Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau

Quyển 8 - Chương 383: Xảy ra chuyện lớn rồi



Người mới mang thai như Tố Diệp rất dễ buồn ngủ.

Tuy rằng ban ngày cô đã ngủ quá nửa ngày nhưng tới tối vẫn ngủ như thường ngày. Nhất là khi Niên Bách Ngạn đã quay trở về, cô cũng như một chú chim tìm được cho mình bến bờ an toàn, không còn gì lo lắng nữa.

Cô đã từng làm một thực nghiệm tâm lý. Khi phụ nữ thích mệt mỏi, buồn ngủ trước mặt một người đàn ông, thì điều đó chứng tỏ cô ấy có thể có được cảm giác an toàn từ người ấy. Con người khi thấy an toàn sẽ dễ gà gật, nhất là con gái. Về điểm này, khi đứng trước Niên Bách Ngạn, Tố Diệp đã có được một luận cứ xác thực.

Không biết đã ngủ bao lâu, tóm lại Tố Diệp đã vô tình thức giấc.

Trong phòng rất tối, chỉ có chút ánh sáng mờ mờ ảo ảo của đèn ngủ cùng ánh trăng mông lung rọi chiếu qua lớp rèm cửa làm nền cho nhau, khiến cho bầu không khí trong căn phòng cũng trở nên dịu nhẹ.

Cô uể oải lật người, trong hô hấp vẫn còn thoang thoảng mùi gỗ mộc trên người Niên Bách Ngạn. Trong một đêm tĩnh mịch thế này, nó khiến lòng cô chưa bao giờ dễ chịu và chân thực đến thế.

Vì cô nghĩ tới chuyện Niên Bách Ngạn đã quay về rồi.

Vì cô biết Niên Bách Ngạn thích đứa bé này.

Lại bắt đầu hơi khó ngủ, cô vô thức nhớ tới giấc mơ hôm qua, rồi mím môi cười. Ác mộng không cái nào là thật, cô chẳng hơi đâu quan tâm tới chúng. Chỉ có những cảnh tuyệt đẹp mới khắc sâu trong trí não.

Cô bắt đầu chờ đợi được nắm tay Niên Bách Ngạn cùng tới trung tâm thương mại mua xe đẩy cho em bé.

Nhưng mà…

Tố Diệp vẫn thấy lo lắng.

Chuyện ảnh nóng vẫn chưa hoàn toàn kết thúc, Niên Bách Ngạn sẽ giải quyết thế nào đây?

Nghĩ tới đây, Tố Diệp lại bất giác quay người lại, định lay Niên Bách Ngạn dậy để hỏi. Ai ngờ nhìn kỹ lại, một bên giường đã trống trải từ lúc nào.

Tố Diệp chợt ngồi bật dậy, nhìn chiếc giường trống rất lâu.

Niên Bách Ngạn đi đâu mất rồi?

Tố Diệp thề là mình không cố ý nghe trộm.

Chỉ có điều bỗng dưng không thấy anh đâu, cô không lo được sao?

Cuối cùng cô nhìn thấy ánh sáng trong phòng sách. Cô nhảy về phía có ánh sáng. Qua khe cửa mở hé, cô nhìn Niên Bách Ngạn đang đứng gọi điện thoại bên trong.

Thật ra cô cũng không định nghe trộm.

Vì lúc nói chuyện, tuy rằng Niên Bách Ngạn đã đè giọng xuống rất thấp, nhưng tâm trạng hình như rất không vui. Đồng thời, cứ chốc chốc anh lại cao giọng lên một chút, thế nên Tố Diệp cũng chỉ nghe câu được câu chăng.

Cô nghe thấy Niên Bách Ngạn nói với đầu kia: Chủ tịch! Chủ tịch làm vậy là không phù hợp!

Nhờ tia sáng, Tố Diệp nhìn được bóng hình Niên Bách Ngạn. Chẳng mấy chốc, anh hơi nghiêng mặt qua, cúi người giơ tay gõ xuống bàn phím. Ánh sáng của màn hình máy tính khắc họa từng đường nét trên gương mặt anh, cũng đồng thời chiếu sáng nếp nhăn nghiêm nghị giữa hai hàng mi.

Không biết bên đó nói điều gì, vì biểu cảm của Niên Bách Ngạn càng lúc càng thiếu kiên nhẫn.

