Editor: Puck - Diễn đàn
“Cố Tử Thần.” Kiều Tịch Hoàn đột nhiên nhảy dựng lên từ trên giường ngay cả dép cũng không mang đứng trước mặt anh, “Dị ứng của anh đã khỏi chưa?”
“Ừ.” Cố Tử Thần đáp một tiếng.
Kiều Tịch Hoàn giống như không tin tưởng ngồi xổm xuống nhìn cổ Cố Tử Thần lộ ra ngoài, quả nhiên đã không còn chấm đỏ nữa, ngay cả một chút dấu vết cũng không thấy, giống như hiện tượng dị ứng tối hôm qua chỉ như ảo giác.
“Nhìn đủ chưa?” Cố Tử Thần nhướn mày.
Mắt Kiều Tịch Hoàn trợn trắng.
Người đàn ông này, quá không tốt.
Cô đứng lên, chuẩn bị trở về giường ngủ một lát rồi lại rời giường, đột nhiên nghĩ đến cái gì, tròng mắt sáng lên, vội vàng nói, “Cố Tử Thần, hôm qua em quên đưa quà sinh nhật cho anh, anh chờ em một lát.”
Nói xong, liền vội vội vàng vàng chạy đến chỗ trong tủ ban đầu mình cất đi tìm, hình như tìm được, khóe miệng nhếch lên cười, cầm quà sinh nhật đi về phía Cố Tử Thần, “Em biết rõ anh thích đọc sách, cho nên mua cho anh một quyển sách, sinh nhật vui vẻ.”
Trên tay cô là một quyển sách dùng giấy gói quà gói được coi như đẹp đẽ đưa cho Cố Tử Thần.
Cố Tử Thần mím môi, sau đó nhận lấy.
“Nghe nói là bộ sách cần thiết cho trạch nam, không cần quá cám ơn em!” Kiều Tịch Hoàn xấu xa cười một tiếng, xoay người đi vào phòng tắm.
Cô cố ý đi rất chậm động tác rất nhẹ, cho nên bên tai rõ ràng có thể nghe thấy được tiếng Cố Tử Thần xé rach giấy bọc, sau đó, gian phòng đột nhiên trầm mặc.
Kiều Tịch Hoàn vội vàng sải bước chạy vào phòng tắm.
Khoảnh khắc khi cửa phòng tắm đóng lại, Kiều Tịch Hoàn nghe được tiếng cắn răng nghiến lợi của Cố Tử Thần, “Kiều Tịch Hoàn, cô đủ rồi!”
Kiều Tịch Hoàn dựa vào cửa phòng tắm, cười đến thở không ra hơi.
Ngày đó đi chọn lựa quà tặng cho Cố Tử Thần, vòng vo cả trung tâm thương mại lại không tìm được thứ gì thích hợp cho Cố Tử Thần, khi đang lưỡng lự đột nhiên nhìn thấy một phòng trà, nhanh trí, mang theo Vũ Đại liền đi vào phòng trà trong trung tâm thương mại, nghe nói có bộ sách, bình thường đều ở nơi tương đối vắng vẻ mới có, cô ý vị sâu xa dây dưa hồi lâu với ông chủ, ông chủ mới thận trọng đưa cho cô một quyển manga H, cô tùy tiện lật xem, cấp độ giới hạn bên trong khiến cho cô cũng thiếu chút nữa phun máu mũi, cô vội vàng gập lại, sau đó tùy tiện tìm một chỗ tỉ mỉ gói bọc lại, thậm chí cô có thể tưởng tượng ra vẻ mặt của Cố Tử Thần khi nhận được quà tặng đặc biệt này, cả người sẽ bị tức đến bốc khói! Dĩ nhiên, cô chắc chắn sẽ không cho anh biết, bên trong sách manga còn kèm theo một đĩa CD, theo lời ông chủ nói, hình ảnh bênh trong còn mạnh mẽ hơn sách… die nda nle equ ydo nn
Kiều Tịch Hoàn thảnh thơi vui vẻ rửa mặt.
Sau đó mở cửa phòng tắm ra.
Cố Tử Thần đã không có ở trong phòng, quà tặng cô đưa cho anh cũng không biết bị anh ném đi đâu.
Cô cầm điện thoại di động lên, đang chuẩn bị xuống lầu ăn điểm tâm thì điện thoại đột nhiên vang lên.
Tròng mắt cô căng thẳng nhìn dãy số xa lạ, lại quen thuộc gọi tới, nhận, “A lô.”
“Kiều Tịch Hoàn, tôi là Sở Dĩ Huân.”
“Có chuyện gì?”
“Có rảnh không, ra ngoài uống ly cà phê.”
“Không rảnh.” Kiều Tịch Hoàn nói, cố ý.
“Kiều Tịch Hoàn, chúng ta nói chuyện một chút, về Tề Lăng Phong.” Bên kia hình như đè nén cảm xúc, cố hết sức duy trì tỉnh táo.
“Nói về anh ta?” Khóe miệng Kiều Tịch Hoàn nhếch lên.
“Trong lòng biết rõ ràng. Mười giờ tôi ở cà phê gió trên đường Nam Kinh chờ cô, không gặp không về.” Nói xong, điện thoại liền cúp.
Kiều Tịch Hoàn nhìn hiển thị “Trò chuyện kết thúc”.
Hiệu suất của Diệp Mị quả nhiên rất cao.
Cô nhìn thời gian, xoay người thay một bộ đồ đi ra ngoài, đeo một bộ trang sức tao nhã, cầm túi xách ra cửa.
Khi đi tới phòng khách thì đảo mắt nhìn Cố Tử Thần đang ăn cơm trong phòng ăn, hình như đưa mắt nhìn cô, nhìn dáng vẻ cô ra cửa cũng không hỏi một chữ, vẫn giống như bình tĩnh ăn điểm tâm.
Kiều Tịch Hoàn ngoái đầu nhìn lại, đi ra khỏi đại viện nhà họ Cố.
Đợi năm phút, Vũ Đại lái xe tới, sau đó đón cô đi.
Hình như Vũ Đại còn dáng vẻ chưa tỉnh ngủ, xuyên qua kính chiếu hậu nhìn Kiều Tịch Hoàn ngồi ở ghế sau, không nhịn được hỏi: “Không đi làm, lại ra cửa sớm như vậy?” d1en d4nl 3q21y d0n
“Có chút việc.”
“A.” Vũ Đại cũng không hỏi nhiều.
Xe đến nơi, Kiều Tịch Hoàn nhìn đồng hồ.
Tới trễ 5 phút.
Dưới dẫn đường của nhân viên phục vụ, cô đẩy cửa một phòng bao, Sở Dĩ Huân đã ngồi ở đó, khi nhìn Kiều Tịch Hoàn không có vẻ mặt dư thừa, tròng mắt giật giật, không nói gì, liền trầm mặc nhìn Kiều Tịch Hoàn ngồi đối diện với cô.
Từ kiếp trước đến bây giờ.
Hai người lần đầu tiên đơn độc gặp mặt.
Kiều Tịch Hoàn nhìn lên người phụ nữ trước mặt này.
Mình đã từng bị cô ta lừa gạt, khi người phụ nữ này và Tề Lăng Phong lật mưa lật gió, cô vẫn còn mặt ngây ngốc chia sẻ chuyện lý thú giữa cô và Tề Lăng Phong, vừa trách móc Tề Lăng Phong là không hiểu phong tình, còn vừa khiến người phụ nữ này bày mưu tính kế cho cô…
Tròng mắt của cô đột nhiên sâu, kiếp trước mình bị người phụ nữ này lừa gạt như thế nào, chính là giờ phút này, người phụ nữ này nên nhận được báo ứng.
“Nếu như không có chuyện gì, tôi đi đây.” Kiều Tịch Hoàn nhìn dáng vẻ trầm mặc không nói của Sở Dĩ Huân, giống như một chút bình tĩnh cũng không có, chuẩn bị đứng dậy rời đi. dinendian.lơqid]on
Sở Dĩ Huân nhìn dáng vẻ của cô, lấy ra một tấm hình từ bên trong túi xách, đặt ở trước mặt Kiều Tịch Hoàn.
Không gian đen tối, hình ảnh cũng không phải đặc biệt rõ ràng, nhưng hai người ôm hôn lại rõ ràng khác thường.
Cô ngước mắt nhìn Sở Dĩ Huân tỉnh táo khác thường yên tĩnh khác thường.
Sở Dĩ Huân nói với cô, “Là cô đi. Người trong hình.”
Kiều Tịch Hoàn rất bình tĩnh nhìn cô ta, “Ừ, là tôi.”
“Cô không cảm thấy phải giải thích chút gì với tôi sao?” Nhìn qua, Sở Dĩ Huân đang dùng thái độ bình tĩnh nói với cô.
“Không cảm thấy.” Kiều Tịch Hoàn rất thẳng thừng, “Đối với một người không liên quan, tôi không cần thiết phải giải thích bất cứ điều gì.”
“Không liên quan?!” Sở Dĩ Huân hừ lạnh, trong mắt bắn ra tia sáng ác độc khác thường, “Kiều Tịch Hoàn, tôi và Tề Lăng Phong đang nói chuyện yêu đương, cô chính là tiểu tam nhúng tay vào, cô nói tôi không liên quan?!”
Nhịn không nổi nữa đi.
Kiều Tịch Hoàn nhìn Sở Dĩ Huân đột nhiên bùng nổ, trong lòng châm chọc cười một tiếng.
Tiểu tam?!
Cô không chút để ý uống một ngụm cà phê, “Nếu nói tiểu tam, tôi tự nhận không có năng lực của cô.”
“Cô có ý gì?!” Sở Dĩ Huân hoàn toàn luống cuống, bình tĩnh mới vừa rồi hình như không giả bộ tiếp được nữa, cô hung ác nhìn Kiều Tịch Hoàn.
“Tề Lăng Phong chưa từng thừa nhận thân phận của cô, sao cô có thể nói tôi là tiểu tam chứ! Cô quên rồi à, tin tức đoạn thời gian trước, Tề Lăng Phong than thở khóc lóc từng câu từng chữ nói như đinh chém sắt như vậy, thân phận của hai người chỉ là quan hệ cấp trên cấp dưới. Cho nên, cô không có tư cách gì nói tôi là tiểu tam đi.” Kiều Tịch Hoàn vô cùng châm chọc.
Sở Dĩ Huân tức giận đến thân thể phát run, vốn hôm nay dường như cố ý ăn mặc vô cùng kiều diễm đi ra ngoài, giờ phút này bởi vì sắc mặt dữ tợn mà nhìn qua vô cùng vặn vẹo.
Không chờ Sở Dĩ Huân mở miệng, Kiều Tịch Hoàn một lần nữa chậm rãi nói, “Huống chi, Sở Dĩ Huân. Nếu muốn nói tiểu tam, cô mới hoàn toàn xứng đáng. Nhớ năm đó cô gạt Hoắc Tiểu Khê quyến rũ Tề Lăng Phong như thế nào, nhớ năm đó cô gạt Hoắc Tiểu Khê cuốn ga giường với Tề Lăng Phong như thế nào?! Cô từng nghĩ tới cảm nhận của Hoắc Tiểu Khê sao! Cô từng nghĩ mình làm tiểu tam là phải nhận muôn vàn nhục mạ sao?!”
Nói về phía sau, Kiều Tịch Hoàn thừa nhận mình hơi kích động đến cắn răng nghiến lợi.
Ở trên người Sở Dĩ Huân và Tề Lăng Phong, là chuyện buồn nôn nhất không thể dễ dàng tha thứ nhất mà cả đời này của Kiều Tịch Hoàn gặp phải.
Sở Dĩ Huân nhìn Kiều Tịch Hoàn, “Làm sao cô biết?!”
“Nếu muốn người khác không biết, trừ phi mình đừng làm.” Kiều Tịch Hoàn tàn nhẫn nói, “Chuyện của cô mà tôi biết, còn nhiều hơn tưởng tượng của cô!”
“Cô rốt cuộc có lai lịch ra sao! Kiều Tịch Hoàn, cô rốt cuộc là ai?!” Sở Dĩ Huân hơi sụp đổ.
Đến nông nỗi này, cô đã phân không rõ ràng lắm người phụ nữ trước mặt rốt cuộc là ai?!
Tất cả mọi chuyện giữa cô và Tề Lăng Phong, trừ Lôi Lôi ra, không có bất kỳ người nào biết, Lôi Lôi sẽ không tung tin khắp nơi, Tề Lăng Phong cũng sẽ không ngu xuẩn đến mức nói cho người phụ nữ này, như vậy người phụ nữ này, sao biết được nhiều như vậy?!
“Tôi là ai?” Kiều Tịch Hoàn cười một tiếng, “Thế nào, uy hiếp đến cô?”