Editor: Puck - Diễn đàn
Kiều Tịch Hoàn khẽ đảo mắt, cố chấp nói, “Nhưng mà, em thật sự càng để ý, có phải anh để ý không?”
Cố Tử Thần nhìn cô.
“Mà em sẽ để ý điều này hơn, anh từng nghĩ tại sao không?” Kiều Tịch Hoàn hỏi anh.
Cố Tử Thần không nói, lạnh lùng nghiêm mặt, ngón tay lại âm thầm nhéo nhéo.
“Em sẽ không nói ra ngoài.” Kiều Tịch Hoàn nhếch miệng cười, “Bởi vì chính em không xác định, cho nên, em sẽ không nói ra ngoài. Nhưng mà Cố Tử Thần anh không phải ngốc, khẳng định đoán được.”
Cố Tử Thần đảo mắt sang hướng khác, cung dời đề tài đi, “Nếu như không phải muốn tôi tới an ủi em, tôi đi ra ngoài đây.”
Nói xong, Cố Tử Thần rời khỏi phòng.
Lần này, Kiều Tịch Hoàn không ngăn cản.
Cô vẫn chỉ nhìn theo phương hướng Cố Tử Thần rời đi, như có điều suy nghĩ.
Cố Tử Thần đang trốn tránh sao?
Vì sao anh phải trốn tránh tình cảm của cô.
Cảm giác người đàn ông này, không thể tưởng tượng nổi.
Kiều Tịch Hoàn đặt mông ngồi lên ghế sa lon trong phòng, thật ra thì cô cũng rất phiền muộn, tai sao hướng về Cố Tử Thần mình luôn có một cảm giác nói không nên lời, cô cũng không cảm thấy mình là người dễ dàng để ý tới người khác, dĩ nhiên, ngoại trừ Tề Lăng Phong. d1en d4nl 3q21y d0n
Yêu Tề Lăng Phong là chuyện tốn một phút, nhưng quên anh ta lại cần cả đời.
Cũng may, cả đời cô kết thúc rất sớm.
Đời này, chính là cả đời mới bắt đầu của cô.
...
Cố Tử Thần ra khỏi phòng, cả người hình như không thay đổi.
Nét mặt vừa rồi của Kiều Tịch Hoàn, không hề giống như người từng trải qua chuyện đó, biểu hiện của cô không thèm để ý chút nào, nếu như nói là giả bộ, lần đầu tiên anh phải thừa nhận, có người có kỹ thuật ngụy trang giỏi đến mức anh có thể khen ngợi. Nếu như không phải giả bộ, như vậy có thể lý giải thành Kiều Tịch Hoàn thật ra không trải qua một màn trong video kia không?!
Anh cau mày.
Đối với lai lịch của Kiều Tịch Hoàn, chung đụng càng lâu, thì sẽ càng cảm thấy là một câu đố.
Trước khi câu đố này chưa được giải ra, tất cả mọi thứ đều là một nhân tố không xác định đối với anh.
Mà anh, chưa bao giờ để ý tới “Không xác định”.
...
Sáng sớm hôm sau.
Kiều Tịch Hoàn đang còn trong giấc mộng, liền nhận được điện thoại của Milk.
Kiều Tịch Hoàn day day huyệt thái dương, sớm như vậy mới tám giờ đã quấy rầy giấc ngủ của cô, tốt nhất đối phương thật sự có chuyện quan trọng. dinendian.lơqid]on
Cô không nhịn được bắt máy, giọng nói còn hơi lười nhác.
“Quản lý Kiều, bản tự truyện của chị đã lên tuần san tài chính và kinh tế Tân Bình Quả rồi, hiện giờ ở trên mạng có rất nhiều dân mạng đều ủng hộ chị, nói chị mới là người bị hại, không biết trên web mắng mẹ kế chị thê thảm ác liệt bao nhiêu.” Milk vô cùng kích động nói.
So sánh với Milk kích động, Kiều Tịch Hoàn giống như thật bình tĩnh, bình tĩnh đến mức giống như tất cả mọi chuyện đương nhiên là thế, nói, “Ừ, chị biết rồi.”
Sau đó, cúp điện thoại.
Milk trợn mắt há hốc mồm.
Điều này cũng, quá lạnh nhạt đi.
Kiều Tịch Hoàn dĩ nhiên không quan tâm người khác nghĩ gì, tối hôm qua cô ngủ không quá ngon, buổi sáng không cần đi làm, cô nhất định phải hung hăng ngủ một giấc, cho nên, để những tin tức kia tự sinh tự diệt bay đi trước một lát đi, hơn nữa ngày hôm qua kêu Ngụy Dũng ra tin tức, đã dự đoán được sẽ có phản ứng như thế này vào ngày hôm nay, cô thật sự không cần thiết có vui mừng lẫn sợ hãi quá lớn.
Cho nên, cô tiếp tục ngủ là chuyện đương nhiên, ngày phơi ba sào.
Một giấc ngủ đến tự nhiên tỉnh.
Kiều Tịch Hoàn duỗi người, không biết người bên cạnh không ở đó từ khi nào.
Cô ngáp, rất tự nhiên đi vào phòng tắm rửa mặt.
Nhìn dáng vẻ hơi tỉnh táo của mình trong gương, không nhịn được nói, mày quả nhiên không tim không phổi.
Toét miệng, còn hung hăng cười cười.
Cô ngồi trên bồn cầu trong phòng tắm, cầm điện thoại di động lên, xem tin tức giải trí hôm nay.
Khi không có việc gì làm, luôn dùng phương thức này để giết thời gian, có lúc thậm chí ngồi đến chân hoàn toàn tê dại, mới có thể lòng không phục từ trên bồn cầu đứng lên đi ra ngoài.
Cô bình tĩnh mở giao diện tin tức ra, nhìn tít trang đầu.
“Kiều Tịch Hoàn Cố thị, từ thiếu nữ bi thảm biến thành tinh anh kinh doanh như thế nào.”
Tựa đề không tệ.
Nói trúng tim đen, vừa xem hiểu ngay.
Quả nhiên để Ngụy Dũng tới viết, quá sáng suốt rồi.
Nội dung bên trong có số chữ không nhiều lắm, nhưng chọc lọc toàn bộ tinh hoa mà cô nói ngày hôm qua, cũng do văn phong đặc biệt, sắc bén, dứt khoát lanh lẹ của Ngụy Dũng, càng thêm kích động lòng người.
Cô rất hài lòng đọc xong bản tự truyện xong, Dụ Tĩnh này từng đối xử với cô như thế nào, cô gả cho nhà họ Cố như thế nào, tiến vào Cố thị như thế nào, cuối cùng đàm phán được bút hợp đồng kinh người đầu tiên vì Cố thị như thế nào, tất cả uất ức và chua cay được viết vô cùng tinh tế, dốc lòng mà kích thích, tràn ngập chính là năng lượng. diee ndda fnleeq uysd doon
Khóe miệng cô cười nhạt, đọc phần bình luận dưới tin tức.
“Vị mẹ kế này quá ghê tởm, loại đàn bà như vậy nên đi dìm lồng heo!”
“Không chịu nổi, trước kia vẫn xem chuyện cười của Kiều Tịch Hoàn, không ngờ cô ấy đã trải qua nhiều chuyện hiếm ai biết được như vậy, bây giờ còn không ngừng cố gắng thực hiện mơ ước của mình, phải có lời khen, hoàn toàn chính là tấm gương cho người tuổi trẻ chúng ta.”
“Mẹ kế và con mẹ kế đó quá đắc ý rồi, có thể bị trừng phạt của pháp luật không?”
“Có thể thịt người không, tôi thật sự vô cùng muốn nhìn sắc mặt hai mẹ con này...”
...
Còn có rất nhiều, Kiều Tịch Hoàn thậm chí không nhìn.
Gần như không thấy đánh giá xấu về cô, toàn bộ đều nhằm vào Dụ Tĩnh và Dụ Lạc Vi, thậm chí cũng có nhằm vào cha cô.
Khóe miệng cô cười một tiếng.
Tính toán của Dụ Tĩnh đánh hụt, hiện giờ chắc ở nhà hối hận chết đi.
Kiều Tịch Hoàn trước kia có thể sẽ yên lặng chịu đựng, nào có chuyện dám đối mặt với phóng viên, nào sẽ chuẩn bị quan hệ xã hội vì mình, nào sẽ tạo hưởng ứng giải trí!
Dụ Tĩnh thật sự chỉ mong cái lợi trước mắt quá rồi, hoàn toàn không suy tính hậu quả, muốn kéo cô xuống.
Chỉ có điều, gặp phải chẳng phải là cô tốt hơn sao?!
Ha ha.
Chị đây cười lạnh hai tiếng, bà cũng phải có bản lĩnh này chứ!
...
Kiều Tịch Hoàn nhìn một hồi lâu, để điện thoại di động xuống, khoan thai tự đắc rửa mặt xong.
Đổi một bộ đồ ở nhà, xuống lầu.
Mới vừa đi tới đầu cầu thang, điện thoại lại vang lên, cô nhìn số điện thoại xa lạ, nhíu mày một cái bắt máy, cô lường trước được số này chắc chắn sẽ không gọi tới an ủi cô, sắc mặt cũng biến thành hơi lạnh lùng, “Alo.”
“Hoàn Hoàn, cháu còn nhớ rõ giọng của cậu không?” Bên kia, truyền đến một giọng nói không quá quen thuộc.
Tròng mắt cô căng thẳng.
Không quá quen thuộc, nhưng cũng trong nháy mắt có thể nghe ra, bởi vì quá ăn sâu bén rễ, quá sợ hãi. di ien n#dang# yuklle e#q quiq on
“Như thế nào, Hoàn Hoàn tốt của cậu, cháu không nghe ra được giọng của cậu sao?” Không chờ được Kiều Tịch Hoàn đáp lời, bên kia lại mở miệng nói.
“Ông tìm tôi có chuyện gì?” Kiều Tịch Hoàn rất lạnh lùng, cũng rất tỉnh táo.
“Nhiều năm không gặp như vậy, cháu quả nhiên trưởng thành, giọng điệu nói chuyện cũng thay đổi. Ngày hôm qua đọc được tin tức, cậu đột nhiên cảm thấy mình còn có một đứa cháu gái khéo léo này, nên nhớ cháu vô cùng.”
“Tôi không rảnh nói chuyện vòng vèo với ông, nếu ông muốn tiếp tục nói như vậy ông cứ tùy tiện, tôi cúp.” Kiều Tịch Hoàn thật sự căm thù đến tận xương tủy người này.
“Này, Kiều Tịch Hoàn, mày đừng cúp thật!” Bên kia nóng nảy, giọng nói cũng thay đổi.
Tròng mắt Kiều Tịch Hoàn sâu hơn, đảo mắt nhìn người trong sảnh chính dưới lầu, suy nghĩ một chút cầm điện thoại di động trở lại phòng, đóng cửa phòng.
“Ông muốn như thế nào?” Kiều Tịch Hoàn hỏi thẳng.
“Muốn như thế nào, trong khoảng thời gian này trên tay cậu rất túng thiếu, đương nhiên muốn cháu giúp một chút.”
“Giúp như thế nào?” Kiều Tịch Hoàn vẫn bình tĩnh.
Bên kia vừa nghe thấy Kiều Tịch Hoàn không hề do dự chút nào, không khỏi nở nụ cười xấu xa, cho rằng tất cả giống như trước kia, chắc hẳn có thể được rất nhiều, ông ta khoe khoang khoác lác, “Cháu cho cậu hai trăm vạn, cậu thề đời này sẽ bao giờ xuất hiện trước mặt cháu nữa, tránh cho cháu mắt thấy lại phiền lòng.”
Kiều Tịch Hoàn cười.
Cười rất trầm mặc.
Cô còn đang lo không tìm được người này, không có cơ hội trả thù tử tế, đây tự động đưa tới cửa.
Cô sẽ không bỏ qua cho Dụ Tĩnh Dụ Lạc Vi, đây gọi là “Cậu” này, càng thêm cần “Róc xương lóc thịt”!
Cô không để lại dấu vết khôi phục cảm xúc của mình lại trạng thái vững vàng nhất, “Được.” di1enda4nle3qu21ydo0n
“Thật?” Hình như bên kia không xác định, vui mừng hơi quá.
“Ừ. Ông đang ở đâu, khi nào tôi đưa cho ông.”
“Không cần đưa qua, cháu trực tiếp gửi tiền cho cậu là được.” Bên kia vội vàng nói.
“Cậu, chúng ta đã nhiều năm không gặp như vậy, chẳng lẽ cậu nói cực kỳ nhớ cháu, đều là gạt người?” Kiều Tịch Hoàn gằn từng chữ hỏi.
Bên kia trầm mặc, “Mày định giở trò gì?”
Vẫn không tính là quá ngốc.
Kiều Tịch Hoàn hung hăng cười một tiếng, “Cháu có thể giở trò gì? Đưa tiền cho cậu mà thôi. Chẳng lẽ cậu không dám muốn? Đã như vậy, cậu à cháu cũng không ép buộc cậu, dù sao cậu đã biến mất không phải chỉ một năm hai năm rồi, sau này cứ biến mất như vậy tiếp là được.”
“Kiều Tịch Hoàn.” Bên kia đột nhiên gọi cô lại.
“Hả?”
“Cậu ở ngõ hẻm bến tàu, trong ngày hôm nay cháu mang tiền tới, cậu lập tức bố trí thuyền rời đi, tuyệt đối không bao giờ xuất hiện ở Thượng Hải nữa.” Bên kia nói.
“Vậy buổi chiều tôi mang tiền tới cho ông.”
“Liên lạc bằng số điện thoại này.”
“Được.”
Kiều Tịch Hoàn cúp điện thoại.
Người này quá tham lam rồi, biết rõ cô có thể tới không có ý tốt, nhưng vẫn trúng bẫy của cô như thế.
Đảo mắt nghĩ, cũng có lẽ bản thân thật sự đến đường cùng rồi.
Chỉ có điều, cho dù là nguyên nhân gì, đưa người này vào ngục giam, không hề khó khăn chút nào.
Sau khi cúp điện thoại, cô không chút do dự gọi tới 110, “Tôi muốn báo cảnh sát.”
“Tình huống như thế nào?”
“Tôi là Kiều Tịch Hoàn, video trên bảng tin ngày hôm qua, về chuyện cậu tôi có ý đồ bất chính với tôi vào năm tôi mười bảy tuổi, tôi muốn kiện cậu tôi tội cưỡng gian.”
“Tên cậu cô là gì?” Bên kia lạnh lùng ghi chép.
“Chu Chính Phú.”
“Người này...” Bên kia trì hoãn một lúc, nói, “Chính là tội phạm cảnh sát đang truy nã, bởi vì cướp bóc, trộm cướp và nhiều án kiện thật sự có tội, chỉ có điều người này giảo hoạt, trước mắt vẫn không có tung tích của ông ta. Tôi có thể ghi chép án kiện của cô xuống, có kết quả sẽ thông báo cho cô.”
“Tôi có tung tích của ông ta.” Kiều Tịch Hoàn nói từng câu từng chữ.
“Hả?”
“Hôm nay ông ta kêu tôi đưa tiền cho ông ta, ở ngõ hẻm bến tàu. Buổi chiều tôi sẽ gọi điện thoại cho ông ta, sau đó phối hợp với các anh bắt về quy án.”
“Như thế thì quá tốt. Cũng coi như lập công lớn cho cảnh sát.”
“Xế chiều anh trực tiếp xếp người đi ngõ hẻm bến tàu, tôi lại gọi điện thoại báo cho các anh biết vị trí cụ thể.”
“Được.”
Kiều Tịch Hoàn cúp điện thoại, tròng mắt sâu hơn.
Dụ Tĩnh, tám năm trước bà không thể làm chuyện vì tôi, tám năm sau tôi sẽ tự mình làm.
Mà tiền lời tám năm, chúng ta có thể phải tính toán tử tế, tính toán thật kỹ.