Cô chỉ nghe thấy anh hơi cao giọng, nói với vẻ rất không vui: “Kỷ Đông Nham dồn ép giá cổ phiếu của Tinh Thạch, chúng ta hoàn toàn có thể gian lận trên thị trường cổ phiếu, ăn miếng trả miếng. Nhưng chủ tịch muốn động vào mỏ kim cương ở Nga của họ, chuyện này tuyệt đối không được!”

Tố Diệp dựa sát người vào bức tường bên cạnh phòng sách, lắng nghe cuộc nói chuyện bên trong. Cô bắt đầu thấy hoảng sợ trong lòng. Xem ra Diệp Hạc Phong muốn ra tay đối phó với Kỷ Đông Nham.

Cũng rất rõ ràng, phương thức làm việc ở bước tiếp theo của Niên Bách Ngạn và Diệp Hạc Phong đã nảy sinh mâu thuẫn.

Trong phòng sách, hình như Niên Bách Ngạn đang cố khuyên nhủ Diệp Hạc Phong, nhưng thái độ của ông rất kiên quyết, đủ để khiến thanh âm của Niên Bách Ngạn càng lúc càng như đang cố kiềm chế. Anh nói: “Kỷ Đông Nham không phải kẻ ngốc. Cậu ta không thể nào để lại cả một khoảng trống như vậy cho Tinh Thạch, chủ tịch…”

Lời nói của anh bị ngắt ngang.

Cuộc điện thoại nhanh chóng kết thúc.

Diệp Hạc Phong không để Niên Bách Ngạn nói nốt câu cuối cùng.

Ngoài cửa, nhịp thở của Tố Diệp có phần gấp gáp.

Cô vẫn luôn nhẫn nhịn không xem tin tức của giới kinh doanh, không quan tâm tới những chuyện bên ngoài. Cộng thêm việc sau khi mang thai, tâm tư của cô dồn cả vào chuyện bảo vệ sức khỏe, thế nên hoàn toàn không biết trước mắt tình hình của Tinh Thạch thế nào, càng không biết Kỷ Đông Nham đang tốn bao nhiêu công sức giở trò với Tinh Thạch.

Chuyện này thật ra không liên quan tới cô.

Người cô thương chỉ có một mình Niên Bách Ngạn mà thôi…

Khi Lâm Yêu Yêu nhận được điện thoại của Diệp Uyên, vừa hay đã tới bữa trưa, cô đang cùng đồng nghiệp đi ăn cơm. Sau khi thấy Diệp Uyên gọi tới, cô bèn ra hiệu cho các đồng nghiệp cứ đi trước.

Từ lần trước, sau khi Diệp Uyên bỏ lại một câu tàn nhẫn, cô đã từ bỏ ý định sẽ gặp lại anh. Chuyện này có nói thế nào cũng là cô không đúng, thế nên không gặp mặt sẽ tốt hơn. Vì vậy hôm nay nhận được điện thoại của Diệp Uyên, cô có chút bối rối.

Diệp Uyên bảo cô ra ngoài gặp mặt một lần.

Lâm Yêu Yêu hơi khó xử, nói với anh rằng chiều nay vẫn phải làm việc.

Giọng Diệp Uyên trong điện thoại lạnh như băng, chỉ nói một câu: Tôi ở ngay phía dưới tòa nhà công ty em, trung tâm mậu dịch quốc tế, xuống đây đi. Dứt lời anh ngắt điện thoại, không cho Lâm Yêu Yêu bất kỳ cơ hội nào để từ chối.

Trong trung tâm mậu dịch quốc tế ngoài văn phòng ra còn có trung tâm thương mại gần đó, thế nên cũng không thiếu những nhà hàng cao cấp.

Lâm Yêu Yêu tìm tới theo địa chỉ mà Diệp Uyên đã đưa. Vừa vào nhà hàng, cô đã nhìn thấy Diệp Uyên.

Nhà hàng này chủ yếu làm các món Tây Ban Nha, trang trí chủ đạo bằng màu trắng, tạo nên một sự lãng mạn tràn ngập. Diệp Uyên chọn một vị trí sát cạnh cửa sổ, từ xa đã giơ tay chào cô.

Bước chân của Lâm Yêu Yêu khựng lại đôi chút, vì cô nhìn thấy đối diện Diệp Uyên còn có một người phụ nữ, mái tóc xoăn thả xuống ngang vai, ăn mặc rất lịch sự.

