Hào Môn: Làm Con Dâu Cả Thật Là Khó!

Quyển 3 - Chương 115: 500 vạn đổi lấy anh cả đêm, được không? 3



Diêu Bối Địch âm thầm nhìn hai người kia, nhìn hai người không tỏ vẻ gì, vẫn không nhúc nhích đứng bên cạnh cô.

“Không cần không cần.” Diêu Bối Địch vội vàng từ chối, mặt đỏ ửng rồi.

Lại nói hiện giờ nhân viên thu ngân đều cần cố đẩy mạnh tiêu thụ như vậy sao?!

Nhân viên thu ngân nhìn cô, “Là mới mua rồi sao?”

“Không phải, tôi còn chưa dùng…” Diêu Bối Địch nhỏ giọng nói.

“Còn chưa dùng hết?! Không phải chỉ có bốn hộp thôi sao? Vậy thật lâu, có phải ông xã cô không được không…” Nhân viên bán hàng bát quái nói.

Diêu Bối Địch cảm giác mình muốn độn thổ.

Có nhân viên thu ngân nói ông xã người khác như vậy sao?!

Diêu Bối Địch cắn môi, “Tính tiền, tôi phải đi.”

“A, dạ dạ.” Hình như nhân viên thu ngân cũng cảm thấy mình quá bộc tuệch, vội vàng nhìn màn hình máy tính, “Tổng cộng là 428.38 đồng.”

Diêu Bối Địch tìm tiền lẻ, lại cảm thấy hiện giờ mặt nóng rực, giống như bị người nhìn chằm chằm, nên đưa luôn năm trăm đồng, “Không cần trả lại.”

“Này, tiểu thư, chúng tôi không thể nhận tiền boa…”

Diêu Bối Địch xách đồ, đã hỏa tốc rời đi.

Hai âu phục màu đen vẫn đi theo bước chân của cô, cách cô không gần không xa.

Diêu Bối Địch đỏ bừng mặt, ở trong thang máy vẫn cúi thấp đầu, nhìn chân mình.

Hai âu phục màu đen mặt không đỏ tim không đập mạnh, không hề có chút khác thường nào.

Diêu Bối Địch ấn mật mã cửa, sau đó đi vào.

Âu phục màu đen cũng đi vào theo, Diêu Bối Địch xách đồ đến phòng bếp, hai âu phục màu đen kia đi thẳng đến chỗ Tiêu Dạ, báo cáo công việc, “Dọc theo đường đi không phát hiện người khả nghi.”

Tiêu Dạ khẽ gật đầu, “Ừ, đi ra ngoài đi, bảo đảm ở đây 24 giờ đều có người trực.”

“Vâng.” Hai âu phục màu đen cung kính gật đầu, lúc chuẩn bị rời đi, một âu phục màu đen lại đột nhiên dừng lại, “Lão đại.”

“Có chuyện gì?”

“Hôm nay lúc chị dâu đi siêu thị, có người chất vấn năng lực của đại ca.”

“Hả?” Tiêu Dạ nhướng mày.

Âu phục màu đen báo lại từ đầu đến cuối.

Sắc mặt Tiêu Dạ trầm xuống.

Âu phục màu đen lui về phía sau một bước, kéo dài khoảng cách.

Một âu phục màu đen nói thầm, “Sao lại nói chuyện này cho lão đại…”

“Ở trong cảm nhận của tôi không chuyện gì lão đại không làm được, tuyệt đối không cho phép bị người chà đạp như vậy…” Âu phục màu đen đó tỏ vẻ kiên định và sùng bái.

Chà đạp?!

Tiêu Dạ đảo mắt, nhìn Diêu Bối Địch đang bận rộn trong bếp, khóe miệng mấp máy, “Hai người đi ra ngoài.”

“Vâng.”

Diêu Bối Địch một mực bận rộn trong phòng bếp, cho nên không biết bên kia đang nói cái gì. Một buổi sáng như vậy, vất vả tới trước mười hai giờ làm xong thức ăn, cô chạy tới nói với Tiêu Dạ, “Ăn cơm.”

Tiêu Dạ gật đầu, ý bảo Diêu Bối Địch đỡ anh ngồi lên xe lăn, sau đó đi tới phòng khách ăn cơm.

