Giống như trong giấc mộng.
Diêu Bối Địch mở mắt.
Chuyện cũ hiện lên từng chút một trước mắt, cô đảo mắt nhìn đồng hồ.
Bây giờ là bốn giờ chiều.
Giờ này đi ra đón Tiêu Tiếu, vừa đúng.
Cô rời giường rửa mặt, thay một bộ quần áo, sau đó gọi một cú điện thoại cho mẹ, vội vã đi tới nhà trẻ.
Khi tới nhà trẻ.
Nhà trẻ còn chưa tan học.
Diêu Bối Địch giống như đại đa số phụ huynh học sinh, đứng ở cổng chờ.
Sau lưng có hai âu phục màu đen đi theo, cảm giác dưới tình huống như thế, làm cho người ta không thoải mái.
Nhưng mà Diêu Bối Địch không hề cự tuyệt gì, rất nhiều khi Tiêu Dạ cho cô đồ, cho dù là người hay vật, hình như cô đều yên lặng tiếp nhận như vậy, không phát biểu bất cứ ý kiến gì.
Cổng nhà trẻ mở ra, phụ huynh tự động đi vào.
Diêu Bối Địch cũng lẫn vào trong đám người, sau đó đón Tiêu Tiếu một đường sôi nổi hoạt bát, nhìn mẹ hưng phấn vô cùng.
Khuôn mặt Tiêu Tiếu ửng hồng, nói mới vừa khiêu vũ với giáo viên và bạn học.
Diêu Bối Địch vuốt ve khuôn mặt Tiêu Tiếu, hồi tưởng lại Tiêu Tiếu khi còn bé dần lớn lên, ngọt ngào không nói rõ được chảy xuôi trong lòng, cô ôm Tiêu Tiếu ngồi vào trong xe. Âu phục màu đen một lái xe, một ngồi bên ghế phụ.
Tiêu Tiếu nhìn hai người lớn xa lạ, kỳ quái hỏi, “Mẹ, bọn họ là ai?”
“Bọn họ là… bạn của cha.” Diêu Bối Địch giải thích.
Có lúc, rất nhiều khi cô không biết nên giải thích thân phận của Tiêu Dạ ra sao, ở trong thế giới nhỏ của con nít, Tiêu Dạ là người rất xấu trong miệng chúng, mà Diêu Bối Địch không muốn Tiêu Tiếu đối đãi như thế với cha của con bé, có lẽ đợi con bé trưởng thành, tự nhiên sẽ hiểu, nghề nghiệp không quá hào quang, không đại biểu cho người tốt kẻ xấu.
Tiêu Tiếu còn nhỏ, mẹ nói gì chính là như thế.
Cho nên ngọt ngào nói với hai người trước mặt, “Chào chú.”
Hai vệ sĩ áo đen ngẩn ra, một vệ sĩ áo đen lại ngượng ngùng đỏ mặt.
Diêu Bối Địch cảm thấy hơi buồn cười, luôn lạnh lùng quen, lại bị một câu nói của cô bé con thành ngượng ngùng.
Dọc theo đường đi, Diêu Bối Địch và Tiêu Tiếu nói nói cười cười, về đến nhà.
Tiêu Tiếu vừa về đến nhà đã bắt đầu xem phim hoạt hình, lăn qua lộn lại trên ghế salon.
Diêu Bối Địch hiếm khi hà khắc Tiêu Tiếu, rất nhiều khi Tiêu Tiếu thích làm gì cô đều để con bé làm, có lẽ bởi vì mình thua thiệt Tiêu Tiếu, trong một gia đình, cô bỏ ra không nhiều, còn cha của Tiêu Tiếu…
Cô mím môi.
Cô nghĩ tất cả dần dần sẽ tốt.
Khóe miệng nhếch lên cười, cúi đầu bắt đầu tắm, chuẩn bị làm cơm tối.
Tiêu Dạ nói buổi tối sẽ về nhà ăn cơm.
Trong trí nhớ, một nhà bọn họ dường như chưa từng cùng ăn cơm tối, ăn điểm tâm ngược lại có một lần, mà lần đó ăn dường như không phải đặc biệt vui vẻ.
