Đại viện nhà họ Cố, đêm khuya. Phòng ngủ yên tĩnh. Hai người theo đuổi tâm tư của mình. Không gian trầm mặc đến vốn có phần đè nén.
Kiều Tịch Hoàn đột nhiên từ trên giường nhảy dựng lên, giống như nhớ ra chuyện gì. Cố Tử Thần đang trầm tư, bị hành động bất ngờ của Kiều Tịch Hoàn làm cho thiếu chút nữa bị hù chết.
“Kiều Tịch Hoàn, cô tốt nhất nên có chuyện gì quan trọng!” Cố Tử Thần điều hòa hơi thở, cắn răng nghiến lợi.
Kiều Tịch Hoàn nửa quỳ trên giường, nhìn Cố Tử Thần, vô tội nói, “Em đột nhiên nghĩ đến, những vết thương trên người anh còn chưa bôi thuốc.”
Cố Tử Thần nhìn chằm chằm Kiều Tịch Hoàn.
Dáng vẻ hận không thể bóp chết kích động của cô.
Tư tưởng của người phụ nữ này, vĩnh viễn đều không có cách nào ở trên một trục hoành sao?!
“Em xuống lầu lấy thuốc cho anh.” Nói xong, Kiều Tịch Hoàn liền chuẩn bị xuống giường.
Cố Tử Thần chợt một phát túm được Kiều Tịch Hoàn, Kiều Tịch Hoàn mất thăng bằng, nặng nề ngã lên ngực Cố Tử Thần, lỗ mũi đụng tới, đau đến mắt cô nổ đom đóm, trên đỉnh đầu truyền đến từng câu từng chữ của Cố Tử Thần: “Tôi không cần.”
“Để lại sẹo thì làm như thế nào?” Kiều Tịch Hoàn ngước mắt, vuốt lỗ mũi đau đớn của mình, hỏi.
“Tôi sẽ không để lại sẹo.”
“Sao anh lại tự tin như vậy?” Kiều Tịch Hoàn khinh thường nói.
“Vết thương như vậy sẽ không để lại sẹo.” Cố Tử Thần tức giận giải thích.
“Thật sao?” Kiều Tịch Hoàn chớp mắt, “Vậy để cho em nhìn một chút.”
Nói xong liền chuẩn bị vén quần áo Cố Tử Thần lên.
“Buông tay.” Cố Tử Thần đẩy tay Kiều Tịch Hoàn ra.
Kiều Tịch Hoàn hung hăng cười một tiếng, “Cố Tử Thần, thật ra thì tối hôm qua anh ra tay trước đi.”
Cố Tử Thần đẩy Kiều Tịch Hoàn từ trên người mình xuống, sau đó nỗ lực trở mình lật lại, đưa lưng về phía cô.
“Có phải bị em nói đúng không? Cho nên vô cùng xấu hổ rồi?” Kiều Tịch Hoàn cười hề hề như trộm nói, “Em nghe Milk nói, đúng rồi Milk là thư ký mới nhậm chức của em, phương diện kia rất có kinh nghiệm. Cô ấy nói, người phụ nữ bị trêu đùa, mới có thể điên cuồng như vậy. Tối hôm qua anh nhất định làm gì em trước, em mới gì kia, có phải không?!”
Cố Tử Thần đưa lưng về phía cô, một chữ không nói.
Càng không nói, Kiều Tịch Hoàn lại càng nhận định là như vậy.
Cô tiếp tục nói, “Phương diện kỹ xảo kia của anh có phải rất tốt không? Bởi vì kỹ xảo của anh rất tốt, mới có thể khiến người phụ nữ rất điên cuồng. Cố Tử Thần, không nhìn ra, anh thâm trầm như vậy.”
Thân thể đưa lưng về phía cô của Cố Tử Thần hình như cứng ngắc xuống.
“Tại sao em không nhớ ra được tối qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Trong trí nhớ, cho dù mình say như thế nào cũng vẫn sẽ nhớ, chút hình ảnh vụn vặt chắc cũng sẽ nhớ đi, nhưng mà tối qua hai chúng ta đã xảy ra chuyện gì giống như trống không, đột nhiên biến mất trong trí nhớ của em, cảm giác thật điên.” Kiều Tịch Hoàn có chút nản lòng, nản chí nói.