Một bàn thức ăn, chay mặn phối hợp.

Tiêu Dạ vẫn lựa chọn thức ăn mình thích ăn, sau đó trong khoảnh khắc không lưu ý, Diêu Bối Địch đã lặng lẽ gắp chút rau dưa vào trong bát cơm của anh, khi Tiêu Dạ ngước mắt nhìn lên, Diêu Bối Địch đã cúi thấp đầu, rất nỗ lực bới cơm, nhìn giống như một đứa bé làm sai chuyện, không dám nhìn vào mắt người lớn.

Tiêu Dạ mím môi, ăn hết.

Ăn từng miếng rau dưa Diêu Bối Địch liên tiếp gắp cho anh.

Không biết bắt đầu từ khi nào, cũng sẽ cảm thấy rau dưa không khó ăn như trong tưởng tượng.

Sau khi ăn cơm trưa xong, Diêu Bối Địch rửa sạch bát đũa, sắp xếp gọn gàng tất cả, nói với Tiêu Dạ, “Muốn ngủ trưa một lúc không?”

“Không, lát nữa tôi sẽ đi Đỉnh Hạo Hãn.” Tiêu Dạ nói.

Tròng mắt Diêu Bối Địch giật giật, “Nhưng bác sỹ nói chân anh không thể xuống đất.”

“Tôi ngồi xe lăn đi.”

“Có chuyện gấp sao?” Diêu Bối Địch hỏi.

“Ừ.” Tiêu Dạ gật đầu.

Diêu Bối Địch cắn môi, một lúc sau hình như lấy xong dũng khí nói, “Em đi với anh, được không?”

“Không được!” Vốn không hề do dự, trực tiếp từ chối.

Diêu Bối Địch khép hờ mắt.

Tiêu Dạ nhìn vẻ mặt cô, cổ họng giật giật, “Nếu như em cảm thấy nhàm chán, chờ Tiếu Tiếu tan học, em có thể đón Tiếu Tiếu về nhà.”

Diêu Bối Địch gật đầu.

“Buổi tối tôi sẽ quay về ăn cơm.” Tiêu Dạ nói.

Diêu Bối Địch nhìn anh.

Cô cho rằng, có Tiêu Tiếu ở đây, Tiêu Dạ sẽ không xuất hiện…

Hơn nữa. Cảm giác Tiêu Dạ rất bài xích Tiêu Tiếu.

Hình như Tiêu Dạ cũng không muốn giải thích, anh đảo măt, “Tôi hơi khát, đi lấy giúp tôi chút nước đá.”

“Nước đá uống không tốt…” Dưới mắt Tiêu Dạ, giọng Diêu Bối Địch càng ngày càng nhỏ.

Diêu Bối Địch xoay người đi, đến bên tủ lạnh lấy nước đá.

Tầm mắt Tiêu Dạ nhìn theo bóng lưng Diêu Bối Địch, khóe miệng hình như nhếch lên, một độ cong rất nhẹ.

Diêu Bối Địch cầm nước đá đi về phía Tiêu Dạ, đưa cho anh.

Đúng lúc này cửa lớn vang lên tiếng chuông cửa.

Diêu Bối Địch mở cửa, nhìn a Bưu đứng ngoài cửa.

“Chị dâu.” A Bưu nhìn cô, cung kính gọi.

“Ừ.” Diêu Bối Địch gật đầu, cười một tiếng.

A Bưu chuẩn bị đi vào thì Diêu Bối Địch đột nhiên chặn ở cửa, “A Bưu, lát nữa Tiêu Dạ muốn đi đến Đỉnh Hạo Hãn với anh?”

“Đúng vậy. Chị dâu có gì căn dặn sao?”

“Chân Tiêu Dạ không tốt, bác sỹ nói nhất định không được xuống đất, anh giúp tôi canh chừng anh ấy, đừng bởi vì ngại xe lăn phiền toái mà để anh ấy xuống đất.” Diêu Bối Địch nói.

“Vâng chị dâu, em nhất định sẽ giúp chị nhắc nhở đại ca.” A Bưu cười nói.

Diêu Bối Địch cảm kích cười, sau đó để a Bưu đi vào.

Thật ra sắc mặt Tiêu Dạ không được tốt, nhìn hai người đi tới, trên mặt Diêu Bối Địch hình như còn treo nụ cười.

Chân mày nhíu lại.

Diêu Bối Địch luôn nghe lời, biết Tiêu Dạ và a Bưu có chuyện để nói, tự nhiên đi lên lầu.

Tiêu Dạ nhìn Diêu Bối Địch rời đi, đảo mắt sang phía a Bưu, “Diêu Bối Địch nói với cậu cái gì?”

“Cái gì?” A Bưu ngạc nhiên.

“Tôi nói Diêu Bối Địch nói gì với cậu, ở cửa.” Tiêu Dạ gằn từng tiếng.

“Không phải đại ca ghen đấy chứ?” A Bưu trêu ghẹo.

Sắc mặt Tiêu Dạ trầm xuống.

A Bưu hắng giọng, giữ nghiêm túc, “Chị dâu kêu em nhắc nhở anh, cho dù ghét bỏ xe lăn, cũng không thể xuống đất.”

Tiêu Dạ đảo mắt, sắc mặt hơi thay đổi.

A Bưu nhìn dáng vẻ Tiêu Dạ, không nhịn được cười, ở dưới mắt Tiêu Dạ, khống chế hơi khổ cực.

Một hồi lâu.

Tiêu Dạ nói, “Ra cửa.”

“Vâng.” A Bưu đẩy Tiêu Dạ.

Hai người cùng đi vào trong xe con, vừa lên xe, a Bưu đã bắt đầu báo cáo, “Trong khoảng thời gian này tình hình coi như yên tĩnh, Trương Long không tới quấy rối, khoảng thời gian trước bị chúng ta làm hơi mạnh, bây giờ còn chưa khôi phục nguyên khí, không dám đến trêu chọc chúng ta. Mặt khác. Ông cụ lại căn dặn, không cho động vào bang Cự Long, em không dám làm trái lời ông cụ, cho nên trong khoảng thời gian này không làm gì cả.”

Tiêu Dạ gật đầu.

Anh đương nhiên biết băn khoăn của ông cụ.

Nhưng anh không có kiểu đâu vào đấy như thầy giáo làng, chuyện anh muốn làm, không có gì không thể làm!

“Đúng rồi.” A Bưu nghĩ đến chuyện gì nói, “Ngày hôm qua Tề Lăng Phong và Kiều Tịch Hoàn đến hội sở ăn cơm, không biết xảy ra chuyện gì, Diêu Bối Khôn đá hư cửa phòng bao của chúng ta, sau đó có nhân viên phục vụ nói, thấy Diêu Bối Khôn cầm bình hoa đập đầu Tề Lăng Phong… Thật ra em không tin tưởng lắm, bởi vì em cảm thấy thằng nhãi Diêu Bối Khôn kia không có lá gan lớn như vậy…”

Tiêu Dạ chỉ mím môi, nở nụ cười.

Ai biết thằng nhóc Diêu Bối Khôn kia rốt cuộc định làm gì!

Một đường đến Đỉnh Hạo Hãn.

Vẫn đang buổi chiều, trong đại sảnh Đỉnh Hạo Hãn chỉ có ít người đang uống rượu.

Nhưng bởi vì sau buổi trưa, không mở âm thanh, bên trong ngược lại rất yên tĩnh.

A Bưu đẩy Tiêu Dạ vào thẳng đến phòng bao cố định của bọn họ.

Anh đảo mắt nhìn a Tín đứng ở cửa, “A Tín, cậu làm sao vậy?”

“Đại ca em không sao!” A Tín vội vàng nói.

Tiêu Dạ nheo mắt, gật gật đầu, đáp một tiếng, đi vào trong phòng bao.

Trong phòng bao không mở âm thanh, ánh đèn rất sáng.

Tiêu Dạ nhìn Lôi Lôi ngồi trên ghế salon, mím môi kêu người khác ra ngoài, chỉ còn lại hai người bọn họ.

Lôi Lôi nhìn Tiêu Dạ, cũng không giống như lần trước, vừa nhìn thấy anh đã nhào lên, rất tự nhiên rất quy củ ngồi trên ghế salon, trên mặt trang điểm kỹ càng, nhìn ra được.