Tối nay, chắc sẽ không giống đi.
Buổi chiều khi cô gọi điện thoại cho mẹ Diêu, mẹ Diêu đã hỏi cô, buổi tối Tiêu Tiếu có quay về ngủ không?!
Cô hơi do dự, sau đó nói, buổi tối đưa con bé về.
Bởi vì…
Mặt cô lại đỏ lên, buổi sáng khi mua thức ăn, nhân viên thu ngân nói Tiêu Dạ… không được.
Cô định dùng hộp bao cao su này…
“Mẹ.” Tiêu Tiếu đột nhiên chạy tới.
Diêu Bối Địch giật mình, trong lòng nghĩ những chuyện kia, giống như bí mật mình không dám nói cho người ngoài, đột nhiên bị phát hiện, vội vàng khống chế sắc mặt của mình, đặt dao đang thái rau trên tay xuống, ngồi xổm người xuống hỏi, “Sao vậy, Tiếu Tiếu.”
“Sao mặt của mẹ lại đỏ như vậy?” Tiêu Tiếu nhướng mày lên hỏi.
Sắc mặt Diêu Bối Địch càng thêm ngượng ngùng, cô ấp úng nói, “Mẹ ở phòng bếp hơi nóng.”
“Nha.” Tiêu Tiếu cái hiểu cái không, cũng không hỏi nữa, kéo Diêu Bối Địch đi về phía phòng khách, vừa đi vừa nói, “Mẹ, mẹ qua đây đổi kênh hộ con với, con muốn xem Sofia đệ nhất.”
Diêu Bối Địch lau tay, cầm điều khiển ti vi, đổi kênh cho Tiêu Tiếu.
Tiêu Tiếu lại bắt đầu lăn lộn trên ghế salon.
Diêu Bối Địch trở lại phòng bếp kiểu mở.
Rất nhiều khi cảm thấy, thật ra hạnh phúc thật sự rất đơn giản, đơn giản đến, cô chỉ cần vừa ngẩng đầu đã có thể thấy được cô con gái mình quý giá nhất, chỉ cần tĩnh tâm, là có thể nghĩ đến, khuôn mặt với cánh môi khẽ nhếch lên của anh…
…
Đỉnh Hạo Hãn.
A Bưu báo cáo công việc cho Tiêu Dạ trong phòng bao.
Ánh đèn trong phòng bao rất sáng.
Tiêu Dạ rất nghiêm túc nhìn xem sổ sách trong khoảng thời gian này, rất trầm mặc.
Bởi vì chuyện bang Cự Long, tiền lời khu vực Tiêu Dạ tự nhiên tăng lên gấp đôi, có thể nghĩ tới trong khoảng thời gian này bang Cự Long thảm đạm bao nhiêu, cộng thêm với Trương Long không còn gốc rễ, bút nợ này, cho dù anh không tính, nhưng Trương Long nhất định không thể nuốt trôi cục xương này.
Cho nên anh mới luôn sắp xếp người bảo vệ Diêu Bối Địch, nói không chừng Trương Long sẽ làm gì Diêu Bối Địch, xảy ra chuyện lần trước, lần sau tuyệt đối không cho phép chuyện tương tự xảy ra.
Tròng mắt hơi đổi.
Anh một lần nữa đặt tầm mắt lên trên sổ sách, giao khu vực này cho a Bưu xử lý, quả thật khiến anh yên tâm không ít.
Giống như xem xong, Tiêu Dạ đưa sổ sách cho a Bưu, “Chú ý động tĩnh chỗ Trương Long.”
“Yên tâm đi đại ca, em vẫn quan sát kỹ. Em cũng biết rõ, Trương Long khẳng định không chịu từ bỏ ý đồ.” A Bưu gật đầu.
“Lão già vẫn lo lắng chúng ta sẽ gây bất lợi cho bang Cự Long, lần này chúng ta nắm nhược điểm của Trương Long trước để làm việc, không cần lỗ mãng, chuyện a Tín, tôi không muốn lại xảy ra trên người bất cứ người nào của chúng ta.” Tiêu Dạ nói.
“Vâng.” A Bưu gật đầu.