Cô ta cũng nhìn theo hướng phía Diệp Uyên đang vẫy tay.

Đó là một người phụ nữ rất dịu dàng, khác hẳn với những người trước đây qua lại với Diệp Uyên. Vừa nhìn đã biết ngay đây là cô chủ của một gia đình quyền quý, trên người còn mang theo nét thùy mị của một đóa hoa trong nhà kính.

Lâm Yêu Yêu đi tới. Diệp Uyên đứng dậy, nhường vị trí của mình lại cho Lâm Yêu Yêu, còn mình ngồi xuống bên cạnh cô thiên kim tiểu thư kia.

“Giới thiệu để hai người làm quen.” Anh lên tiếng: “Cô ấy là Tịch Khê.” Rồi anh quay sang Tịch Khê: “Cô ấy tên là Lâm Yêu Yêu.”

Tịch Khê chủ động bắt tay làm quen, nụ cười luôn thường trực bên môi: “Chào cô!”

Lâm Yêu Yêu cũng giơ tay bắt lại một cách khách sáo. Chỉ có điều cái tên Tịch Khê bật ra từ miệng Diệp Uyên làm cô cũng có chút ấn tượng. Cô chưa từng gặp Tịch Khê, nhưng cũng biết cô ta có một người bố cực kỳ giàu có. Nhà họ Tịch cũng thường làm ăn qua lại với Tinh Thạch. Lâm Yêu Yêu làm giám định, cũng phải thường xuyên tiếp xúc với đơn đặt hàng của nhà họ Tịch, thế nên ít nhiều cũng có chút hiểu biết về họ.

Nghe nói nhà họ Tịch chỉ có một cô con gái, từ sớm đã đưa ra nước ngoài du học, thành tích học tập rất xuất sắc, là học sinh giỏi nổi tiếng trong trường. Các hoạt động ngoại khóa của cô ta cũng rất phong phú, không bỏ qua bất kỳ môn thể thao quý tộc nào. Năm ngoái, cô ta còn tham gia cuộc thi hoa hậu gì đó. Xem ra giờ đã tốt nghiệp đại học về nước rồi.

Đối mặt như vậy, Lâm Yêu Yêu cảm thấy cô Tịch Khê này cũng rất xinh đẹp. Da dẻ trắng trẻo, mái tóc mượt mà. Diệp Uyên ngồi bên cạnh cô ta, chiều cao của hai người phù hợp, trông khá hợp nhau.

Cùng lúc này, Tịch Khê cũng đang quan sát Lâm Yêu Yêu.

Cô ta không thân thuộc gì với Lâm Yêu Yêu, cũng chẳng biết cô là ai. Sở dĩ hôm nay đi gặp mặt Diệp Uyên đều là do người nhà sắp xếp. Trước đó cô ta một mực phản đối, nhưng nghe nói đối phương là Diệp Uyên thì cũng đã đồng ý. Năm ngoái cô ta đã từng gặp Diệp Uyên, lúc đó khá có cảm tình với anh.

Hôm nay cô ta chủ động tìm tới Diệp Uyên. Sau khi gặp Diệp Uyên, cô ta cảm thấy trông anh càng trưởng thành hơn so với trước đây, trong lòng cũng đã thầm nhủ muốn lấy anh. Ai ngờ Diệp Uyên lại đưa cô ta tới trung tâm mậu dịch quốc tế, rồi gọi điện thoại cho một người phụ nữ khác đến. Thế nên Tịch Khê không thể không nhìn kỹ người phụ nữ tên Lâm Yêu Yêu, đang ngồi trước mặt này.

Phải thừa nhận, cô Lâm Yêu Yêu này trông rất tây nhưng lại không diêm dúa, đôi mắt khi hơi rướn lên trông rất đẹp. Có lẽ vì mặc đồng phục công sở, trông cô lại có phần chững chạc, mang một vẻ quyến rũ của người phụ nữ công sở. Cô mặc hơi ít, sắc mặt cũng hơi nhợt nhạt, có lẽ vì vừa xuống nhà, gặp gió lạnh, nên càng mang lại cho người đối diện cảm giác động lòng từ lần gặp đầu tiên.

Lâm Yêu Yêu không rõ Diệp Uyên gọi điện thoại bảo cô xuống với mục đích gì. Cô nghi hoặc nhìn anh, dò hỏi.

