Sáng sớm hôm sau.
Đại viện Cố gia.
Kiều Tịch Hoàn vẫn như mọi ngày, thức dậy, đi làm.
Cô ngồi băng sau xe của Vũ Đại, ngáp liên tục.
Vũ Đại mở TV xem tin tức.
“Hôm qua, nhiều địa điểm ăn chơi ở Thượng Hải bị đập phá, trong đó Bạch Kim Club bị người ta phóng hoả, dù không gây ra thương vong cho nhân viên nhưng tổn thất rất nghiêm trọng. Thông qua tim hiểu từ phía phóng viên, những club bị đập phá hôm qua đều thuộc một tập đoàn có tiếng, hoặc là vì báo thù mà gây ra. Trước mắt phía cảnh sát vẫn đang tiến hành điều tra bước đầu về chuyện này…”
Kiều Tịch Hoàn nhíu mày.
Bạch Kim Club.
Địa bàn của Trương Long.
Mối quan hệ giữa Trương Long và Tiêu Dạ không tốt, chắc chuyện này giới giang hồ đều biết rõ.
Năm đó cô có tiếp xúc với Tiêu Dạ được mấy lần, cũng có nghe người khác nói qua, bây giờ Trương Long bị trả thù như vậy, có phải là do Tiêu Dạ làm không?
Tiêu Dạ an phận nhiều năm như vậy, bây giờ lại bắt đầu đi lại đường cũ rồi sao?
Hắc đạo quả nhiên vẫn là thuỷ sinh hoả thế, cô cảm thấy mình nên khuyên Diêu Bối Địch, khuyên cô ấy đừng để mình bị huỷ hoại trong tay Tiêu Dạ nữa.
Nghĩ thế, cô lấy điện thoại ra bấm gọi.
“Kiều Tịch Hoàn.” Đầu dây bên kia vang lên một giọng nói có chút mệt mỏi, dường như vẫn chưa tỉnh ngủ.
“Cô vẫn còn đang ngủ sao?”
“À, ừ.” Diêu Bối Địch xoa xoa mái tóc rối của mình, quay qua nhìn Tiêu Dạ, thấy anh còn ănmf trên giường, dường như vẫn đang ngủ.
Cô nhỏ tiếng lại.
“Tối qua Tiêu Dạ có về không?”
“Chuyện là… anh ấy không có về, anh ấy đang ở bên cạnh tôi.”
“Hai người ở bên ngoài.”
“Kể ra rất dài, tối qua trải qua rất nhiều chuyện.”
“Ý gì?” Kiều Tịch Hoàn nhíu mày.
Diêu Bối Địch mấp máy khoé môi, thật ra trong lòng cô đã nhận định Kiều Tịch Hoàn là Hoắc Tiểu Khê, nên cô cũng không đề phòng gì với Tịch Hoàn, cô sắp xếp lại từ ngữ rồi kể một cách ngắn gọn: “Tối qua tôi bị bắt cóc, Tiêu Dạ đến cứu tôi, sau đó bị thương, bây giờ chúng tôi đang ở bệnh viện.”
“Cô bị bắt cóc rồi sao?” Kiều Tịch Hoàn có chút khẩn trương.
“Bây giờ không sao rồi, là kẻ thù của Tiêu Dạ.”
“Trương Long.”
“Sao cô biết?”
“Bởi vì tôi là thiên tài.” Kiều Tịch Hoàn không ngại nói thẳng: “Sau đó?”
“Sau đó Tiêu Dạ cứu tôi ra, có điều vì Tiêu Dạ đã bị thương nên bây giờ đang ở bệnh viện để chăm sóc.”
“…” Kiều Tịch Hoàn im lặng một hồi.
Ý là nói tất cả những việc mà Tiêu Dạ làm đều là vì Diêu Bối Địch sao?
Huỷ hoại địa bàn của người ta!
Còn làm ra chuyện không nể nang gì ai!
“Đúng rồi, cô tìm tôi có chuyện gì?” Diêu Bối Địch hỏi.
“Ban đầu thì có, nhưng bây giờ hết rồi.” Kiều Tịch Hoàn nói, lúc này, cô không còn lí lẽ gì để khuyên Diêu Bối Địch từ bỏ Tiêu Dạ, nghĩ một lát lại nói: “Cô mau đi tiếp thêm sức mạnh cho Tiêu Dạ đi.”
“… Không được.” Âm thanh ở đầu dây bên kia nhỏ lại: “Bác sĩ nói cần nửa năm mới có thể làm chuyện phòng the.”
“…” Kiều Tịch Hoàn cảm thấy bác sĩ này thật thâm độc.
“Chuyện đó, thôi không nói nữa, tôi cúp máy đây.” Diêu Bối Địch nói.
“Ừ.”
Tắt máy, Diêu Bối Địch để điện thoại xuống, quay đầu lại, nhìn thấy Tiêu Dạ dường như đã mở mắt.
Cô vội bỏ chăn ra, đi xuống giường: “Muốn đi toilet sao?”
Tiêu Dạ nhìn cô, không trả lời.
Diêu Bối Địch ngoan ngoãn chờ.
Cô cảm thấy Tiêu Dạ có thể sẽ dậy ngay.
Tiêu Dạ im lặng tầm năm phút rồi đột nhiên nói: “Không cần nửa năm.”
“Hả?” Diêu Bối Địch không hiểu gì cả.
Là cái gì?
“Tôi nói, chuyện giường the không đợi nửa năm.” Tiêu Dạ nói rõ từng chữ một.
Mặt Diêu Bối Địch đỏ ửng.
“Tôi muốn đi toilet, lấy bồn qua cho tôi.” Tiêu Dạ lạnh lùng bảo cô.
Diêu Bối Địch lấy tay che hai đôi má đỏ ửng của mình.
Da mặt cô thật sự rất mỏng.
…
Kiều Tịch Hoàn ngồi xe của Vũ Đại đi tới tập đoàn Cố thị.
Vũ Đại thấy Kiều Tịch Hoàn cúp máy, dường như đang nghĩ gì đó.
Kiều Tịch Hoàn ngước lên: “Anh có tin rằng lâu ngày sẽ nảy sinh tình cảm không?”
“Tin.” Vũ Đại trả lời.
“Được, tôi cũng tin.” Kiều Tịch Hoàn cười.
Thật sự Vũ Đại không biết Kiều Tịch Hoàn đang nói gì, cảm thấy cô gái này làm bất cứ chuyện gì cũng là tuỳ ý, nhưng chung quy vẫn có mục đích của mình.
Xe nhanh chóng tới nơi.
Kiều Tịch Hoàn xuống xe, đi thẳng vào văn phòng.
Mlik đi theo sau, lấy một bộ văn kiện để trước mặt Kiều Tịch Hoàn, lịch sự nói: “Mười giờ sáng nay có cuộc họp, Phó tổng chủ trì, chủ tịch dự, bàn về một hạng mục xây dựng khu chung cư, giám đốc Tần chỉ định cô cùng tham gia.”
“Được.” Kiều Tịch Hoàn khẽ gật đầu.
“Vẫn là cà phê sao?”
“Ừ, cám ơn.”
Milk lịch sự đi ra ngoài.
Kiều Tịch Hoàn xem bộ văn kiện, một dự án triển khai chung cư kiểu hộ gia đình.
Khoé miệng đột nhiên nhếch lên.
Xem ra là ý tưởng của Trương Kiều Ân được công ty tiếp nhận rồi.
Hội nghị hôm nay, chắc là có liên quan đến bộ phận nghiên cứu thị trường của họ.
Cô xem sơ nội dung, đến mười giờ sáng thì đi về phía phòng hội nghị cấp cao tham gia cuộc họp.
Giám đốc và trợ lý của những bộ phận khác cũng có mặt, Cố Tử Hàn lên tiếng nói: “Trước mắt nhận được quy hoạch của Thị chính, bây giờ có một toà nhà ở ngoại ô Thượng Hải đang tiến hành quy hoạch tu sửa, mời Cố thị chúng ta tham gia đấu thầu. Chúng ta thông qua khảo sát mà mấy hôm trước bộ phận thị trường làm với công nhân mới, cảm thấy Thượng Hải thiếu đi những khu chung cư dạng hộ gia đình, muốn dựa vào hạng mục này để đấu thầu. Tôi đã xem qua dự án mở rộng của Trương Kiều Ân và Dụ Lạc, cá nhân tôi thấy rất khả thi, sau khi Chủ tịch xem xong cũng cảm thấy như vậy, vì vậy case này giao cho bộ phận thị trường tiếp nhận, những bộ phận khác cùng phối hợp.”
“Dạ.” Giám đốc bộ phận gật đầu.
Kiều Tịch Hoàn mấp máy khoé môi: “Cố tổng, nếu bộ phận thị trường của chúng tôi đã tiếp nhận case này, vậy tôi có thể đề xuất một số vấn đề không?”
“Cô nói đi.” Cố Tử Hàn nghiêm nghị.
Mấy hôm trước cục Thị chính mời Cố Diệu Kỳ dùng bữa để bàn về hạng mục này, nhất định là cục Thị chính đã chủ động mời trước, Cố Diệu Kỳ kiểu gì cũng sẽ có mưu mô khác, đương nhiên sẽ yêu cầu cao hơn đối với hạng mục này, chiêu bài này không những có thể làm nên tiếng vang cho Cố thị, mà còn có thể PR cho cục Thị chính, nhất cử lưỡng tiện, sau khi về liền bảo ông ấy đi thương lượng chuyện này, chỉ định cho Kiều Tịch Hoàn tham gia, hơn nữa còn dùng ý tưởng kiểm tra lần trước của người mới.
Cố Tử Hàn cảm thấy khó chịu, nhưng đã là chuyện mà Cố Diệu Kỳ chỉ định thì anh cũng đành bất lực, nói ra ngược lại càng khiến Cố Diệu Kỳ chướng mắt.
“Case này có bao nhiêu tập đoàn cạnh tranh, là những ai?”
“Theo như tìm hiểu thì có năm nhà đấu thầu, đều là những xí nghiệp thượng tầng ở Thượng Hải, trừ chúng ta ra thì có hai nhà đấu thầu là do cục Thị chính chủ động mời, sức cạnh tranh cực kì mạnh.” Cố Tử Hàn trả lời.
“Trong bối cảnh cạnh tranh này, hơn nữa đây còn là hạng mục đấu thầu của chính phủ, lợi nhuận thấp nhất của chúng ta có thể bị hạ xuống còn bao nhiêu?” Kiều Tịch Hoàn hỏi tiếp.
Mỗi câu hỏi đặt ra đều nói trúng tim đen, nắm thóp điểm yếu.
Cố Tử Hàn im lặng một lúc, vấn đề này, anh chưa cân nhắc tới.
Nhìn về phía Cố Diệu Kỳ.
“Không thua lỗ.” Cố Diệu Kỳ trả lời.
“Được.” Kiều Tịch Hoàn gật đầu, cô nói thêm: “Vấn đề cuối cùng, tôi có thể bắt đầu sử dụng những công nhân mới nhất, cũng như là người sáng tạo ra case này, Trương Kiều Ân hya không?”
“Đó là quyền tự do của cô.” Cố Diệu Kỳ trả lời.
“Ý của tôi là, tôi sẽ phân chia hạng mục này cho cô ấy, dựa vào sự phân phó của giám đốc.” Kiều Tịch Hoàn nói.
Cố Diệu Kỳ mấp máy khoé môi, từ chối: “Đối với một người mới mà nói thì điều này quá lắm rồi.”
“Chủ tịch, tôi cảm thấy đây là động lực đối với người mới, để họ biết, chỉ cần có năng lực, có tự tin, thì không có gì không thể thực hiện ở Cố thị, bao gồm cả giá trị con người và tiền tài danh dự.” Kiều Tịch Hoàn phản bác.
Cố Diệu Kỳ suy tư một chút: “Kiều Tịch Hoàn, suy nghĩ của cô trước giờ luôn rất bạo dạn, tôi không đưa ra bất kì nhận định đánh gì gì, cô có thể làm theo ý mình, nhưng nếu có sơ suất gì thì cô tự mình gánh.”
“Dạ.” Kiều Tịch Hoàn gật đầu mỉm cười.
Công nhân được hưởng phúc lợi lớn nhất thì tập đoàn sẽ nhận được sự trung thành cao nhất.
Công nhân hài lòng hơn và phản ứng tích cực hơn là một lời tán dương mà lãnh đạo tự nói với chính mình.
“Còn vấn đề khác sao?” Cố Diệu Kỳ hỏi.
“Tạm thời không có.” Kiều Tịch Hoàn lễ phép trả lời.
“Hạng mục này liên quan đến rất nhiều thứ, nhất định phải dùng hết một trăm phần trăm thành ý của Cố thị chúng ta. Dù có nghĩ trăm phương ngàn kế cũng phải lấy cho được hạng mục này, có gặp khó khăn gì trong quá trình tiến hành có thể trực tiếp nói với tôi.” Cố Diệu Kỳ dặn dò.
“Được, chủ tịch, bộ phận nghiên cứu thị trường chúng tôi sẽ cố gắng hết sức.” Giám đốc Tần bộ phận thị trường vội trả lời.
Cố Diệu Kỳ gật đầu: “Không có việc gì nữa thì tan họp, bộ phận nghiên cứu thị trường nhớ lên kế hoạch tỉ mỉ.”
Ném cho một câu rồi quay người bước đi.
Cố Tử Hàn cũng đi ngay sau đó, những người khác cũng lần lượt tản ra.
Kiều Tịch Hoàn theo giám đốc Lý ra khỏi văn phòng, giám đốc Lý vừa đi vừa nói: “Hạng mục này giao cho cô, cô biết tôi tuổi tác cũng đã cao, sắp phải đến lúc nghỉ hưu rồi, đến lượt người trẻ các cô phấn đấu.”
“Yên tâm đi.” Kiều Tịch Hoàn gật đầu, dáng vẻ rất ưu tư.
Giám đốc Lý cười, rời đi trước.
Đối với giám đốc Lý, không những tuổi tác đã cao, mà quan trọng hơn, địa vị của Kiều Tịch Hoàn ở Cố thị, ông ta không có quyền gì lên tiếng, chẳng khác gì thoải mái sống qua ngày, đợi đến lúc nghỉ hưu.
Già cả như vậy nhưng suy nghĩ lại rất sáng suốt.
Kiều Tịch Hoàn nhếch môi, quay người bước về phía phòng làm việc của mình, Milk đi theo sau.
“Báo cho các phòng chủ quản bộ bộ phận nghiên cứu thị trường, nửa tiếng sau mở một cuộc họp khẩn cấp, nói với những nhân viên mới là lần này có case mới.” Kiều Tịch Hoàn nói.
Milk gật đầu.
Kiều Tịch Hoàn mở máy tính lên, nhanh chóng sắp xếp một phương án đơn giản và phân bố kế hoạch.
Điện thoại đột nhiên reo lên, cô nhìn số điện thoại gọi đến, bắt máy: “Cố tổng.”
“Kiều Tịch Hoàn, tôi quên nhắc nhở cô một câu, tập đoàn Hoàn Vũ cũng là một trong những nhà đấu thầu mà cục Thị chính mời.”
“…” Kiều Tịch Hoàn mím chặt môi.
“Bố nói, không được để cho bọn họ đấu thầu trót lọt.”
“Được, tôi biết rồi.” Kiều Tịch Hoàn cúp máy.
Cố Tử Hàn!
Ánh mắt đột nhiên sâu thẳm.
Hạng mục này, “Phi gian tức đạo.”