Sau khi Hứa Đồng rời khỏi phòng làm việc, Niên Bách Ngạn mới mở phong thư ra.
Từ trong rơi ra một thứ gì đó.
Niên Bách Ngạn cầm lên xem, là một chiếc USB.
Anh khẽ nhíu mày, rồi cắm USB vào máy tính.
Trong file tài liệu chỉ có một clip với tiêu đề: Clip đáng giá 50 triệu.
Niên Bách Ngạn mở nó ra.
Hình ảnh lập tức xuất hiện.
Là một khung cảnh tối mò, ồn ào vô cùng.
Từ góc của máy quay, có lẽ có người lén mang máy quay theo người. Dọc đường người này xuyên qua khắp những nhà hàng nhấp nháy đèn xanh đỏ, vào trong một con ngõ, sau đó dừng lại.
Từ xa nhìn lại, trong ngõ có khoảng năm sáu người đang đứng.
Ống kính dần dần được kéo lại gần.
Mấy người đó cũng được quay rõ nét hơn. Ai nấy đều ăn mặc rất lập dị, có một người sau lưng còn đeo một cây ghita bass, trông mấy người này có vẻ là ca sỹ chính của một quán bar nào đó.
Họ đang thay phiên nhau hút thứ gì đó.
Khi ống kính được kéo lại gần hơn chút nữa, thì thứ trong tay họ cũng rõ ràng hơn.
Là một vật thể màu trắng dạng bột, giống như một thứ bột trắng gì đó.
Chỉ có một người không tham gia. Người đó dựa vào tường, thái độ thiếu nghiêm túc, hai tay đút túi quần, từ trong miệng rơi ra một chiếc tăm, nhìn mấy người bọn họ không biết đang nói cái gì.
Niên Bách Ngạn nhìn thấy thằng bé đút tay vào túi quần đó không phải ai khác, chính là em trai anh, Niên Bách Tiêu!
Đoạn clip đầu tiên kết thúc, trước mắt trắng một màu, ngay sau đó đoạn clip thứ hai được phát.
Hình ảnh rất hỗn loạn, lảo đảo lung lay, có lẽ là đang trên đường quay trộm. Không, có lẽ là đang bám theo một thứ gì đó.
Rất nhanh, trong hình nghe thấy một tiếng “tách”, là tiếng chụp ảnh.
Sau đó có tiếng bước chân vọng tới.
Vang lên là một thanh âm không thể quen tai hơn: Mày muốn chết à?
Màn hình cố định lại trên gương mặt trẻ trung ấy.
Hình ảnh dừng lại trong giây lát.
Bỗng có tiếng giày cao gót vang lên cùng giọng nói gấp gáp của một người phụ nữ: Đừng gây chuyện nữa, chúng ta mau đi thôi!
Hắn ta chụp trộm chúng ta!
Nếu hai người đường hoàng trong sạch sao phải sợ bị chụp trộm?
Thế rồi màn hình lại lắc lư chao đảo.
Đừng đánh nữa! Chuyện này truyền ra ngoài không có lợi với anh cậu đâu.
Hình ảnh lại một lần nữa dừng lại.
Đúng đấy, chàng trai trẻ! Cậu vẫn nên ngoan ngoãn nghe lời là hơn! Đã nhìn thấy đây là cái gì chưa? Đường đường là em trai của tổng giám đốc tập đoàn Tinh Thạch, Niên Bách Ngạn ra đường động thủ đánh người, làm phóng viên bị thương nghiêm trọng. Tin này mà đồn ra ngoài chẳng phải càng dệt gấm thêm hoa sao. Cậu đoán công chúng sẽ nói cậu thế nào? Cậy có người anh có tiền có thế là lộng hành, ngang ngược?
Hai ba giây trôi qua, người đàn ông tức tối trong hình đập thẳng chiếc máy ảnh vào tường, vỡ tan.
Đoạn clip tới đây là kết thúc.
Hai đoạn clip không dài, chỉ có vài phút, nhưng đã khiến Niên Bách Ngạn thay đổi sắc mặt. Nếp nhăn trên trán anh hằn sâu, rõ nét, ánh mắt nghiêm nghị, lạnh như băng, cả người toát ra một sự lạnh lẽo khiến người bất an.