Diệp Uyên gọi cho cô một cốc cafe. Sau khi cafe được bê lên, anh mới lười biếng nói một câu, nhưng là nói với Tịch Khê: “Con người tôi chưa yêu đương tử tế bao giờ. Cô ấy à, trước đây đã từng ở bên tôi. Chẳng phải cô muốn tìm hiểu về tôi sao? Cứ hỏi cô ấy!”

Một câu nói những làm cả Tịch Khê và Lâm Yêu Yêu phải đứng người.

“Diệp Uyên! Anh…” Lâm Yêu Yêu không ngờ anh lại làm vậy, vừa ngượng ngập vừa xấu hổ. Sau khi phản ứng lại, cô đưa mắt nhìn anh bực bội, quá đáng lắm rồi đấy?

Nhưng Diệp Uyên chỉ cười, ánh mắt dừng lại trên người Lâm Yêu Yêu: “Tôi nói sai sao? Em không phải bạn gái cũ của tôi à?”

Lâm Yêu Yêu á khẩu, đây lại đúng là sự thật.

Tịch Khê đánh giá kỹ hai người họ, ít nhiều cũng đọc được một chút thông tin từ ánh mắt của họ. Cô ta mỉm cười để làm dịu bầu không khí: “Tôi thấy chắc là cô Lâm đây vẫn còn phải đi làm, hay là để cô ấy về trước đi.”

Lâm Yêu Yêu tìm được cơ hội rút lui, vội nói: “Đúng đấy! Tôi còn có việc. Tôi đi…”

“Chẳng phải đang giờ ăn trưa sao?” Diệp Uyên ngắt lời cô, giơ tay lên xem đồng hồ: “Dù sao thì em cũng phải ăn cơm, cùng ai ăn mà chẳng vậy?”

Trước mặt mọi người, Lâm Yêu Yêu cũng không tiện tranh luận gì với Diệp Uyên, đành miễn cưỡng ngồi lại ghế.

Tịch Khê dĩ nhiên không muốn một buổi xem mắt bỗng dưng bị một cô bạn gái cũ phá hoại, cô ta lịch sự đứng dậy, nói với Diệp Uyên: “Tôi bỗng nhiên nhớ ra hôm nay còn có việc. Diệp Uyên! Hay là chúng ta hẹn hôm khác?”

“Đừng, đừng, đừng!” Lâm Yêu Yêu thấy thế cũng vội vã đứng lên, nhìn Tịch Khê: “Cô đừng hiểu lầm, tôi… tôi không ăn ở đây đâu!”

“Được thôi!” Diệp Uyên cũng bất ngờ dậy khỏi ghế, cười nhã nhặn với Tịch Khê: “Lần sau chúng ta gặp lại!”

Nụ cười trên môi Tịch Khê hơi rụt lại, nhưng vẫn gật đầu, rời khỏi đó.

Sau khi tiếng giày cao gót tao nhã biến mất, Lâm Yêu Yêu mới nhìn Diệp Uyên, nét mặt khó xử: “Anh làm vậy là có ý gì?”

Diệp Uyên liếc cô, rồi ngồi lại xuống bàn, cầm dao dĩa lên: “Ý gì là ý gì? Không phải em cũng nhìn thấy rồi sao? Xem mặt!”

“Em biết là xem mặt. Quan trọng là, anh kéo em vào đây làm gì?” Cô thật sự nghĩ không ra. Để sỉ nhục ư? Anh ta vẫn chưa đạt được mục đích của mình, mà cũng chẳng cần phải làm vậy.

Diệp Uyên ngừng tay, nhìn cô rất lâu mới nói với giọng khó chịu: “Em không tới, làm sao cô ta chịu đi?”

Lúc này Lâm Yêu Yêu mới hiểu ra ý đồ của anh, đúng là không biết nên khóc hay cười. Cuối cùng cô nói một câu: “Anh không muốn gặp người ta có rất nhiều cách, hà cớ gì phải mang em ra làm lá chắn.”

“Sai!” Diệp Uyên cười khẩy: “Tôi đúng là thật sự muốn nghe chính miệng em giới thiệu về tôi.”

Lâm Yêu Yêu không biết nói gì hơn.

