Diêu Bối Địch kinh ngạc nhìn anh.
Ai cũng sẽ bị táo bón, anh bài xích như vậy làm cái gì?!
“Tôi không ăn cái này.” Nói xong, Tiêu Dạ ghét bỏ ném mấy cọng rau cải này lên bàn.
Diêu Bối Địch nhìn món ăn bị ném bỏ này, trong lòng hơi tức giận, chiếc đũa trực tiếp gắp mấy cọng trên bàn này lên, một lần nữa bỏ vào trong chén Tiêu Dạ, “Sao anh lại lãng phí thế này!”
Tiêu Dạ cau mày.
“Tiếu Tiếu cũng biết, mặt trời đang giữa trưa, mồ hôi rơi xuống đất, ai biết trong chén cơm, từng, hạt, đều, gian, khổ!” Diêu Bối Địch tỏ vẻ nghiêm túc giáo dục.
“Em so sánh tôi với Tiếu Tiếu?!” Tiêu Dạ hung hăng nhìn cô.
“Có vấn đề sao?”
“Con bé mới mấy tuổi, chỉ số thông minh mới được bao nhiêu?!” Tiêu Dạ rống giận.
“Chỉ số thông minh của con bé như thế nào, không phải do anh sinh!” Diêu Bối Địch nói, giọng hơi nặng.
Tiêu Dạ cắn răng nghiến lợi.
Người phụ nữ cho tới bây giờ đều sẽ không phản kháng ở trước mặt anh này, giờ phút này lại đỏ mặt nói anh không đúng!
Có phải quá đắc ý vênh váo rồi không!
Diêu Bối Địch nhìn Tiêu Dạ, nhìn tức giận trên mặt anh.
Đôi môi đột nhiên mím chặt lấy.
Cô nghĩ, cô không nên nhắc tới Tiêu Tiếu.
Không nên nói Tiêu Tiếu do anh sinh.
Bởi vì Tiêu Tiếu không phải đứa bé anh mong đợi, thậm chí, anh nghĩ tới sự ra đời của Tiêu Tiếu, cũng sẽ giận đến vỗ ngực liên tục thôi. die nd da nl e q uu ydo n
Diêu Bối Địch trừng mắt, nói, “Anh không thích ăn thì không ăn.”
Cô luôn rất dễ dàng thỏa hiệp.
Ở trước mặt anh, cô đều như thế.
Cô ngước mắt, chuẩn bị gắp mấy cọng rau cải từ trong chén của Tiêu Dạ ra, lại nhìn thấy Tiêu Dạ tỏ vẻ khó chịu đút mấy cọng rau cải này vào trong miệng của mình, khi nhai, vẻ mặt vặn vẹo khác thường.
Diêu Bối Địch ngước mắt nhìn anh.
“Không phải để cho tôi ăn sao?! Vẻ mặt bây giờ của em là gì?!” Tiêu Dạ khó chịu cau mày.
Diêu Bối Địch vội vàng cúi đầu bới cơm.
Tiêu Dạ tỏ vẻ khó chịu nuốt xuống, sau đó lại bắt đầu điên cuồng miệng to ăn thịt kho.
Ăn ăn, liền nhìn thấy trong chén của mình nhiều thêm hai cọng rau cải.
Anh nhìn chằm chằm Diêu Bối Địch.
Người phụ nữ kia lại tỏ vẻ cô vợ nhỏ cúi đầu bới cơm.
Anh cau mày ăn hết rau cải.
Chỉ trong thời gian đảo mắt, lại thêm mấy cọng.
Người phụ nữ này!
Thật là được voi đòi tiên!
Để ý anh thật sự tức giận, ném chiếc đũa đi!
Kết quả lại là.
Một bữa cơm, anh ăn đến trong miệng toàn bộ đều là mùi vị rau cải, ghê tởm chết đi được.
Anh trở lại phòng ngủ súc miệng.
Anh vẫn cảm thấy giờ phút này vẻ mặt mình khẳng định rất dữ tợn rất khủng bố rất đáng sợ, lại không nghĩ rằng, mình trong gương, mặt mày giãn ra, nhếch miệng lên…
Trúng tà rồi!
Anh súc miệng xong, đi ra phòng vệ sinh.
Trở lại phòng của mình, đương nhiên chờ Diêu Bối Địch rửa chén đũa xong sau đó thay quần áo cho anh.
Anh ngồi ở đầu giường, kéo tủ đầu giường ra.
Bên trong là hộp bao cao su vừa Diêu Bối Địch mới mua, màu sắc rực rỡ như kẹo trái cây…
Tròng mắt hơi đổi.