Tiêu Dạ mím môi, vô ý thức cầm điện thoại di động lên, nhìn đồng hồ.
Đã qua sáu giờ.
Anh nói muốn đi về ăn cơm.
Tiêu Dạ không biến sắc để điện thoại vào trong túi quần, “Cậu chăm sóc khu vực trước, tôi đi về trước đây.”
“Vâng, đại ca.” A Bưu cung kính nói, đứng lên khỏi ghế salon, mở cửa phòng bao, chuẩn bị đẩy Tiêu Dạ rời đi, một tiểu đệ đột nhiên chạy tới, “Đại ca, anh Bưu, có người gây chuyện trong phòng bao, nhất định muốn gặp đại ca.”
“Lai lịch như nào?” A Bưu lạnh lùng hỏi.
“Tổng giám đốc tập đoàn XX, là khách hàng cực kỳ VIP của chúng ta, hình như thức ăn không hợp khẩu vị, cho nên hiện giờ đang làm ầm ĩ trong phòng bao, quản lý phòng lớn đã giải thích, nhưng bên kia vẫn không hài lòng, nhân viên chiêu đãi và phục vụ sợ đắc tội khách hàng, nên kêu em tới báo lại.” Tiểu đệ cung kính nói.
A Bưu khẽ gật đầu, quay đầu nói với Tiêu Dạ, “Đại ca, em đi cho.”
“Không cần, tôi đi.” Tiêu Dạ nói, “Lão hồ ly tổng giám đốc Ngô này, chỉ vì khoe khoang bản thân mà thôi, chắc ông ta đang chiêu đãi vài vị khách quan trọng. Tôi không đi, ông ta sẽ cảm thấy mất mặt. A Bưu, đẩy tôi đi.”
“Không phải nên về sao?” A Bưu hỏi.
“Giải quyết lão hồ ly tổng giám đốc Ngô này rồi về.”
“Dạ.” A Bưu gật đầu.
Mấy người đi về phía phòng bao.
…
Diêu Bối Địch nhìn đồng hồ.
Đã bảy giờ.
Tiêu Tiếu mới đầu còn hưng phấn, giờ phút này đã đói bụng đến nằm mềm nhũn trên ghế salon, giương mắt nhìn mẹ mình, “Khi nào cha về vậy? Con rất đói.”
Diêu Bối Địch mím môi.
Tiêu Dạ đã nói muốn trở về ăn cơm, khẳng định sẽ trở về.
Nhưng có chuyện gì trì hoãn sao?!
Cô cắn môi, thoáng nghĩ, lấy dũng khí gọi điện thoại cho Tiêu Dạ.
Bên kia chuông vang thật lâu không nhận.
Diêu Bối Địch hơi thất vọng.
Cô nhìn thức ăn trên bàn, đợi lát nữa Tiêu Dạ trở lại, lại hâm nóng thôi.
Cô đi tới ngồi bên cạnh Tiêu Tiếu, ôm Tiêu Tiếu lên, “Tiếu Tiếu, có thể cha có việc trì hoãn, đợi cha thêm nửa giờ có được không? Cha khó có được trở về ăn cơm một lần, chúng ta chờ cha một chút được không?”
“Vâng.” Tiêu Tiếu gật đầu, “Chúng ta chờ cha cùng ăn cơm.”
“Ngoan.” Diêu Bối Địch gật đầu, cầm điều khiển ti vi lên, “Tiếu Tiếu muốn xem gì nào?”
“Phim hoạt hình, búp bê Barbie.” Tiêu Tiếu nói.
Diêu Bối Địch đổi kênh cho Tiêu Tiếu, sau đó khóa kênh thiếu nhi.
Thời gian tí tách.
Vừa qua nửa giờ.
Diêu Bối Địch mím môi, lấy dũng khí một lần nữa gọi cho Tiêu Dạ, lần này bên kia vang lên hai hồi chuông đã bắt máy, “Diêu Bối Địch.”
“Tiêu Dạ, anh có trở về ăn cơm không?”
“Tôi lập tức trở về.” Tiêu Dạ nói, “Hai mươi phút.”