Cho tới một ngày trước lễ Giáng sinh, Niên Bách Ngạn vẫn chẳng nhắc gì về ngày sinh nhật của cô. Tố Diệp nằm trên sofa, nhàm chán xem tivi. Bên kia, vú nuôi phụ trách dinh dưỡng sau bữa ăn của cô đang chuẩn bị hoa quả cho cô.

Từ sau khi thêm ba người vú nuôi, trong nhà bỗng náo nhiệt hẳn lên. Cô giúp việc như một người quản gia, vú nuôi vừa tới nhà là phát huy uy quyền của người trên, sắp xếp từng công việc đâu ra đấy.

Từ sau hôm nói một câu không nên nói trong bữa ăn, mỗi lần gặp Tố Diệp, Niên Bách Tiêu lại đỏ mặt, thậm chí còn đề nghị được dọn ra sống ở Sanlitun, nhưng bị Tố Diệp gạt ngay.

Cô cảm thấy khó khăn lắm mình thiết lập được quan hệ bạn bè tốt với Niên Bách Tiêu. Một khi cậu ta chuyển đi, muốn quản lý cũng khó. Thêm nữa, cô nhận ra Niên Bách Tiêu kỳ thực rất mong có người quan tâm tới mình. Cứ lấy cuộc sống bình thường làm ví dụ. Lần nào cậu ta cũng chống đối lại cô, nói không thèm đọc sách, nhưng cứ khi nào cô không chú ý, cậu ta lại lấy sách ra ngoan ngoãn ngồi học.

Tố Diệp quyết định, trước khi đứa bé này ra đời, cô nhất định phải giảng hòa được mối quan hệ giữa Niên Bách Ngạn và Niên Bách Tiêu.

Đương nhiên, hôm nay cô hơi buồn, chỉ vì sắp tới sinh nhật của mình rồi mà trong nhà lại không ai nhắc. Thật ra cũng không thể trách Niên Bách Ngạn, cô cũng chưa bao giờ nói với anh ngày sinh của mình.

Nhưng cô không nói, anh cũng không hỏi sao?

Tố Diệp lại nổi tính bướng bỉnh lên. Cô vung tay, ném cái gối trong lòng sang một bên, làm vú nuôi giật nảy mình.

“Cô không thể như thế được. Lúc mới có thai, tâm tình phụ nữ thường biến động rất lớn, nhưng cô phải học cách kiềm chế.”

Tố Diệp nghe mà bực mình, cầm một quả táo lên.

“Đợi đã!” Vú nuôi phụ trách vệ sinh thường ngày của cô lập tức bước tới, cầm chiếc khăn ấm lau tay cho cô, rồi còn rửa lại quả táo một lần mới đưa cho cô: “Cô vừa ôm gối lại ăn táo ngay rất mất vệ sinh!”

Tố Diệp gào lên, chẳng thèm ăn táo nữa.

“Hay là chúng ta tập thể dục đi, hôm nay còn chưa tập. Nếu để anh nhà biết, anh ấy sẽ lại lo lắng.” Cuối cùng là người vú nuôi quản lý vóc dáng của Tố Diệp trước và sau khi sinh, lập tức tươi cười đề nghị.

Tố Diệp cảm thấy đầu mình sắp nổ tung. Bình thường cô ghét nhất là bị người khác quản nọ quản kia, giờ lại đúng lúc đang khó chịu, càng kích động muốn cào người. Vừa hay cô nhìn thấy Niên Bách Tiêu nhắng nhít đi từ trong phòng ra, liền gọi ngay cậu ta tới: “Cậu mau lại đây!”

“Làm gì đấy?” Niên Bách Tiêu dừng lại, không dám bước lên.

“Cậu mau lại đây để tôi đánh cậu mấy cái!”

Một giây sau, Niên Bách Tiêu chuồn nhanh như làn khói.

Tố Diệp lại tru lên thảm thiết.

Còn chưa đợi cô gào xong, cô giúp việc đã mang điện thoại tới: Điện thoại của cô, nhớ kỹ, đừng nghe máy quá lâu!

Tố Diệp vội vàng nhận máy, câu đầu tiên nghe thấy chính là: Tiểu Diệp! Xảy ra chuyện lớn rồi, cậu mau lên mạng xem đi!

~Hết chương 383~

*Lảm nhảm: Lần đầu tung hàng nơi làm việc của các bạn từ già tới trẻ trong truyện

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv