địch và Cổ Nguyên nhìn Kiều Tịch Hoàn, nhìn hình như hốc mắt cô hơi đỏ.
Hoắc Tiểu Khê rất hiếm khi khóc.
Nhưng có lúc, cũng sẽ bị giận đến chảy nước mắt trước mặt bọn họ.
Hai người trở nên rất trầm mặc, hình như không biết nên an ủi như thế nào.
Thật lâu.
Cổ Nguyên mở miệng, “Cần chúng tớ giúp một tay không?”
“Không cần.” Hình như trong nháy mắt Kiều Tịch Hoàn đã khôi phục lại tâm tình của mình, “Tớ muốn để người hãm hại mình, bị chính mình tự tay bóp chết!”
Cổ Nguyên gật đầu, không nói thêm lời.
Bữa cơm ăn có phần buồn bực không vui.
Sau khi ăn xong, lúc gần đi, Diêu Bối Địch nói với Kiều Tịch Hoàn, “Cậu thật sự không nên uất ức mình trên người Cố Tử Thần.”
Uất ức.
Ở trong mắt người ngoài, Cố Tử Thần không có tài cán gì bao nhiêu.
Nếu như cô nói, thật ra Cố Tử Thần rất cường đại? Những người này có thể bị hù chết không!
Đương nhiên.
Cô cũng không biết, Cố Tử Thần rốt cuộc cường đại đến tình trạng gì.
Cô gọi một chiếc taxi, trở lại đại viện nhà họ Cố.
Bên trong biệt thự rất sạch sẽ, Tề Tuệ Phân vẫn còn sai người giúp việc tiến hành dọn dẹp góc tường một lần nữa, quay đầu nhìn thấy Kiều Tịch Hoàn về sớm, hơi kinh ngạc, “Sao hôm nay Hoàn Hoàn về sớm vậy?”
“Hôm nay công ty không có chuyện gì, nên về trước, nhìn xem có chỗ nào có thể giúp mẹ không.” Kiều Tịch Hoàn cười nói.
Tâm tình mới vừa bị đè nén, sau khi đi vào tòa nhà này, đã hoàn toàn bị thu hồi.
Đây chính là, cuộc sống.
“Bên này mẹ căn bản đã không còn việc gì con giúp mẹ xem vườn hoa phía sau, xem họ tu bổ xong chưa.”
“Vâng.” Kiều Tịch Hoàn đi về phía vườn hoa phía sau.
Vườn hoa phía sau cơ bản đã được người làm việc cẩn thận sửa sang một phen, đường đá sạch sẽ hơn nhiều, bồn hoa cũng được tu bổ đến rất chỉnh tề.
Kiều Tịch Hoàn mím môi, đi thẳng vào nhà ấm.
Cố Tử Thần ngồi bẹp dưới đất, thật bình tĩnh làm hoa hoa cỏ cỏ của mình.
Kiều Tịch Hoàn đi vào, đứng ở bên cạnh anh, nhìn anh khép hờ mắt, dáng vẻ rất nghiêm túc, “Không hỏi em sao về sớm vậy à?”
“Không có hứng thú.” Cố Tử Thần chẳng thèm ngẩng đầu lên.
Kiều Tịch Hoàn trợn trắng mắt, đặt mông ngồi xuống đất, “Hôm nay có người khuyên em, kêu em đừng nên uất ức trên người anh.”
Tay Cố Tử Thần đang cầm kéo khựng lại một chút.
“Thật ra thì em cảm thấy anh cũng được, nhưng người ngoài dường như có thành kiến với anh.” Kiều Tịch Hoàn nhìn anh, nói từng câu từng chữ.
Cố Tử Thần không thay đổi sắc mặt, giọng lạnh lẽo nói, “Không liên quan đến tôi.”
“Cố Tử Thần, anh thật sự không quan tâm, sẽ có ngày em thật sự rời khỏi anh sao?! Thật ra thì em luôn cảm thấy anh rất thông minh, anh thông minh như vậy, mới có thể cảm thấy, cuối cùng có một ngày em sẽ rời khỏi nhà họ Cố, rời khỏi anh.” Kiều Tịch Hoàn nói, vẫn nhìn sắc mặt của anh.
“Sau đó thì sao?” Cố Tử Thần đột nhiên ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào Kiều Tịch Hoàn.
“Sau đó…” Kiều Tịch Hoàn hơi giật mình, “Sau đó, nếu như anh muốn giữ em lại, không phải nên làm chút gì sao?”
“Tôi nói muốn giữ em lại khi nào?!” Cố Tử Thần hỏi ngược lại.
Kiều Tịch Hoàn mím môi.
“Em muốn đi khi nào, tùy em.” Cố Tử Thần nói, giọng nói càng thêm lạnh lùng, vô cùng lạnh lẽo.
Kiều Tịch Hoàn cảm thấy trong một giây, dường như tim giật thột.
Hơi đau nhói, giật thột.
Cô cắn môi, nhìn Cố Tử Thần lạnh lùng di chuyển thân thể, dùng lực lượng cánh tay chống đỡ thân mình ngồi lên xe lăn, sau đó đẩy xe lăn rời đi.
Bóng lưng Cố Tử Thần đang càng ngày càng xa ngay trước mặt cô.
“Cố Tử Thần, anh nói sẽ có một ngày, anh sẽ bởi vì những lời này mà hối hận không!” Kiều Tịch Hoàn hỏi anh, giọng nghe vào giống như thật bình tĩnh.
Bóng lưng Cố Tử Thần đang rời đi khựng lại một chút.
Chỉ dừng lại một chút, sau đó lại rời đi.
Kiều Tịch Hoàn cười lạnh, giống như hơi châm chọc.
Cố Tử Thần rốt cuộc là tuýp người đàn ông như thế nào, luôn khiến cho người ta… khó chịu như vậy!
…
Buổi tối.
Đại viện nhà họ Cố rực rỡ ánh đèn, tất cả mọi người ngồi trong phòng khách chờ.
Cổ Nguyên cũng ở đây, Cố Tử Nhan rất yên tĩnh ngồi bên cạnh Cổ Nguyên, như chim nhỏ nép vào người cực kỳ động lòng.
Nghe nói tình cảm của hai người phát triển rất tốt, trong khoảng thời gian này càng thêm như keo như sơn.
Phòng khách yên tĩnh, đúng lúc này.
Người giúp việc nói nhị thiếu gia về.
Cố Diệu Kỳ dẫn đầu đi ra cửa tiếp đãi.
Những người khác cũng đuổi theo.
Diệp phu nhân vẫn vô cùng đoan trang xuất hiện ở cửa phòng khách, tối nay mặc một chiếc sườn xám màu nâu đậm, trên sườn xám thêm từng đóa mẫu đơn to, nhụy hoa mẫu đơn dùng trân châu thêu thành, ở dưới ánh đèn thủy tinh sáng rực, vô cùng sáng ngời, khiến bộ trang phục hơi ảm đạm của bà lập tức tươi sáng lên, có một phong vị khác.
“Khiến mọi người đợi lâu.” Diệp phu nhân vẫn lễ phép hỏi thăm.
“Đâu có đâu có.” Cố Diệu Kỳ nói, “Mau mời vào.”
Diệp phu nhân gật đầu, cùng Cố Diệu Kỳ đi tới ghế salon.
Diệp Mị và Cố Tử Hàn đi theo phía sau.
Những người khác nhà họ Cố đều quy củ theo phía sau, đợi Cố Diệu Kỳ và Diệp phu nhân, Tề Tuệ Phân ngồi vào rồi mới theo thứ tự ngồi xuống.
“Diệp phu nhân lần đầu đến nhà, tôi giới thiệu cho bà một chút.” Cố Diệu Kỳ nói, “Bà xã tôi, lần trước chúng ta ăn cơm, bà đã gặp. Đây là con cả của tôi, Cố Tử Thần…”
“Xoảng.” Phòng khách vốn hài hòa mà yên tĩnh, đột nhiên vang lên tiếng vật nặng rơi xuống đất.
Mọi người quay đầu.
Nhìn Diệp Mị.
Trên khuôn mặt vốn tươi đẹp của Diệp Mị xẹt qua một tia kinh hoàng.
Trên khuôn mặt trát dày son phấn, hình như có thể thấy rõ được một chút dấu vết tái nhợt lóe lên rồi qua.
Diệp phu nhân nhướng mày, “Diệp Mị!”
Giọng nói, ánh mắt.
Diệp Mị hồi hồn, vội vàng lúng túng nói, “Xin lỗi, mới vừa rồi tay con trơn, điện thoại di động rơi.”
“Anh nhặt cho em.” Cố Tử Thần rất biết biểu hiện, khom lưng đưa di động cho Diệp Mị.
Diệp Mị cảm kích cười một tiếng, sắc mặt cũng khẽ thay đổi
Những người khác dường như đều không chú ý đến, Cố Diệu Kỳ đang nói lời khách sáo, nhiệt tình giới thiệu từng người cho Diệp phu nhân.
Kiều Tịch Hoàn ngược lại như cố ý đặt tầm mắt lên trên người Diệp Mị, nhìn hành động rõ ràng hơi khác thường hôm nay của Diệp Mị, dưới tình huống quan trọng mấu chốt như vậy, những người khác sẽ luống cuống làm ra chút hành vi hơi không quá bình thường dường như có thể lý giải được, nhưng chuyện như vậy vốn không nên xảy ra ở trên người Diệp Mị, cho nên…
Kiều Tịch Hoàn nheo mắt.
Cho nên, Diệp Mị thật sự bị chuyện gì làm kinh hãi!
Kinh hãi đến có khoảnh khắc như vậy, không khống chế được!