“Được, vậy mẹ con em chờ anh.” Diêu Bối Địch dịu dàng nói.
Bên kia “Ừ” một tiếng, cúp điện thoại.
Diêu Bối Địch tâm tình rất tốt để điện thoại xuống, nói với Tiêu Tiếu, “Tiếu Tiếu, cha nói hai mươi phút nữa về đến nhà, bây giờ mẹ đi hâm nóng lại thức ăn, con ngoan ngoãn vào phòng tắm rửa tay, lập tức có thể ăn cơm rồi.”
“Vâng.” Tiêu Tiếu vừa nghe có thể ăn cơm, cả người lập tức vui mừng trở lại, nhảy nhảy nhót nhót chạy xuống phòng tắm lầu dưới.
Diêu Bối Địch nhìn theo bóng lưng Tiêu Tiếu, khóe miệng không nhịn được nhếch lên một đường cong đẹp mắt, sau đó từng đĩa lại từng đĩa, một lần nữa hâm nóng.
…
Đỉnh Hạo Hãn.
Tiêu Dạ uống một chút rượu.
A Bưu đẩy Tiêu Dạ rời đi.
A Bưu chưa từng thấy đại ca uống rượu với khách hàng.
Nhưng tối nay phá lệ, Tiêu Dạ rất chủ động uống một ly với tổng giám đốc Ngô, lại uống một ly với khách của tổng giám đốc Ngô, còn kêu nhà bếp làm một phần nữa toàn bộ món ăn trong phòng bao, còn tặng thêm vài món quà vặt nước ngoài, rõ ràng chính là quá mức chu đáo.
A Bưu thật sự hơi kinh ngạc.
Địa vị của Tiêu Dạ ở bến Thượng Hải, cho dù là người có tiền đi nữa cũng không dám quá mức gượng ép anh, hơn nữa rất nhiều người không hề có giao tình với đại ca.
A Bưu đưa Tiêu Dạ lên xe, hỏi, “Đại ca, anh vội vã trở về gặp chị dâu, mới liều mạng như vậy sao?”
Trong quá trình uống rượu, không ngừng một hơi, gần như một ly một hơi, vừa nhanh vừa vội.
Hơn nữa chủ động uống rượu cùng, còn không phải nhanh chóng đuổi tổng giám đốc Ngô sao?!
Tổng giám đốc Ngô thích nhất quấn lấy người uống rượu, uống một ly rượu nói một đống lời nói nhảm, nhiều lần Tiêu Dạ không nhịn được, trực tiếp sạch sẽ, khiến tổng giám đốc Ngô và đám khách kia về sau không nói chuyện nhiều, chỉ uống rượu.
Tuy giải quyết dứt khoát như vậy, đã gần tám rưỡi.
Tiêu Dạ không dài dòng với a Bưu, lạnh lùng nói với tài xế phía trước, “Lái xe.”
A Bưu cũng cảm thấy mình rất lắm chuyện, sờ sờ mũi, nhìn Tiêu Dạ rời đi.
Tiêu Dạ ngồi trên xe, nhắm mắt lại.
Hơi choáng váng.
Mới vừa rồi uống hơi gấp.
Anh mím môi, bên tai hình như vang vọng lời a Bưu vừa nói, “Anh vội vã trở về gặp chị dâu, mới liều mạng như vậy sao?”
Anh mở mắt ra, nhìn bóng đêm lờ mờ bên ngoài cửa sổ.
Cánh môi mím chặt dường như dưới đèn đường dần dần trở nên nhu hòa.
Một đường yên tĩnh.
Vào thời khắc này điện thoại đột nhiên vang lên.
Tiêu Dạ nhìn hiển thị gọi đến.
Tròng mắt anh hơi đổi, cầm điện thoại di động, hình như không muốn bắt máy.
Điện thoại liên tiếp, yên tĩnh hai giây sau lại vang lên.
Tiêu Dạ nhấn chấp nhận cuộc gọi, giọng nhàn nhạt nói, “Lôi Lôi…”
“Tiêu Dạ, anh mau tới cứu em!” Bên kia truyền đến giọng nói tê tâm liệt phế của Lôi Lôi.