Sau đó trong lòng suy nghĩ, có phải bởi vì thân thể này không.
Dù thế nào cô là chuyện mà khoa học không có biện pháp giải thích, cho nên xuất hiện chút chuyện khoa học không cách nào giải thích cũng dường như là chuyện đương nhiên.
Nghĩ tới đây, trong nháy mắt hình như lại khiến cho tâm tình mình tốt lên một chút như vậy
Cô nhìn Cố Tử Thần đưa lưng về phía mình, người đàn ông âm trầm này.
Chậm rãi nằm xuống, rất tự nhiên ôm hông của anh, cả người dính vào trên lưng anh, vùi đầu vào giữa cổ anh.
Đây là cách thức ngủ bây giờ cô thích nhất, cảm giác như vậy khiến cho mình rất có cảm giác an toàn, từ trên thân người đàn ông này truyền tới từng trận ấm áp, để cho cô cũng không có cảm giác mình cô đơn như vậy.
Trước khi cô ngủ nói, “Cố Tử Thần, nếu không chúng ta lên giường đi.”
Nói xong không lâu hơn hai phút, liền truyền đến tiếng hít thở đều đều.
Người phụ nữ này luôn luôn như vậy, không tim không phổi.
Giống như nói ra lời, một giây kế tiếp cũng có thể quên không còn một mống, vẫn có thể như chuyện đương nhiên.
Cố Tử Thần nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ.
Bóng đêm vừa đúng lúc xuyên thấu qua song cửa sổ chiếu rọi lên sân thượng, ánh trăng nhàn nhạt khiến rèm cửa sổ dính vào một chút hào quang màu bạc, nhìn qua giống như ảo mộng.
Chuyện tối hôm qua. Không đề cập tới cũng được.
Anh mím môi, trầm mặc cảm nhận nhiệt độ của gò má hơi nhô cao.
Lẳng lặng, dần điều chỉnh hô hấp.
Người phụ nữ sau lưng này rốt cuộc là ai?
Người phụ nữ dường như để cho anh càng ngày càng kinh ngạc.
Nếu nói chuyện khoa học không thể giải thích, anh thật sự không muốn đi tin tưởng.
Nhưng Kiều Tịch Hoàn thay đổi, biến hoa ăn sâu bén rễ làm cho người ta không thể không tin tưởng.
Cũng làm cho người mâu thuẫn, không thể tin tưởng.
Đối với Kiều Tịch Hoàn, thái độ của anh luôn luôn đều là, yên lặng theo dõi biến hóa.
Bởi vì rất nhiều chuyện, đều sẽ khi cô làm được càng nhiều, chung đụng được càng nhiều, dần dần nổi bật ra ngoài, tìm ra rất nhiều nghi điểm và chỗ sơ hở. Điều này cần tốn chút thời gian, nhưng lại sẽ không lãng phí tinh lực.
Mà anh hiện tại, có khả năng lãng phí nhất, chính là thời gian.
Thế cho nên, vẫn luôn ở đây, chờ đợi.
Chờ Kiều Tịch Hoàn tự bại lộ bản thân.
Chỉ có điều cho tới bây giờ, anh không thể không nói, điểm nghi vấn và chỗ sơ hở của Kiều Tịch Hoàn rất nhiều, nhưng suy cho cùng không có một chuyện nào có thể nói lên điều gì, bởi vì, đó cũng không phải một lý do có thể thuyết phục người, ít nhất trước mắt trên thế giới này trong phạm vi hiểu biết của người ta, không thể kiểm chứng.
Người phía sau dường như có chút không thoải mái giãy giụa thân thể, bắp đùi kẹp trên đùi của anh, cả người dựa gần hơn, trong hơi thở hô hấp nhẹ nhàng phun lên cần cổ anh, đôi môi không tự chủ khẽ cắn cổ của anh…
Tối qua rốt cuộc là ai chủ động?!
Anh nói, là cô.
Sáng sớm hôm sau.
Kiều Tịch Hoàn duỗi người, từ trên giường ngồi dậy.
Trải qua tối qua ngủ say, hôm nay cả người rõ ràng sảng khoái tinh thần rất nhiều.
Người bên cạnh cũng không biết không có ở đây từ khi nào, cô nhảy nhảy nhót nhót đi phòng tắm rửa mặt, sau đó cố ý nhìn một chút dấu hôn lúc trước, giống như phai nhạt rất nhiều, cô nhìn trước sau trái phải một chút, là thật sự phai nhạt chút.
Thứ này thật sự là kỳ quái, rõ ràng nhìn qua vết thương chồng chất, lại thật một chút cũng sẽ không đau.
Cởi quần áo, tinh thần tràn đầy đi phòng thay quần áo thay một bộ đồ công sở, trang điểm trang nhã, sau đó ra cửa.
Mới vừa mở cửa phòng ra, Tề Lăng Phong lại vừa vặn đi ngang qua trước cửa của cô, nhìn dáng vẻ của cô, khóe miệng nhếch lên, “Chào buổi sáng.”
Kiều Tịch Hoàn liếc anh ta một cái, không nói gì.
Tề Lăng Phong cũng hình như đã quen với từng cử động của Kiều Tịch Hoàn, nụ cười nơi khóe miệng vẫn nhàn nhạt nhếch lên.
Kiều Tịch Hoàn sải bưới đi phía trước.
Tề Lăng Phong đi theo phía sau cô.
Hai người một trước một sau xuống lầu, Tề Tuệ Phân nhìn Tề Lăng Phong, vội vàng nói, “Ăn cơm rồi đi làm.”
“Vâng.” Tề Lăng Phong cười.
Kiều Tịch Hoàn cung kính nói với Tề Tuệ Phân, “Mẹ, hôm nay công ty có một số việc, con không ăn điểm tâm.”
Cô thật sự không có hứng thú ngồi ăn cơm ở trên cùng một bàn với Tề Lăng Phong.
Sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến khẩu vị của cô.
Tề Tuệ Phân gật đầu một cái, dặn dò một câu, “Điểm tâm rất quan trọng, sau khi ra cửa đừng quên ăn.”
“Vâng.” Kiều Tịch Hoàn nhanh chân đi ra phòng khách.
Bên cạnh hình như truyền đến một ánh mắt bén nhọn, cô cười lạnh, không thèm để ý chút nào.
Tề Lăng Phong nhìn bóng lưng Kiều Tịch Hoàn rời đi, chuyển mắt về phía Tề Tuệ Phân cười nói, “Dì, cháu tự ăn được, dì không cần phải chăm sóc cháu.”
Tề Tuệ Phân gật đầu một cái, “Vậy cháu ăn nhiều một chút, dì vừa đúng có chút việc buổi sáng phải ra cửa, dì đi về phòng sắp xếp một chút.”
“Vâng.”
Tề Lăng Phong đi về phía phòng ăn.
Trong phòng ăn, có Cố Tử Thần.
Anh ta ăn điểm tâm, tao nhã cao quý.
Hình như trong lúc vô hình mang theo một cảm giác “Xin chớ đến gần”.
Tề Lăng Phong tự nhiên tùy tiện ngồi một vị trí, người giúp việc đưa điểm tâm lên cho anh.
Điểm tâm nhà họ Cố rất phong phú, đây là chuyện anh biết lúc còn rất nhỏ.
Anh yên lặng ăn, bàn cơm yên tĩnh, yên lặng như tờ.
Đối với Cố Tử Thần này, anh hiểu biết thật ra không sâu, bởi vì trong trí nhớ của anh, hình như anh không có qua lại gì với người đàn ông này, anh ở nhà họ Cố này mấy năm, Cố Tử Thần ở nước ngoài, khi anh ở nước ngoài này mấy năm, Cố Tử Thần trở lại nhà họ Cố.
Chỉ nghe nói, Cố Tử Thần đã từng rất huy hoàng.