Editor: Puck - Diễn đàn
Khỉ con à con rốt cuộc yêu cha con bao nhiêu, bằng lòng chia sẻ những vui vẻ này cho cha con, cha con có nên ban thưởng cho con một phần thưởng tốt nhất không!
“Cái gì cuộc đời vui vẻ?” Hình như Cố Tử Thần cũng cảm thấy hơi kinh ngạc, hỏi.
“Không có gì.” Kiều Tịch Hoàn đánh chết không nói.
Sắc mặt Cố Tử Thần tối sầm.
Kiều Tịch Hoàn bị Cố Tử Thần nhìn chằm chằm đến phiền não, tức giận nói, “Dù sao anh cứ cảm ơn con trai anh là được.”
“Tại sao?” Chân mày Cố Tử Thần nhíu lại chặt hơn.
Kiều Tịch Hoàn thật sự không chịu nổi dáng vẻ nhìn mình chằm chằm như vậy của Cố Tử Thần, không nhịn được nói, “Vui vẻ khi trưởng thành, anh không hiểu sao?! Phành phạch phành phạch.”
Sắc mặt Cố Tử Thần lập tức tối sầm, gào lên giận dữ, “Cố Minh Lộ mới năm tuổi, bị cô dạy cho những tư tưởng gì đâu!”
Kiều Tịch Hoàn xoa xoa màng nhĩ của mình, “Con trai của anh khôn ngoan hơn anh, còn nói chia sẻ cho anh..”
“Kiều Tịch Hoàn!” Cố Tử Thần hung hăng nhìn cô.
“Được rồi, em cũng chỉ thuận miệng nói một chút mà thôi, Cố Minh Lộ cái gì cũng không hiểu.” Kiều Tịch Hoàn le lưỡi, đột nhiên nghĩ đến cái gì, khó chịu nói, “Chỉ có điều ngược lại, tại sao anh không để cho em nhìn JJ nhỏ của khỉ con!
Khỉ con vừa nghe, mặt lập tức đỏ lên.
Mẹ nói chuyện thật thẳng thắn!
Sắc mặt Cố Tử Thần càng đen hơn, “Cô là phụ nữ.”
“Em là mẹ thằng bé!”
“Từ nhỏ phải dùng quan niệm giới tính.”
“Vậy khi anh sinh ra đã mặc quần áo?! JJ nhỏ của anh chẳng phải từng bị mẹ anh nhìn thấy.”
“Tôi nói cô…” Cố Tử Thần giận đến cả người cũng không tốt.
Anh hận đến nghiến răng nghiến lợi với logic cường đạo của Kiều Tịch Hoàn, nhưng lại không làm gì được người phụ nữ này!
Khỉ con che khuôn mặt nhỏ bé nóng bỏng của mình, yếu ớt hỏi, “Cha cũng là JJ nhỏ sao? Người lớn không nên gọi là JJ lớn sao?”
Không gian cả bên trong xe đột nhiên yên tĩnh lại.
Một giây hai giây ba giây…
“Phụt.” Kiều Tịch Hoàn rốt cuộc không nhịn được bật cười lớn.
Khỉ con có cần phải một câu nhất minh kinh nhân như vậy không.
(*) Nhất minh kinh nhân: Ví với bình thường không có biểu hiện gì đặc biệt, nhưng khi làm thì có thành tích khiến mọi người kinh ngạc.
Cô đảo mắt nhìn Cố Tử Thần, nhìn cả khuôn mặt anh đã xanh mét.
“Khỉ con, con nên hỏi cha con…”
Khỉ con nhìn nét mặt Cố Tử Thần, nào còn dám nói ra một chữ.
Ngược lại Kiều Tịch Hoàn ở bên cạnh cười đến vui mừng nhường nào, “Lại nói nếu như thật lâu không dùng, ai biết có thể thật sự biến thành JJ nhỏ hay không…” di3n~d@n`l3q21y"d0n
Vũ Đại vẫn nghiêm túc lái xe.
Cô thật sự cảm thấy, đối thoại của một nhà ba người như vậy quá… Gì đó.
Khóe miệng đột nhiên nhếch lên, xuyên qua kính chiếu hậu nhìn người đàn ông ngồi ở hàng sau có sắc mặt cực kỳ không tốt, cho dù như thế nào, cảm thấy cảm giác mà anh cho người khác dường như đã thay đổi rất nhiều, trở nên dần dần, có những cảm xúc mà con người nên có.
Xe một đường tới đại viện nhà họ Cố.
Trong cả quá trình đi đường, Kiều Tịch Hoàn vẫn luôn cười đến rất vui vẻ.
Ba người xuống xe, đi vào biệt thự.
Trong nhà đã có dáng vẻ của phòng tổ chức tiệc, ở giữa phòng khách để một cái bánh ngọt nhiều tầng màu sắc rực rỡ, Cố Minh Nguyệt mặc váy công chúa màu trắng, trơ mắt nhìn bánh ngọt nhiều tầng như vậy, hỏi Ngôn Hân Đồng cũng đã thay đổi dạ phục, “Mẹ, bao lâu nữa con mới có thể được ăn bánh ngọt?”
Tối nay Ngôn Hân Đồng mặc một bộ dạ phục màu tím đậm màu sắc dạ phục kiểu trang nhã tôn lên da thịt cô ta càng thêm trắng nõn, tóc tự nhiên cuốn lại mang theo chút ý vị tao nhã của thiếu phụ.
Chỉ có điều.
Tròng mắt Kiều Tịch Hoàn khẽ sâu, không phải Ngôn Hân Đồng vẫn luôn ưa thích lễ phục bó sát người sao? Lễ phục có thể hoàn toàn nâng vóc người mình đó. Mà đêm nay, rõ ràng chính là kiểu tùy ý, không nói khó coi, cảm giác không phải là phong cách của Ngôn Hân Đồng.
Người phụ nữ này cũng đổi tính?!
“Buổi tối chờ cha thổi xong nến là được. Nhưng mà Minh Nguyệt à, con là con gái, không thể ăn nhiều, ăn nhiều sẽ mập lên, sau này sẽ không đẹp, sau này sẽ không có người thích con, biết không?” Ngôn Hân Đồng nói lời có ý tốt.
Cố Minh Nguyệt chép chép cái miệng nhỏ nhắn, “Con lớn lên xinh đẹp để làm gì? Con muốn ăn bánh ngọt.”
“Đừng tùy hứng, đi qua kia chơi.” Ngôn Hân Đồng hình như hơi không nhịn được, kêu Cố Minh Nguyệt đi ra.
Cố Minh Nguyệt khó chịu, nhớ nhung không thôi nhìn bánh ngọt lên lầu.
Cố Minh Lộ nhìn Cố Minh Nguyệt, quay đầu nhìn về phía Kiều Tịch Hoàn, “Con có thể ăn không?” dieendaanleequuydonn
“Con cũng không phải bé gái, sao không thể ăn, thích ăn bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu.”
“Ăn nhiều đồ ngọt dễ bị sâu răng, không thể ăn nhiều.” Cố Tử Thần đi qua bên cạnh bọn họ, ném lại một câu.
Cố Minh Lộ cũng rất mất mát.
Kiều Tịch Hoàn thè lưỡi làm mặt quỷ.
“Ăn xong rồi nhớ đánh răng là được, đừng nghe tư tưởng già nua của cha con.”
“Có thật không?”
“Ừ.” Kiều Tịch Hoàn gật đầu, “Từ giờ đến lúc tổ chức tiệc còn sớm, con tự đi chơi đi, đừng làm bẩn quần áo.”
“Vâng.” Khỉ con vui vẻ chạy đi.
Kiều Tịch Hoàn quay đầu lại, nhìn Tề Tuệ Phân bận rộn sai người giúp việc bận này bận kia, mình cũng đi tới, hòa nhập vào đó bắt đầu giúp một tay.
Chuyện kinh doanh đều do đàn ông nhà họ Cố làm, mà chuyện trong nhà đương nhiên rơi vào trên tay người phụ nữ trong nhà họ Cố, Kiều Tịch Hoàn nhìn dáng vẻ thành thạo có trình tự như vậy của Tề Tuệ Phân, cũng không nhịn được hơi bội phục.
Nếu để cho cô tới làm chủ một bữa tiệc, đoán chừng muốn khóc cũng khóc không được.
Thật ra thì từ nhỏ cô đã ghét những chuyện này, lễ tiết rườm rà phát triển gì đó.
Một mực bận rộn như vậy đến khi bữa tiệc bắt đầu, Tề Tuệ Phân để Kiều Tịch Hoàn và Ngôn Hân Đồng trở về phòng chỉnh trang lại tử tế một chút, nửa giờ sau sẽ ra chào khách.
Kiều Tịch Hoàn hơi mệt mỏi trở về phòng.
Cố Tử Thần có dáng vẻ thảnh thơi vui vẻ.
Kiều Tịch Hoàn đã cảm thấy, đàn ông sống ở nhà họ Cố, thật sự có phúc khí!
Cô xoa xoa chân hơi đau của mình, ở trước gương trang điểm dặm thêm chút phấn son đơn giản, đứng dậy chuẩn bị đẩy Cố Tử Thần xuống dưới lầu thì đột nhiên phát hiện trước gương trang điểm nhiều hơn một sợi dây chuyền bạch kim, phía trên dây chuyền nạm một viên kim cương sáng long lanh, không lớn không nhỏ, nhìn qua vô cùng lóe sáng.
Cô hơi kinh ngạc quay đầu nhìn về phía Cố Tử Thần ngồi đó, nhưng thật ra hơi không tin tưởng người đàn ông này sẽ đưa dây chuyền cho cô.
“Anh mua cho em?”
“Ừ.” Cố Tử Thần gật đầu.
“Không phải là sinh nhật của anh sao?” Kiều Tịch Hoàn hỏi.
“Không phải vì ngại trang phục quá mức quy củ sao?” Cố Tử Thần hơi nổi giận nói.
Người phụ nữ này sao mà không dễ hầu hạ như vậy!
“Đưa đồ cho người mà hung hăng như thế, em không nói không thích.” Kiều Tịch Hoàn chu mỏ. die~nd a4nle^q u21ydo^n
Cố Tử Thần mím mím môi, nhưng không chấp nhặt với người phụ nữ này.
“Anh qua đây đeo lên giúp em.”
“Cô không tự đeo được sao?” Cố Tử Thần lạnh lùng.
“…” Kiều Tịch Hoàn đè nén tức giận, “Cố Tử Thần, anh không thể khiến cho tâm tình của em tốt một chút sao?!”
Cố Tử Thần trầm mặc hai giây, buông quyển sách trên tay, đẩy xe lăn đi tới, cầm lấy dây chuyền kim cương, đeo lên cần cổ trắng nõn của cô, trên cần cổ cô còn có vết hôn mơ hồ lần trước lưu lại, rất nhạt, khoảng cách gần như thế mới có thể nhìn thấy, lại không hiểu sao hơi, mập mờ không rõ.
Kiều Tịch Hoàn nhìn dây chuyền kim cương này, vốn là dạ phục quá mức quy củ quá mức đơn giản, trong nháy mắt đã nhìn đặc biệt rất nhiều, lúc ấy cô cảm thấy bộ dạ phục này còn thiếu cái gì đó, thì ra là, thiếu một sợi dây chuyền.
Lúc ấy cô còn vụng trộm cảm thấy ánh mắt của Cố Tử Thần kia đừng nhắc tới kém bao nhiêu.
Xem xét như vậy.
Cô không thể không thừa nhận, có lẽ món lễ phục ren chữ V sau lưng sâu đó, không nhất thiết đẹp mắt hơn bộ lễ phục đang mặc trên người cô, cái này nhìn vào, càng thêm mạnh, lại uyển chuyển khó hiểu, tuyệt đối sẽ không mất đi thân phận của chủ nhân.
Sau khi Cố Tử Thần đeo dây chuyền cho Kiều Tịch Hoàn, đẩy xe lăn chuẩn bị rời đi.
Kiều Tịch Hoàn kéo tay của anh lại, xoay người mặt đối mặt nhìn anh.
“Mặc dù biết anh không có gì lạ, nhưng anh cũng không cần động.” Đôi môi xinh đẹp của Kiều Tịch Hoàn nhếch lên một đường cong đẹp mắt sau đó cả người ngang nhiên xông qua, khoảng cách giữa hai gương mặt rất gần, đôi môi khẽ hé mở, cánh môi nhẹ nhàng in lên môi anh.
Đầu lưỡi của cô tự nhiên đưa vào trong bờ môi anh, vật nhỏ không ngừng đảo lộn bên trong.
Lông mi thật dài của Cố Tử Thần rũ xuống, nhìn dáng vẻ tốt đẹp bao nhiêu khi cô nhắm mắt lại, cảm nhận rung động truyền tới từ trong môi và răng anh, anh trở tay ôm Kiều Tịch Hoàn, nâng đầu của cô, hôn môi của cô, sâu hơn…
Hơi thở như lửa nóng bên trong phòng từng lớp lại từng lớp..
Hai người hôn, liên tiếp.