Editor: Puck - Diễn đàn
Kiều Tịch Hoàn ngồi trước máy vi tính trong phòng làm việc xem từng cảnh tin tức, nhìn Tề Lăng Phong bình tĩnh phỏng vấn, nhìn anh ta không để lại dấu vết thành công chuyển tin tức bát quái thành tin tức kinh doanh.
Năng lực chơi đùa truyền thông, năng lực xử lý nguy cơ quan hệ xã hội, quả nhiên không thể khinh thường.
Kiều Tịch Hoàn nhìn chằm chằm tin tức kia, mở ra phần bình luận phía sau.
Một số ít vẫn cảm thấy Tề Lăng Phong đang làm bộ làm tịch, cố ý rửa sạch hiềm nghi của mình đạt được đồng tình, thật ra thì rõ ràng chính là đã phản bội Hoắc Tiểu Khê, đã sớm cấu kết với người phụ nữ khác, bất nhân bất nghĩa! Nhưng số người này, rõ ràng đã càng ngày càng ít.
Càng nhiều hơn chính là chĩa mũi dùi về phía Cố thị, nói Cố thị hèn hạ vô sỉ, dùng thủ đoạn ba xu hạ lưu này tiến hành trả thù, còn nói Cố thị “Già mà không kính”, làm công ty có lịch sử đã lâu ở Thượng Hải, không hề có phong thái dễ dàng tha thứ cho “Người mới”, dùng phương thức này đến báo thù nhất định chính là người thần đều căm phẫn, phải ra mặt giải thích và làm sáng tỏ!
Rất tốt.
Như vậy sẽ chỉ khiến quan hệ giữa Cố Tử Hàn và Tề Lăng Phong chuyển biến xấu.
Hai người muốn hợp tác lại một lần nữa nhất định chính là chuyện không có khả năng.
Cô đóng laptop, không chút để ý duỗi người.
Mặc dù cô hoàn toàn có thể xem như sự cố này là việc không liên quan đến mình vắt giò ngồi xem, nhưng năng lực của Tề Lăng Phong khiến cho cô một lần nữa cảm thấy hơi ngoài ý muốn.
Nếu muốn đối phó với người đàn ông này, hình như càng thêm khó khăn!
Cô cau mày, điện thoại đột nhiên vang lên.
Cô nhìn hiển thị gọi tới, nhận, “Diệp Mị.”
“Kiều Tịch Hoàn, làm sao bây giờ?!” Hình như Diệp Mị đã hơi không biết làm sao rồi, vừa mới bùng nổ ra tin tức, cứ không kịp chờ đợi như vậy muốn có được sự trợ giúp của cô.
Cô mím môi, “Không nóng nảy.”
“Làm sao có thể không nóng nảy, mới vừa rồi Cố Tử Hàn phát giận một trận ở trong phòng làm việc, hung hăng mắng tôi một trận, bây giờ tôi giận đến phát run, lúc này Cố Tử Hàn bị chủ tịch gọi vào trong phòng làm việc, mấy ngày trước bởi vì chuyện hợp đồng mà hội đồng quản trị đã có ý kiến với Cố Tử Hàn, bây giờ lại xảy ra chuyện này, tôi quả thật không dám tưởng tượng hậu quả sẽ như thế nào! Cô rốt cuộc ra chủ ý xấu gì!”
“Diệp Mị, chủ ý của tôi có được hay không, cô có thể cân nhắc mà làm, bây giờ nếu như đã làm, cũng đừng chất vấn kế hoạch lúc trước, đó là lãng phí thời gian, chẳng bằng suy nghĩ thật tốt một chút, tiếp theo nên làm như thế nào?” di1enda4nle3qu21ydo0n
“Vậy tiếp theo nên làm cái gì?” Diệp Mị đè nén tức giận, hỏi.
“Bây giờ tư tưởng không tốt nhất của cô chính là, sau khi truyền thông qua Tề Lăng Phong lên án Cố thị chúng ta, các người không phản bác mà tiếp nhận?! Diệp Mị, đáng ra đối đãi với truyền thông cô nên quen thuộc hơn tôi mới phải, những thứ kia thật thật giả giả, chỉ cần truyền thông cảm thấy có hiệu ứng sẽ viết loạn một trận không có cương trực và trong sạch, nếu Tề Lăng Phong có thể một mực chắc chắn anh ta và Sở Dĩ Huân không hề có một chút quan hệ nào, tại sao chúng ta không thể một mực chắc chắn chuyện này nửa xu quan hệ cũng không liên quan tới Cố thị chúng ta?” Kiều Tịch Hoàn gằn từng tiếng.
Một khắc kia Diệp Mị đột nhiên hồi hồn.
Cô thật sự sắp bị điên, mới có thể không giải thích được liền rơi vào trong cái bẫy của Tề Lăng Phong.
Cảm thấy bên kia trầm mặc, khóe miệng Kiều Tịch Hoàn nhếch lên cười cười, “Diệp Mị, mỗi một người khi gặp phải chuyện khẩn cấp, luôn sẽ xuất hiện đoản mạch trong chốc lát, lúc này cần phải cẩn thận ngàn vạn lần không thể gấp gáp, luống cuống lên sẽ xảy ra chuyện.”
“Ừ.” Diệp Mị nhàn nhạt đồng ý một tiếng.
“Chỉ có điều, cho dù chúng ta phủ định hoàn toàn, cuối cùng Tề Lăng Phong vẫn để cho truyền thông chỉ mũi dùi về phía chúng ta, sẽ sinh ra ảnh hưởng tới chúng ta, theo hiểu biết của tôi với Cố Tử Hàn, anh ta tuyệt đối sẽ không dễ dàng dừng tay chuyện này, cho nên, vừa đồng thời làm tốt mối nguy quan hệ công chúng, đồng thời đề nghị cô gia tăng thêm một lần nữa lại cho Tề Lăng Phong ra ánh sáng!” Kiều Tịch Hoàn nói.
“Có ý gì?”
“Tề Lăng Phong người này quá cáo già rồi, suy nghĩ một chút nên xuống tay với người khác trong cuộc Sở Dĩ Huân như thế nào đi!” Kiều Tịch Hoàn nói từng câu từng chữ.
“Sở Dĩ Huân?”
“Cái khác tôi không nói nhiều, chính cô phải nghĩ xem đi làm như thế nào?! Tôi chỉ nói cho cô biết một chút, Sở Dĩ Huân rất thích Tề Lăng Phong, nếu như Tề Lăng Phong biểu hiện ra xem thường Sở Dĩ Huân, ta nghĩ đều là phụ nữ, đều là phụ nữ có cảnh ngộ tương tự nhau, cô nên quá rõ ràng lập trường và cảm nhận của Sở Dĩ Huân đi, kích thích tâm tình cô ta như thế nào khiến cho cô ta mất khống chế, nắm chặt điểm này, có lẽ cô vẫn có khả năng thắng.” Kiều Tịch Hoàn nói nhẹ nhàng như gió nhẹ nước chả.
Tròng mắt Diệp Mị sâu thêm.
Cô không ngu ngốc.
Chỉ có điều có vài thời điểm ở trên người Cố Tử Hàn, sẽ thỉnh thoảng mất đi một chút lý trí, sẽ thỉnh thoảng mất đi năng lực phán đoán và năng lực tư duy người bình thường nên có, khóe miệng cô xấu xa cười một tiếng, “Kiều Tịch Hoàn, cô luôn khiến tôi vui mừng bất ngờ.”
“Chỉ mong là vui, không phải bất ngờ.” Kiều Tịch Hoàn không quan tâm nói.
Diệp Mị đã cúp điện thoại.
Kiều Tịch Hoàn để điện thoại xuống, thảnh thơi vui vẻ từ trên ghế làm việc đi về phía cửa sổ thủy tinh bên ngoài. Tròng mắt thâm thúy nhìn nơi xa nhất trên bầu trời Thượng Hải, yên lặng ngẩn người.
Cô dĩ nhiên không tốt bụng trợ giúp Diệp Mị như vậy, cô chỉ không muốn chuyện lần này dễ dàng kết thúc như thế mà thôi, còn chưa thể hiện ra điều cô mong đợi, cô sao có thể khiến tất cả cứ thoát khỏi giá trị mình mong đợi như vậy, náo chuyện phải càng lớn, càng tốt…
Cô chính là thích xem náo nhiệt của người khác như vậy!
Gần đến lúc tan việc.
Kiều Tịch Hoàn rời khỏi tòa nhà Cố thị, ngồi trong xe Vũ Đại lái.
Mặt trời còn chưa xuống núi, trên đường Thượng Hải còn phiếm khí nóng, nhưng cũng là dáng vẻ sức sống dồi dào.
Vũ Đại xuyên qua kính chiếu hậu nhìn Kiều Tịch Hoàn, “Mấy ngày nay rất rảnh rỗi?”
“Hoàn hảo.” Kiều Tịch Hoàn tựa vào trên ghế ngồi trong xe, dáng vẻ rất lười biếng mà vừa lòng. Dieễn ddàn lee quiy đôn
“Tâm tình cũng không tệ lắm?”
“Thì sao, có chỗ cần tôi làm?” Kiều Tịch Hoàn hỏi.
“Không có, chính là đột nhiên nhìn thấy thứ đồ kia trên cổ cô. Xem ra Cố Tử Thần hầu hạ cô không tệ.” Vũ Đại có vẻ mặt phớt tỉnh nói.
Kiều Tịch Hoàn vừa lên xe liền cởi bỏ khăn lụa mỏng kỳ quái này.
Cô cau mày nhìn Vũ Đại, “Cô học được nói giỡn từ khi nào.”
“Tôi nói đều là lời nói thật. Chẳng lẽ không đúng sao?” Vũ Đại thật sự không hề có một chút giọng điệu đùa giỡn.
“Lại nói, trước kia có phải cô và Cố Tử Thần có quen biết không?” Lời Kiều Tịch Hoàn xoay chuyển, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc, thậm chí cả người đã nghiêng về phía vô lăng, nghiêng đầu cố gắng đi nhìn vẻ mặt của Vũ Đại.
“Cô muốn biết cái gì?” Vũ Đại nghiêm túc lái xe, mặt vẫn không hề đổi sắc.
“Rất nhiều, tất cả về cô và Cố Tử Thần!” Kiều Tịch Hoàn nói từng chữ từng câu.
Tròng mắt Vũ Đại hơi đổi, “Tôi và anh ấy không có quan hệ tính thực tế gì. Tôi chỉ nói được cho cô biết, Cố Tử Thần không phải là người đàn ông tôi thích.”
“Không phải chứ? Anh ấy không đáng giá để cô thích?” Cho dù Kiều Tịch Hoàn biết Vũ Đại không nói dối, vẫn nhịn không được chất vấn.
Cô vẫn cảm thấy, người trong lòng Vũ Đại chính là Cố Tử Thần.
Lúc trước hai người khẳng định đã xảy ra chuyện gì, sau đó Cố Tử Thần không giải thích được liền tàn tật, Vũ Đại không giải thích được tiến vào ngục giam, hai người liền mỗi người một ngả.
Bây giờ đột nhiên gặp lại, liền cười khẽ một tiếng mà còn buồn thôi.
“Dáng dấp quá hoàn mỹ rồi, tôi hold không được.” Vũ Đại thẳng thừng nói.
“Vậy cũng đúng.” Kiều Tịch Hoàn gật đầu, lại đột nhiên cảm thấy không đúng, “Ý tứ chính là cô cũng nghĩ tới thích Cố Tử Thần sao?”
“Chưa từng nghĩ.” Vũ Đại lắc đầu.
Kiều Tịch Hoàn cau mày.
“Người đàn ông tôi thích tốt hơn anh ấy.” Vũ Đại đột nhiên nói.
“Chỗ nào tốt hơn anh ấy?” Kiều Tịch Hoàn vô cùng bát quái.
“Tính khí tốt hơn anh ấy.”
“…” Cái này không cần nói, là một đàn ông tính khí cũng tốt hơn Cố đại thiếu!
“Còn gì nữa không?”
“Không có.” Vũ Đại vẫn nghiêm túc lái xe.
Kiều Tịch Hoàn trợn trắng mắt, không chơi treo ngược khẩu vị người ta như vậy có được không?!
“Vậy, trước kia cô và Cố Tử Thần quen biết nhau như thế nào?” Kiều Tịch Hoàn bắt đầu càng không ngừng lời nói khách sáo.
“Cơ duyên trùng hợp.”
“Trùng hợp thế nào?”
“Không tiện tiết lộ.” Vũ Đại tỏ vẻ thản nhiên.
Kiều Tịch Hoàn cảm giác mình cũng sắp cuống muốn chết.
Cô một người phụ nữ có tính nôn nóng như thế, đối mặt một người phụ nữ chậm chạp như vậy, cô thật sự cảm thấy có một ngày cô sẽ điên khùng.
“Chẳng qua tôi có thể nói cho cô biết, Cố Tử Thần còn lợi hại hơn cô tưởng tượng.” Vũ Đại nói từng chữ từng câu. die nd da nl e q uu ydo n
“Có ý tứ gì?”
“Chính là ý trên mặt chữ.” Vũ Đại đột nhiên nhếch miệng cười một tiếng, “Cô tưởng tượng anh ấy thành thần cũng có thể, dù sao tôi cảm thấy như vậy.”
“Bệnh thần kinh đi!” Kiều Tịch Hoàn tỏ vẻ khinh thường.
Ở trong thế giới của cô, cho tới bây giờ cô đều chỉ cung phụng mình, những người khác, cũng chính là phàm phu tục tử mà thôi!
Vũ Đại cũng không phản bác Kiều Tịch Hoàn.
Dù sao, có lẽ có một ngày sẽ biết.
Cảm giác ngày bình thường như vậy, cuối cùng sẽ không quá dài.
Hai người đột nhiên đều rơi vào trầm mặc.
Kiều Tịch Hoàn một đường như có điều suy nghĩ trở lại đại viện nhà họ Cố, đi vào phòng của Cố Tử Thần.
Bên trong phòng, Cố Tử Thần đẩy xe lăn, hình như là đang định xuống lầu.
Kiều Tịch Hoàn trên cao nhìn xuống đứng trước mặt Cố Tử Thần, chặn đường ra của anh.
Sắc mặt Cố Tử Thần đen thui, mắt lạnh nhìn cô.
“Sao nữa, anh lại định giống như tối hôm qua! Nói cho anh biết Cố Tử Thần, anh nhất định không dám lên em, cũng không chuẩn xác bổ nhào vào em! Chị đây cũng không phải người tùy tiện như vậy, chị đây là tùy tiện lên không phải là người!” Kiều Tịch Hoàn chống nạnh, mặt tỏ vẻ Bá Vương.
Cố Tử Thần thậm chí lười phản ứng lại.
Kiều Tịch Hoàn đã cảm thấy mình quá đóng kịch, một chút cảm giác thành tựu cũng không có, tròng mắt cô hơi đổi, đột nhiên mở miệng nói, “Hôm nay Vũ Đại có nói về anh.”
Chân mày Cố Tử Thần khẽ giật giật.
“Nói anh… Tính khí rất xấu.”
Chân mày Cố Tử Thần giật giật lần nữa.
“Còn nói bởi vì tính tình anh không tốt cho nên cô ấy không thích anh.”
Cố Tử Thần cảm thấy đối thoại giữa phụ nữ chính là ngu ngốc.
“Còn nói…” Kiều Tịch Hoàn ngồi xổm người xuống mặt đối mặt nhìn anh, “Anh là nhân vật lớn?!"
Cố Tử Thần mím chặt môi mỏng.
“Nếu như thế, vậy anh nói em cần bao lâu mới có thể, chụp lên giường của anh!” Kiều Tịch Hoàn hỏi anh, vẻ mặt rất nghiêm túc.
Cố Tử Thần vốn là vẫn còn bình thản trong nháy mắt liền mắt trợn trắng.
Người phụ nữ này, từng câu từng chữ giống như không hề có trọng điểm.
Nhưng mà mỗi một lời nói, hình như cũng đang tiết lộ một chút tin tức.
“Anh còn không biết sao.” Ngón tay nhỏ nhắn của Kiều Tịch Hoàn xẹt qua múi môi anh, “Em thích nhất trêu chọc nhân vật lớn!”
Nói xong, liền đứng dậy lướt qua anh, đi về phía tủ treo quần áo lấy đồ tắm.
Mở ra khu chuyên để quần lót, bên trong đã lại tràn đầy quần lót chỉ một màu đen, cô thật hoài nghi, có một ngày Cố Tử Thần có thể nhầm lẫn, mặc lại quần lót mình mới thay ra không!
Cô ôm quần áo đi vào phòng tắm.
Cố Tử Thần đảo mắt nhìn cửa phòng tắm đóng chặt.
Kiều Tịch Hoàn rốt cuộc là ai?!
Kiều Tịch Hoàn rốt cuộc đã không phải là, Kiều Tịch Hoàn rồi!