Tiêu Dạ đi qua, chống tay ngồi bên cạnh cô, “Lôi Lôi. Gọi em tới để nói với em, chuyện chúng ta chia tay.”

Vừa nói, nước mắt của Lôi Lôi đã không khống chế được, chảy xuống.

Cho tới bây giờ Tiêu Dạ đều sẽ không vòng vo, càng sẽ không nói lời dễ nghe, thẳng thừng đến khiến lòng người ta đau đớn.

Cô nhìn anh, “Em làm không đủ tốt sao? Muốn vứt bỏ em như vậy? Tiêu Dạ! Em yêu anh như vậy, toàn tâm toàn ý, anh có thể nói cho em, rốt cuộc em đã sai ở chỗ nào không? Em thay đổi có được không?”

“Không liên quan đến em.” Tiêu Dạ nói.

Không liên quan tới em?!

Ý tứ chính là, đối với anh mà nói, em chẳng đáng là gì sao?!

Cho dù em làm đúng hay sai, hoặc chỉ là, đơn giản là người phụ nữ bên cạnh anh mà thôi, không thể ảnh hưởng đến bất cứ quyết định gì của anh?!

Thật buồn cười.

Cười đến, nước mắt cô chảy ra càng thêm mạnh mẽ.

Cô cắn môi, liều mạng cắn, bởi vì đang khống chế cảm xúc hết sức hỏng mất của mình, cô nói, “Tiêu Dạ, nhiều năm như vậy, yêu anh nhiều năm như vậy, đợi anh nhiều năm như vậy, đổi lấy lại là một câu nói tê tâm liệt phế, em thật sự vô cùng khó chịu.”

“Xin lỗi em.” Cho dù Tiêu Dạ nói ba chữ này cũng có vẻ vô cùng lạnh lùng, “Trước chưa từng nghĩ tới cuộc sống của mình nên sống như thế nào, cho nên ai ở bên cạnh đều không quan trọng, nhưng bây giờ…”

Tiêu Dạ đột nhiên không nói nữa.

Bởi vì rất nhiều chuyện, anh cảm thấy không cần để người khác biết.

Ai ở bên cạnh đều không quan trọng?!

Nhưng mà bây giờ, chỉ cho phép Diêu Bối Địch ở bên người sao?!

Đúng là mỉa mai!

Người phụ nữ đã từng dùng hết thủ đoạn có được anh, hiện giờ anh lại bằng lòng yêu cô ta?!

Mà người phụ nữ đã từng chịu hết uất ức vì anh, giờ phút này lại chỉ có thể bị anh vô tình vứt bỏ?!

Chua xót chưa?!

Cảm giác sắp chết lòng!

Lôi Lôi nhìn Tiêu Dạ, nhìn dáng vẻ lạnh lùng của anh, nhìn anh, cô yêu chết đó, dáng vẻ lạnh lùng.

Cô gằn từng tiếng hỏi anh, “Tiêu Dạ, anh định đền bù cho em như thế nào?”

“Tôi đưa em 500 vạn, nếu như không đủ, em có thể tự đề yêu cầu, tôi cố hết sức thỏa mãn.” Tiêu Dạ lạnh lùng nói.

“500 vạn?! Đây là phương thức anh đuổi phụ nữ?”

“Tôi không cần cho bất cứ tiền gì để đuổi phụ nữ.” Tiêu Dạ hung hăng nói.

Anh thừa nhận, anh thiếu nợ người phụ nữ này.

“Thật sao? Vậy có phải em nên thật vinh hạnh không?” Lôi Lôi tự giễu cười, “Anh và em chỉ lên giường một lần thôi, anh lại có thể cho em 500 vạn.”

Tiêu Dạ một sắc mặt, giống như không muốn nói thêm gì khác.

Anh cũng không phải người có kiên nhẫn.

“Tiêu Dạ, nếu như em nói em không muốn tiền? Em không muốn dù chỉ một xu! Anh định như thế nào!” Lôi Lôi hỏi anh.

Tiêu Dạ đảo mắt nhìn Lôi Lôi, thoáng qua vẻ hung ác.

“Em không muốn tiền.” Lôi Lôi nói, hốc mắt đỏ bừng, nhưng giọng nói rất rõ ràng, “Em dùng 500 vạn này, mua cả đêm, anh cảm thấy được không?”


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv