Editor: Puck - Diễn đàn
Tiếng nói vừa dứt, Kiều Tịch Hoàn xoay người rời đi.
“Hoắc Tiểu Khê, cô không sợ tôi nói toàn bộ những chân tướng này cho Tề Lăng Phong sao?!” Phía sau là âm thanh thét chói tai của Sở Dĩ Huân.
Kiều Tịch Hoàn cười lạnh.
Dĩ nhiên không sợ.
Bởi vì, ai sẽ tin tưởng.
Chỉ biết coi cô, điên rồi mà thôi!
Sở Dĩ Huân nhìn bóng lưng Kiều Tịch Hoàn rời đi.
Cả người cô vẫn còn rơi vào trong trạng thái hỏng mất, hôm nay tiếp nhận lấy tin tức rõ ràng quá lớn, lớn đến cô có phần không thể tiếp nhận.
Thật sự là Hoắc Tiểu Khê sao?!
Người phụ nữ này hóa thân làm ma đến báo thù rồi sao?!
Cô ôm đầu, không nghĩ ra, thật sự không nghĩ ra!
Cô chợt hồi hồn, cầm điện thoại lên, vội vàng gọi.
Bên kia tiếp thông.
“Lăng Phong, anh đang ở đâu, em muốn tới tìm anh!” Sở Dĩ Huân nói vừa nhanh vừa vội.
Không được.
Cô muốn nói tất cả cho Tề Lăng Phong, cô không thể để cho anh bị người phụ nữ kia uy hiếp, cô không thể để cho anh bị người phụ nữ kia hãm hại.
“Sao vậy?” Bên kia truyền đến, rõ ràng là âm thanh không bình tĩnh, “Không phải nói trong khoảng thời gian này không được nhìn mặt sao? Bây giờ còn đang trong thời kỳ đặc biệt, bây giờ anh cũng không biết có ai theo dõi anh hay không, bị chụp được chúng ta sẽ không nói được, em không muốn thứ chúng ta khổ sở như vậy mới có được, toàn bộ đều tan thành mây khói chứ.” dieendaanleequuydonn
“Nhưng em có một chuyện rất quan trọng muốn tìm anh, Lăng Phong, em muốn gặp anh, thật sự muốn gặp anh.” Sở Dĩ Huân nói, thậm chí cầu xin.
“Dĩ Huân, em trở nên không hiểu biết không đúng mực không săn sóc như vậy từ khi nào?” Giọng Tề Lăng Phong hơi trách cứ nói, “Không phải anh đã cam kết, đợi đầu ngọn gió qua đi, anh sẽ cho em một giao phó, em cần gì nóng lòng nhất thời.”
“Tề Lăng Phong, tại sao anh không tin em, em thật sự có chuyện muốn nói cho anh đấy?” Nước mắt Sở Dĩ Huân nhịn rất lâu, cuối cùng không ngừng chảy xuống, theo hốc mắt không ngừng chảy xuống.
Tề Lăng Phong đầu điện thoại bên kia trầm mặc một chút, “Anh đang ở công ty làm thêm giờ xử lý công việc, nếu như em thật gấp cứ tới đây đi, nhưng mà Dĩ Huân, em biết ranh giới làm người cuối cùng của anh, đừng để cho anh ghét.”
Chợt, cúp điện thoại.
Hai mắt Sở Dĩ Huân đẫm lệ mơ hồ nhìn hiển thị “Cuộc gọi kết thúc”, người đàn ông mình yêu này, quả nhiên máu lạnh.
Bằng không, cho dù báo thù, cũng sẽ không tàn nhẫn như vậy, dùng phương thức đó, khiến một nhà ba người, chết tại chỗ đi!
Cô nỗ lực khống chế cảm xúc, để cho mình khôi phục chút bình tĩnh mới đứng dậy rời khỏi tiệm cà phê.
Cô lái xe trực tiếp đến tòa nhà Hoàn Vũ.
Bởi vì là chủ nhật, trong tòa nhà càng yên tĩnh, loáng thoáng có mấy đồng nghiệp làm thêm giờ đang làm việc.
Cô vào thang máy mãi cho đến tầng chót, phòng làm việc kiểu vườn hoa hào hoa.
Cô đẩy cửa phòng ra.
Tề Lăng Phong ngồi trước bàn làm việc to như vậy, anh khép hờ mắt, ngón tay linh hoạt nhảy lên trên bàn phím, dáng vẻ lạnh lùng mà nghiêm túc, đẹp trai đến không gì sánh kịp, ít nhất ở trong lòng cô, không gì sánh kịp.
Hình như Tề Lăng Phong cảm thấy cửa phòng bị người đẩy ra, liền chân mày cũng không nhếch lên, tiếp tục xử lý chuyện của mình, sắc mặt cũng không quá tốt.
Sở Dĩ Huân đứng đối diện Tề Lăng Phong, nói từng câu từng chữ, “Chúng ta nói chuyện một chút đi.” die~nd a4nle^q u21ydo^n
Tề Lăng Phong ngước mắt nhìn cô một chút, cuối cùng gõ mấy chữ, gập laptop, thuận tay cầm điếu thuốc, đốt, “Em muốn nói gì?”
Sở Dĩ Huân lấy mấy bức hình trong giỏ xách đã từng đưa Kiều Tịch Hoàn nhìn, đặt ở trước mặt anh.
Tròng mắt Tề Lăng Phong đột nhiên căng thẳng, ánh mắt lạnh lùng nhìn cô, “Em bắt đầu theo dõi anh?!”
“Anh cảm thấy em có khả năng này, ở trong biệt thự nhà họ Cố, tránh được tầm mắt mấy người, chụp bức hình kiểu này?!”
“Vậy là ai?” Tề Lăng Phong nhíu chặt mày.
“Là ai có quan trọng không? Không phải anh nên giải thích chút gì với em sao?” Sở Dĩ Huân từng câu từng chữ hỏi anh.
“Không có gì hay để giải thích, chính là như em thấy.” Tề Lăng Phong hung hăng rít một hơi thuốc, xoay người đi về phía cửa sổ sát đất.
Cửa sổ sát đất có thể mở ra, bên ngoài là một vườn treo mô hình nhỏ, trước kia Hoắc Tiểu Khê thường ngoài giờ làm việc nằm trên xích đu ở vườn hoa chơi đùa, cô ấy là một người phụ nữ rất biết hưởng lạc.
“Tề Lăng Phong, chúng ta nhiều năm như vậy, anh rốt cuộc định vị em trong vai diễn như thế nào? Nhân tình bí mật sao? Vĩnh viễn không thấy được ánh sáng?!” Sở Dĩ Huân hung hăng nói, hốc mắt đã đỏ ửng, nhưng cố không để cho nước mắt chảy xuống.
“Anh đã nói em đợi, anh sẽ cho em một câu trả lời.”
“Trả lời như thế nào? Để cho em ngoan ngoãn rời khỏi anh?!” Sở Dĩ Huân châm chọc cười lạnh.
“Dĩ Huân, em để tâm vào chuyện vụn vặt như vậy từ khi nào. Em biết rõ người anh yêu từ trước tới nay luôn là em!”
“Từ trước tới nay luôn là em?” Sở Dĩ Huân cười đến càng thêm châm chọc, “Như vậy mấy bức ảnh chụp này là xảy ra chuyện gì? Anh ngay cả giải thích cũng lười giải thích với em một chút?!”
“Bởi vì anh không biết giải thích như thế nào.” Tề Lăng Phong quay đầu nhìn cô, “Chờ sau khi tất cả kết thúc, khi lộ ra chân tướng, anh không cần giải thích em cũng sẽ hiểu.”
“Em sẽ không hiểu rõ. Lăng Phong, em sẽ không hiểu rõ, em càng ngày càng không hiểu, rốt cuộc ở trong lòng anh em tính là gì rồi hả?! Hôm nay trước khi gặp anh em gặp Kiều Tịch Hoàn, Kiều Tịch Hoàn nói em là một công cụ để anh đạt tới mục đích mà thôi, bây giờ nghĩ lại, em giống như một công cụ, anh đạt tới tất cả mục đích bây giờ, bây giờ em cái gì cũng sai rồi, anh có thể muốn làm gì thì làm, bất ngờ một ngày kia, có lẽ thật sự không cần em nữa…” die nda nle equ ydo nn
“Em đừng nghe người phụ nữ kia nói lung tung, sao anh có thể không nghĩ tới em! Cô ta nói như vậy chính là vì khích tướng em để cho em rời khỏi anh, sao em có thể tin tưởng lời của cô ta!” Tề Lăng Phong hơi luống cuống, “Trong khoảng thời gian này xảy ra một số chuyện anh biết rõ khiến cho em lo được lo mất, nhưng qua một thời gian ngắn sẽ tốt, qua một thời gian ngắn, chờ sau khi tất cả ổn định, anh sẽ cho em một danh phận, một thân phận chỉ cho phép em xuất hiện bên cạnh tên của anh.”
“Có thật không?” Sở Dĩ Huân cười, cười lại không khỏi chảy nước mắt ra, “Nhưng tại sao, em cảm thấy lời như vậy càng ngày càng giả?”
“Vậy em muốn anh như thế nào, em mới có thể tin tưởng anh thật lòng với em!” Tề Lăng Phong không chịu được quát lên.
“Bây giờ liền nói cho mọi người, anh yêu em.”
Tề Lăng Phong trầm mặc một giây, cười lạnh.
Biểu cảm kia, khiến lòng Sở Dĩ Huân đều lạnh.
Cô lặng lẽ cảm nhận cảm giac đau tan nát cõi lòng, yên lặng nhìn anh, đường cong khóe môi châm chọc như vậy.
“Dĩ Huân, em quá không hiểu anh.” Hình như Tề Lăng Phong rất mất mát.
“Như vậy anh từng hiểu em sao?” Sở Dĩ Huân có vẻ vô lực như vậy với Tề Lăng Phong, “Em đã nói đến mức này, anh vẫn lấy lợi ích làm trọng, thích như vậy, coi như thật thích sao? Hoắc Tiểu Khê nói đúng, khi em hoàn toàn không có giá trị sử dụng, em cũng sẽ gặp phải kết quả giống như cô ta, cửa nát nhà tan!”
“Hoắc Tiểu Khê nói với em khi nào! Dĩ Huân, những thứ kia đều do em đang nằm mơ, em đừng cưỡng ép những thứ không nên có ở trên người anh!”
“Đó không phải là mơ.” Sở Dĩ Huân nói, “Kiều Tịch Hoàn chính là Hoắc Tiểu Khê.”
Tề Lăng Phong hung hăng nhìn cô.
Có một giây hình như xuất hiện ảo giác.
“Kiều Tịch Hoàn chính là Hoắc Tiểu Khê, cô ta thật sự chính là Hoắc Tiểu Khê, cô ta chính là vì trả thù anh, mới đến gần anh!” Từng câu từng chữ của Sở Dĩ Huân vô cùng khẳng định.
“Dĩ Huân, anh nghĩ trong khoảng thời gian này áp lực của em thật sự quá lớn, em cần nghỉ ngơi thật tốt.” Tề Lăng Phong không tin cô.
“Em nói là thật. Bản thân Kiều Tịch Hoàn thừa nhận.” Sở Dĩ Huân hung hăng nói.
Tề Lăng Phong cười nhạt, “Có lẽ, anh tìm một bác sỹ tâm lý cho em, hình như em có chứng hoang tưởng.”
“Sao anh cũng không tin em?!” Sở Dĩ Huân khó chịu nói.
“Không phải anh không tin em, mà anh đã sớm biết người phụ nữ Kiều Tịch Hoàn này, cô ta không phải vô căn cứ nhô ra, khi cô ta và Cố Tử Thần kết hôn, nổi tiếng, khi Hoắc Tiểu Khê còn ở trên thế giới này, Kiều Tịch Hoàn cũng tồn tại! Hai người đồng thời cùng tồn tại, em nói Kiều Tịch Hoàn là Hoắc Tiểu Khê… Em kêu anh tin tưởng như thế nào?!”