Nhìn qua không hề có cảm xúc.
Diêu Bối Địch rửa chén đũa xong sau đó xuất hiện trong phòng ngủ của anh, biết buổi chiều anh phải đi Đỉnh Hạo Hãn, vội vàng chọn lựa quần áo cho anh, vừa lật quần áo của anh vừa nói, “Mặc quần áo thể thao rộng thùng thình được không? Trên người ngươi còn bị thương, mặc áo sơ mi dễ bị đè vào.”
“Ừ.” Tiêu Dạ gật đầu.
Diêu Bối Địch lấy một bộ đồ thể thao màu trắng, đi về phía anh.
Hiện giờ Diêu Bối Địch thay quần áo cho Tiêu Dạ đã rất lưu loát rồi, trên căn bản sẽ không thái quá lúng túng.
Cho nên sau hai ba lần đã cho mặc quần áo chỉnh tề Tiêu Dạ, sau đó đỡ anh xuống lầu.
Hai giờ, A Bưu xuất hiện ở cửa nhà bọn họ.
Khi a Bưu nhìn Diêu Bối Địch cười đến ý vị sâu xa.
Diêu Bối Địch cảm thấy mình thật sự rất muốn độn thổ.
“Buổi tối nếu như về trễ, em cũng không cần chờ tôi.” Tiêu Dạ nói.
“A.” Diêu Bối Địch gật đầu.
Tiêu Dạ và A Bưu rời đi.
Diêu Bối Địch nhìn bóng lưng bọn họ.
Về trễ…
Có thể, cũng không trở lại không.
Cô cắn môi.
Không để cho mình phải nghĩ nhiều.
Tiêu Dạ ngồi trong xe con, A Bưu ngồi ở vị trí bên cạnh tài xế.
“Vùng đất bên chỗ bang Cự Long đã bị chúng ta làm không sai biệt lắm, Trương Long bây giờ cũng như chó gấp nhảy tường. Bắt đầu quấy rồi trước mặt chúng ta, mấy ngày trước trên giang hồ đều lưu truyền rất nhỏ, nhưng mà em để các anh em nhìn kỹ, căn bản không khuếch tán ra, còn không tạo thành ảnh hưởng với chúng ta. Mặt khác, đơn hàng bên châu Âu kia, em tìm những người này thảo luận, lão đại bên kia chỉ định để cho anh gặp mặt nói chuyện với anh ta, hẹn tối hôm nay. “Vừa lên xe, a Bưu liền bắt đầu báo cáo lại tình huống khoảng thời gian này.
“Được”. Tiêu Dạ gật đầu.
“Lão đại, bây giờ anh như vậy bàn luận đơn hàng, có được không?”
“Không có gì không tiện.” Tiêu Dạ nói, “Địa điểm ở đâu?”
“Đang trên một cái thuyền ở bến tàu hải cảng.”
“Bàn luận trên thuyền?” Tiêu Dạ mắt lạnh cười một tiếng.
“Là một người cẩn thận, trên thuyền đều là người của anh ta, không cho phép chúng ta mang vũ khí đi vào.”
“Tôi ngược lại rất thích bàn luận với người cẩn thận, không dễ phạm sai lầm.” Tiêu Dạ lạnh lùng nói.
“Em nghĩ người này cũng rất hợp khẩu vị của anh.” A Bưu phụ họa.
Tiêu Dạ gật đầu một cái, khẽ nhắm mắt lại,
Giống như đang nhắm mắt dưỡng thần.
A Bưu đột nhiên giống như là nghĩ đến cái gì, nói, “Đúng rồi, mấy ngày nay Lôi tiểu thư vẫn luôn ở Đỉnh Hạo Hãn, mỗi ngày đều để mình uống đến rất say mới rời đi, em sợ ảnh hưởng đến tình cảm của anh và chị dâu, cũng chưa báo lại cho anh, hôm nay anh đi, chắc có thể nhìn thấy cô ta.”
Tiêu Dạ cau mày, không nói gì.
“Thật ra thì đại ca, anh và Lôi tiểu thư đều là quá khứ rồi, bây giờ nếu như anh không thích Lôi tiểu thư nên nói rõ ràng với cô ta. Anh cứ dây dưa như vậy, sẽ ảnh hưởng đến tình cảm của anh và chị dâu.” A Bưu thật sự nhịn không được, khuyên.
“Tại sao cậu lại cảm thấy tôi và Lôi Lôi là quá khứ?”
Tiêu Dạ mở mắt, nhìn A Bưu.
A Bưu ngẩn ra, nói, “Rất rõ ràng mà, bây giờ anh không thích Lôi tiểu thư, thích chị dâu.”
Tiêu Dạ run lên từ trong lòng.
Anh rất ít khi động lòng.
Tim đạp run run không giống như bình thường vậy.
Anh mím môi, mặt không đổi sắc nói,”Tôi chỉ ngại phiền toái. Nhất là đã kết hôn, sinh con…”
Nói vế sau, Tiêu Dạ đã nói không đổi.
Anh chưa bao giờ nói tới cuộc sống riêng của mình.
A Bưu cười cười, “Cho dù ngại phiền toái, cũng có thể xử lý tốt chuyện của Lôi tiểu thư. Em cảm nhận được thật ra thì chị dâu rất tốt, yêu anh nhiều năm như vậy.”
Yêu anh nhiều năm như vây.
Tiêu Dạ chuyển tròng mắt ra ngoài cửa xe, nhìn Thượng Hải, đường phố phồn hoa.
Không gian đột nhiên yên tĩnh, hai người trầm mặc một đường đến Đinh Hạo Hãn.
Nơi của, Kiều Tịnh Hoàn đã ở đó chờ anh.
Khi nhìn thấy anh khóe miệng xấu xa cười một tiếng, “nhìn dáng dấp, xem ra Diêu Bối Địch chăm sóc anh vô cùng tốt.”
Tiêu Dạ liếc cô một cái, không nói gì.
Kiều Tịnh Hoàn cũng không nhiều lời, đuổi theo bước chân của Tiêu Dạ.
Hai người đi vào phòng bao xác định trước.
Trong phòng bao đã có một người phụ nữ, Lôi Lôi.
Lôi Lôi nhìn Tiêu Dạ, khóe miệng đột nhiên nhếch lên cười, cười đến rất rực rỡ, giờ phút này ánh mắt của cô đã có phần mê ly, nhìn Tiêu Dạ liền lảo đảo nghiêng ngả nhào tới, “Dạ, anh rốt cuộc đã tới.”
Tiêu Dạ nhíu mày một cái, trong hỏi thở truyền đến mùi rượi rất lớn.
Anh giống như có phần chán ghét, biểu hiện cũng không rõ ràng, anh đẩy Lôi Lôi một cái “Em uống say rồi, tôi cho người đưa em về trước.”
“Em không muốn về, em muốn cùng với anh, nhiều ngày như vậy cũng không thấy anh, em rất nhớ anh.” Lôi Lôi say khướt nói.
Tiêu Dạ mím môi.
“Dạ, em cứ muốn dựa vào anh như vậy.” Lôi Lôi tự nói, khóe miệng cười đến vui vẻ hơn nữa.
Kiều Tịch Hoàn nhìn hai người phút này, khóe miệng cười lạnh, “Trong nhà một người, bên ngoài một người. Tiêu Dạ cảm giác trái ôm phải ấp như vậy chắc rất tốt rồi.”
Sắc mặt Tiêu Dạ trầm xuống.
“Đàn ông chính là trơ trẽn như vậy. Thật sự không biết nếu một ngày kia phụ nữ cũng trở thành như vậy, đàn ông mấy người sẽ nghĩ sao?” Kiều Tịch Hoàn châm biếm quái gở nói.
Tiêu dạ đẩy Lôi Lôi một cái, Lôi Lôi lại giống như một con bạch tuột, thế nào cũng đẩy không ra.
Sắc mặt Tiêu Dạ càng lúc càng không tốt.
Kiều Tịch Hoàn lấy điện thoại di động ra, “Tách tách” một tiếng, sau đó soạn tin, “Tôi gửi cho Diêu Bối Địch xem một chút.”
“Kiều Tịch Hoàn cô dám!” Tiêu Dạ đột nhiên rống giận.
Âm thanh rất lớn, sức mạnh tràn đầy.
Lôi Lôi nằm ở trên người Tiêu Dạ cũng bị sợ hết hồn.
Đến địa vị như Tiêu Dạ này, gần như sẽ rất ít tức giận như vậy, càng không thể nào kinh hoảng.
“Thế nào, anh cũng sẽ sợ?” Kiều Tịch Hoàn hỏi.
Tiêu Dạ hung hăng nhìn Kiều Tịch Hoàn, cắn răng nghiến lợi.
“Nhưng mà, tôi đã gửi, làm thế nào?” Kiều Tịch Hoàn gằn từng tiếng.