Anh đang ngồi nghiêm chỉnh, bất động nhìn vào đoạn clip đã dừng lại trên màn hình máy tính, thần sắc càng lúc càng trở nên dọa người.
Từng ngón tay dài bắt đầu gõ nhịp lên mặt bàn theo tiết tấu, gương mặt gần như đóng băng lại.
Qua khoảng mười mấy phút như vậy, chiếc điện thoại bên cạnh anh chợt vang lên.
Tiếng chuông phá tan bầu không khí yên ắng, khuấy đảo làm sự bất an càng tăng cao.
Niên Bách Ngạn giơ tay lên, bắt máy.
Đầu kia là nam giới, giọng nói có vẻ là người miền Nam, thanh âm không lớn, có chút the thé.
“Là tổng giám đốc Niên Bách Ngạn phải không?”
Ánh mắt Niên Bách Ngạn dừng lại trên màn hình máy tính, khẽ đáp: “Là tôi đây!”
Đầu kia chợt bật cười.
“Số điện thoại của anh thật không dễ tìm. Cũng may tôi quen biết rộng, mới có thể được nói chuyện trực tiếp với một nhân vật như anh.”
Niên Bách Ngạn không thay đổi nét mặt: “Clip là do anh quay?”
“Tổng giám đốc Niên quả nhiên là người thông minh, khâm phục, khâm phục!” Người đó càng cười thâm hiểm hơn: “Tuy rằng chất lượng không phải HD, nhưng chắc tổng giám đốc Niên vẫn nhìn rõ nam chính trong clip chính là em trai mình, Niên Bách Tiêu chứ? Thật đáng tiếc cho anh cả đời anh minh, em trai khiến mình thất vọng quả thực đáng giận. Chơi bời cùng một đám nghiện thuốc phiện thì thôi đi, còn say rượu gây chuyện đánh đập nhà báo. Tổng giám đốc Niên! Đây mà là em trai tôi, tôi nhất định phải dạy dỗ cho cẩn thận!”
Đã không còn thấy chút “sóng gió” nào trên gương mặt Niên Bách Ngạn, ngữ khí của anh rất bình thản: “Làm người đừng có tham lam quá. 50 triệu? Chỉ sợ anh không có may mắn lớn đến vậy để gánh vác nó.”
“Ôi trời! Con người tôi xưa nay chẳng may mắn gì, nhưng có được hai đoạn clip này thì tôi biết tôi gặp được quý nhân phù trợ rồi. Tổng giám đốc Niên! Tôi chẳng có tổn thất gì, cùng lắm thì tung mấy đoạn này lên mạng. Tới lúc đó thì em trai anh nổi tiếng rồi. À, chưa biết chừng còn nổi tiếng hơn cả người phụ nữ của anh nữa. Nếu còn bị gán tội không tố giác tội phạm, che giấu cho tội phạm ma túy thì chết chắc rồi. À, cậu ta lại còn ra tay đánh người, gộp cả vào luôn. Tổng giám đốc Niên! Anh là người nổi tiếng trong xã hội, là một doanh nhân thành đạt, thể diện chưa chắc đã đánh mất được!”
Niên Bách Ngạn yên lặng đợi hắn ta nói xong mới từ tốn lên tiếng: “50 triệu, phải hủy cả USB.”
“Chuyện đó là chắc chắn rồi. Dù sao đây cũng là một vụ làm ăn. Tôi làm người rất có nguyên tắc, chỉ cần anh chịu bỏ ra 50 triệu, tôi bảo đảm sẽ giao ra tất cả số USB. Nhưng nhất định phải là ba giờ chiều nay, một tay giao hàng một tay giao tiền. Anh làm ăn lớn như thế, 50 triệu đối với anh mà nói chỉ là một con số quá bèo, chuẩn bị cũng không tốn quá nhiều công sức.”
“Được!” Ánh mắt Niên Bách Ngạn giá lạnh.
Sau khi kết thúc cuộc điện thoại, căn phòng lại rơi vào tĩnh lặng.
Một lúc lâu sau, Niên Bách Ngạn mới giơ tay bật lại đoạn clip trên màn hình.
Sau khi giọng nói của người phóng viên xuất hiện trong đoạn băng. Anh ấn nút tạm dừng, suy nghĩ rồi lại bật lại, cứ thế lặp đi lặp lại mấy lần.
Cuối cùng, anh tắt màn hình đi.
Anh giơ tay ấn điện thoại bàn: “Tới phòng làm việc của tôi.”
Chẳng mấy chốc, Hứa Đồng đã gõ cửa đi vào, đi tới trước bàn làm việc, lễ phép nói: “Anh cứ dặn dò.”
Niên Bách Ngạn rút USB ra, vứt lên mặt bàn, ra lệnh: “Trước ba giờ phải tìm ra người này, sau đó làm theo căn dặn của tôi.”
Hứa Đồng bước tới cầm lấy USB, đáp: “Vâng!”
Vì công việc của cả hai đều khá bận rộn, thế nên lúc lựa chọn những đồ dùng cho hôn lễ, Đinh Tư Thừa và Lâm Yêu Yêu không chọn ở nước ngoài, đành mua hết ở Bắc Kinh.
Buổi chiều vừa hay Đinh Tư Thừa có thời gian rảnh, Lâm Yêu Yêu cũng xin nghỉ nửa ngày. Hai người hẹn nhau tới Yến Sa, bắt đầu chọn váy cưới trước.
Lúc này khách hàng ở Yến Sa không nhiều. Đúng vào giờ làm việc nên đi dạo trong trung tâm thương mại rất thoải mái.
Đi khắp cả chiều, ngoài việc mua được hai bộ trang sức, thì lễ phục thích hợp vẫn chưa chọn được. Lâm Yêu Yêu đi giày cao gót, mắt cá chân đã bắt đầu đau nhức. Đinh Tư Thừa thấy vậy bèn đề nghị cô ngồi nghỉ, uống chút gì đã.
Khi cafe được bê lên, Lâm Yêu Yêu cố ý trách móc: “Nếu Tiểu Diệp mà đi dạo với em, chưa biết chừng đã chọn được váy cưới rồi, tại anh cứ kén chọn đấy.”
Lúc cô và anh chọn lễ phục, ý kiến luôn không thể thống nhất. Anh thích thì cô lại không thích, mà cô thích lại không vừa lòng. Cứ thế dần dà chỉ thấy lãng phí thời gian chứ chẳng được thu hoạch gì.
Còn cả vấn đề giá cả. Lâm Yêu Yêu cảm thấy vừa đủ là được rồi. Dù sao thì váy cưới cũng chỉ mặc một lần, không cần tốn kém quá mức. Nhưng Đinh Tư Thừa lại cho rằng váy cưới nhất định không thể qua quýt, tiền nào của nấy.
Đinh Tư Thừa uống một ngụm cafe rồi cười: “Em cũng phải mặc thật đẹp mới được chứ? Nếu không người ta sẽ cười chê anh!”
“Mấy bộ em chọn đều đẹp cả mà.” Lâm Yêu Yêu khẽ nói.
Đinh Tư Thừa nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, dịu dàng nói: “Không cần tiết kiệm tiền cho anh, anh nuôi được em mà.”
Ánh mắt Lâm Yêu Yêu ngập tràn hạnh phúc: “Nhưng cũng thể tiêu tiền hoang phí được.”
“Uống xong đi rồi chúng ta tới mua bộ đó.”
Lâm Yêu Yêu nhe răng, lẩm bẩm: “Nhưng bộ đó đắt quá!”
“Quyết bộ đó!” Đinh Tư Thừa đập một cái.
Lâm Yêu Yêu đành phải thỏa hiệp.
Trong quán cafe vẫn rất yên tĩnh. Nắng chiều lười biếng chảy tràn vào khung cửa sổ, từ từ rải khắp căn phòng nồng nàn hương cafe. Vốn dĩ là một thời khắc tuyệt đẹp và tĩnh mịch, vậy mà lại bị một giọng đàn ông bất ngờ vang lên trên đỉnh đầu phá vỡ.
“Trùng hợp quá!”
Giọng nói quen thuộc ngắt ngang cuộc trò chuyện của Đinh Tư Thừa và Lâm Yêu Yêu.
Lâm Yêu Yêu ngẩng đầu lên nhìn, thì ra là Diệp Uyên.
Ngoài anh ta ra, bên cạnh còn có một người phụ nữ rất chững chạc và xinh đẹp.
Có một mái tóc xoăn đỏ nhiệt tình hừng hực, trang điểm đậm, dáng người lồi lên lõm xuống hoàn hảo. Bên trên là một chiếc áo khoác lông báo màu đen, bên dưới là một chiếc váy ngắn màu trắng. Xuống dưới nữa là đôi chân dài để hở. Dưới chân đi đôi giày cao gót đế nhọn phải cao khoảng mười phân. Túi xách của cô ta là một kiểu túi xách gấp nếp làm bằng da đà điểu bán với số liệu có hạn trong năm nay, mang thương hiệu Hermès, vừa đẹp lại mang phong cách Tây.
Nhưng không hiểu sao, Lâm Yêu Yêu nhìn chiếc túi xách của cô ta, lại liên tưởng tới thảm cảnh đáng thương khi những con vật nhỏ run lên trong gió lạnh. Linh hồn ai oán của những con báo và đà điểu con đáng thương đang vây quanh người phụ nữ này, không ngừng hỏi cô ta: Cô mặc chúng tôi có thấy ấm áp không?
Lâm Yêu Yêu bất chợt thấy rùng mình.
“Hi! Trùng hợp quá!” Rất lâu sau cô mới đáp lại, ánh mắt dừng trên người Diệp Uyên.
So với sự xa xỉ hào nhoáng của người phụ nữ, Diệp Uyên ăn mặc lại rất tùy hứng.
Bên trên là chiếc áo khoác ngoài màu xám bạc, cổ tim, bên trong kết hợp cùng chiếc áo sơ mi với những hoa văn tím đen xen kẽ. Cúc áo trên cùng của áo sơ mi được mở ra, trông có vẻ rất tùy tiện. Phía dưới là một chiếc quần bò được đánh bạc, làm cũ, để lộ chiếc thắt lưng màu đông được thiết kế rộng rãi. Dưới chân là đôi giày thể thao nhạt màu.
Người phụ nữ thân mật khoác tay Diệp Uyên, nũng nịu hỏi: “Bạn gái của anh à?”
Diệp Uyên gật đầu, ánh mắt không rời khỏi Lâm Yêu Yêu.
Bầu không khí có chút ngượng ngập.
“Có tiện trò chuyện mấy câu không?” Diệp Uyên chủ động mời.
Lâm Yêu Yêu khẽ gật đầu, rồi quay sang nhìn Đinh Tư Thừa. Đinh Thư Thừa hiểu ra, đứng dậy, nhìn Lâm Yêu Yêu khẽ nói: “Xong việc thì gọi điện cho anh!”
“Vâng!”
Đinh Tư Thừa đi ra khỏi quán cafe.
Diệp Uyên lấy ví tiền, rút ra một chiếc thẻ đưa cho cô gái bên cạnh: “Đi mua mấy thứ em thích đi!”
“Uyên…” Cô ta dài giọng vẻ không tình nguyện: “Người ta muốn anh đi cùng cơ!”
“Nghe lời!” Diệp Uyên nói.
Cô ta đành phải cầm lấy chiếc thẻ.
“Muốn uống gì?” Sau khi Diệp Uyên ngồi xuống chỗ của Đinh Tư Thừa, Lâm Yêu Yêu khẽ hỏi.
Diệp Uyên suy nghĩ rồi giơ tay gọi phục vụ: “Một ly cafe Classic.”
~Hết chương 371~
*Lảm nhảm: Mình nghĩ sau chương hôm nay mình thông báo truyện HE được rồi, để cả nhà yên tâm đọc truyện ^^
*Mai ai không thích Uyên Yêu có thể bỏ qua*
"Anh em? Kéo em đi hút chích ma túy thì gọi là anh em phải không?"
"À, tôi còn chưa biết tên cô là gì đấy? | Em là An Tịnh!"
"Anh vẫn còn yêu cô ấy phải không?"