Gió nổi lên, lá bay ngập trời, không khí có phần lạnh lẽo.
Tố Diệp đứng dậy định đẩy Lâm Yêu Yêu về phòng. Giữa cảnh lá rơi, cô chợt nhìn thấy Đinh Tư Thừa từ xa đi tới. Dù trong lòng có oán trách anh ta đến thế nào, Tố Diệp cũng không thể không thừa nhận một điểm, trong khung cảnh này, nhìn anh ta quả thật rất mê người. Chiếc áo len chui đầu cao cổ màu xám nhạt cùng chiếc quần dài màu than, từ xa tựa như một người chui ra từ một bức tranh nào đó.
Trước đây, khi còn chưa gặp Niên Bách Ngạn, mỗi lần nhìn thấy Đinh Tư Thừa đi về phía hai người họ, tim cô lại đập rất nhanh, rất nhanh. Nhưng giờ ngoài một chút khó chịu sót lại, cô chỉ còn sự tê dại. Tim cô không còn điên cuồng đập loạn nữa. Cô cứ như thế, điềm nhiên nhìn anh ta bước tới.
Cô không khỏi cảm thán trong lòng, phụ nữ tới cùng vẫn bạc tình. Cô đã chôn vùi tình yêu đơn phương của mình như vậy.
Việc Đinh Tư Thừa xuất hiện ở bệnh viện không có gì kỳ lạ. Mấy ngày nay anh ta đều có mặt ở đây, gác hết toàn bộ công việc ở phòng tâm lý sang một bên. Bất luận là áy náy hay muốn bù đắp, tóm lại mỗi lần Tố Diệp tới là sẽ gặp Đinh Tư Thừa. Cô biết anh ta vẫn nghe ý kiến của cô, âm thầm chữa căn bệnh trầm cảm cho Lâm Yêu Yêu. Đương nhiên, Đinh Tư Thừa cũng chịu không ít áp lực, ví dụ như sự trầm mặc của Lâm Yêu Yêu, hay ánh mắt giận dữ của hai ông bà Lâm mỗi lần nhìn anh ta.
Thế nên khi Tố Diệp thấy Lâm Yêu Yêu một lần nữa lựa chọn cách lặng im, cô không nhịn nổi, phải hỏi: “Yêu Yêu! Cậu nghĩ thế nào?” Nếu cô ấy không muốn gặp Đinh Tư Thừa, thì cô phải chuẩn bị tiếp nhận bệnh tình của cô ấy.
Lâm Yêu Yêu yên tĩnh nhìn về Đinh Tư Thừa đang mỗi lúc một gần, hồi lâu mới thở dài: “Chính cậu nói với mình mà, chuyện gì cũng phải học cách đối mặt.”
Tố Diệp hít sâu một hơi, khí quản tê buốt.
Chẳng mấy chốc Đinh Tư Thừa đã đi tới. Anh ta không nhìn Tố Diệp, sau khi dừng bước trước mặt Lâm Yêu Yêu bèn cúi xuống kéo cao chiếc chăn mỏng dưới người cô ấy lên, dịu dàng nói: “Về phòng bệnh thôi!”
Lâm Yêu Yêu khẽ gật đầu.
Đinh Tư Thừa đứng thẳng dậy, lúc đó ánh mắt anh ta mới dừng lại trên người Tố Diệp, giọng nói rất khẽ: “Cứ giao cô ấy cho anh!”
Tố Diệp siết chặt tay cầm của xe lăn, mãi không chịu buông. Đinh Tư Thừa bèn giơ tay kéo xe lăn về phía mình, nhìn cô bằng ánh mắt phức tạp rồi đẩy Lâm Yêu Yêu rời khỏi đó.
Bóng hai người mỗi lúc một xa dưới cơn gió lành lạnh.
Tố Diệp vẫn đứng đó nhìn theo họ, trong lòng cô bỗng có một cảm giác không rõ ràng. Có chút buồn bực, lại giống như ngạt thở. Cô nhẹ nhàng xoay người, ánh mắt bất giác liếc thấy bóng hình một người đàn ông đứng lặng dưới bóng cây ngân hạnh xa xa.
Là Diệp Uyên. Anh ấy tới từ lúc nào cô còn chẳng biết.
Có lẽ Diệp Uyên không hề hay biết Tố Diệp đã phát hiện ra mình. Ánh mắt anh ấy chỉ đau đáu nhìn về phía xa, lặng lẽ dõi theo Lâm Yêu Yêu trên chiếc xe lăn…
Trái tim Tố Diệp như bị một con kiến cắn đốt.
Tình yêu, quả nhiên là thứ đáng chết chỉ giỏi dày vò người ta!
Các buổi họp của tập đoàn Tinh Thạch gần như diễn ra không ngừng nghỉ. Từ kế hoạch điều chỉnh sản phẩm mới tới chiến lược quảng cáo trong mùa Trung thu sắp tới. Từ tình hình duy trì khai thác mỏ kim cương M100-1 tới báo cáo đo lường, đánh giá tiêu chuẩn, trữ lượng kim cương tại mỏ M100-2. Từ những vấn đề gặp phải trong quá trình tiến hành tuyên truyền, thu hút đầu tư cho tới việc tiếp theo đây Tinh Thạch sẽ gia nhập Bright. Niên Bách Ngạn phải làm từ việc nhỏ tới việc lớn, gặp gỡ xong khách hàng lại phải họp, họp xong lại đi bàn chuyện vay ngân hàng, vay xong ngân hàng lại tới cung ứng vốn, rồi còn đích thân tới kiểm tra cửa hàng, kiểm tra xong tiếp tục quay về showroom D…
Anh làm việc liên tục hơn bốn mươi tiếng đồng hồ. Hứa Đồng đã tính thời gian giúp anh, hai ngày trời không hề chợp mắt.
Ngoài cửa sổ trời đã về đêm. Ánh sáng trong phòng họp vẫn rất chói mắt. Đã mười rưỡi đêm. Đây là cuộc họp thứ năm từ buổi chiều sau khi Niên Bách Ngạn quay về công ty. Liên tiếp năm người phụ trách bộ phận thương hiệu nối nhau tới báo cáo nội dung công việc. Từ tết Trung thu cho tới lễ Noel không còn xa. Đối với sản phẩm của họ, mỗi ngày lễ Tết đều là một cuộc chiến mà Niên Bách Ngạn không cho phép họ bại trận.
Niên Bách Ngạn ngồi trên vị trí chủ tịch bàn họp, vô cảm lật giở tài liệu kế hoạch được nộp. Đôi mắt anh đã xuất hiện những vằn đỏ. Vết cào vẫn thấp thoáng ẩn hiện dưới cổ áo sơ mi màu xám chì. Hai vết rất mảnh nhưng đủ để khiến người ta có những suy luận mờ ám. Nhưng rõ ràng người đang báo cáo không dám nghĩ ngợi xa xôi. Khi thấy Niên Bách Ngạn giở tới trang thứ ba bỗng hơi nhíu mày, giọng nói của ông ta chợt thấp đi, bắt đầu trở nên dè dặt, thận trọng.
Quả nhiên, một giây sau, Niên Bách Ngạn vứt thẳng tập tài liệu ra trước mặt người nhân viên. Giấy tờ bay rào rào khiến người ta hoảng hồn. Ông ta đờ đẫn, nói không nên câu.
Niên Bách Ngạn hơi dướn người về phía trước, hai cánh tay chống lên bàn hội nghị, hai bàn tay đan vào nhau. Từ đôi mắt và hàng lông mày đều toát lên một sự bất mãn và khó chịu rất lớn.
“Đây là thứ anh dùng bảy ngày tăng ca để làm ra?” Anh hỏi ngược lại, không la lối, bình thản như nước nhưng lại khiến người ta rùng mình một cách kỳ lạ.
Người nhân viên không dám lên tiếng.
Hứa Đồng ngừng công việc bên cạnh, bất giác nhìn về phía Niên Bách Ngạn. Vừa nhìn cô ấy quả thực bị giật mình. Anh rất ít khi thể hiện rõ ràng biểu cảm này ra trước mặt mọi người. Hôm nay anh thật sự tức giận rồi.
“Xin lỗi tổng giám đốc! Tôi… Tôi sẽ làm lại… Tôi…”
“Anh tiếp nhận hạng mục lễ Noel.” Niên Bách Ngạn không quan tâm tới lời giải thích của người kia mà lạnh lùng ra lệnh cho một người khác thay thế.
Người đó nuốt nước bọt cái ực, liên tiếp gật đầu: “Anh yên tâm, tôi nhất định sẽ làm tốt!”
“Tôi không muốn nghe mấy lời hứa hão. Tôi chỉ cần nhìn thấy kết quả!” Niên Bách Ngạn không hề nể nang: “Nhớ kỹ! Đừng có lãng phí thời gian quý giá của tôi vào việc đọc mấy thứ rác rưởi!”
Người phụ trách lại gật đầu lia lịa.
Còn người báo cáo ban đầu sắc mặt đã xám ngoét từ lâu.
Lúc này Niên Bách Ngạn mới quay sang Hứa Đồng: “Thông báo cho bộ phận nhân sự!” Dứt lời, anh đứng dậy rời khỏi phòng họp.
Hứa Đồng đứng dậy, trả lời sau lưng anh: “Vâng!”
Cả phòng họp chìm vào một bầu không khí chết chóc khiến người ta bất an.
Trán ông ta đẫm mồ hôi, càng nghĩ càng cảm thấy có gì bất ổn. Ông ta nhìn Hứa Đồng, lắp ba lắp bắp: “Trợ lý Hứa…”
Hứa Đồng nhìn ông ta, ánh mắt cũng điềm đạm, trầm tĩnh hệt như Niên Bách Ngạn, bình tĩnh thông báo cho ông ta biết số phận của mình: “Sáng sớm mai mời ông tới bộ phận nhân sự làm thủ tục nghỉ việc.”
Gương mặt ông ta như đám tro tàn.
Những người khác cũng hít sâu, không nói gì nữa, vội vàng ôm máy tính xách tay của mình rời khỏi phòng, ai làm việc người nấy.
Khi Hứa Đồng ôm một chồng tài liệu bước vào phòng tổng giám đốc, Niên Bách Ngạn đang dựa vào sofa, nhắm mắt nghỉ ngơi. Cô biết mấy hôm nay anh không được ngủ, nghỉ một lát mà đầu mày vẫn nhíu chặt.
Cô đặt tài liệu lên mặt bàn, rồi lặng lẽ đi pha một cốc cafe. Sau khi để lên mặt bàn, Hứa Đồng quay lại lấy một tờ hóa đơn, khẽ mở lời: “Tổng giám đốc! Vertu đã gửi thư xác nhận lại. Bên trên có các yêu cầu tính năng mà trước đây anh đặt hàng. Anh xác nhận lại một lần nữa xem có cần thêm hay sửa tính năng nào không?”
Niên Bách Ngạn không mở mắt, chỉ hờ hững hỏi: “Đặt hàng tính năng gì cơ?”
“À, hai hôm trước tôi đã đặt cho anh một bộ Vertu Constellation, có thể làm di động riêng.”
“Di động riêng gì?”
Hứa Đồng lễ phép đáp lại: “Như vậy tôi không phải nhận những cuộc điện thoại không nên nhận, ví dụ như, của bác sỹ Tố…”
Niên Bách Ngạn đột ngột mở mắt, giọng nói lộ rõ vẻ khó chịu: “Tôi cho phép cô làm vậy rồi à?”
Gần như là gầm lên.
Hứa Đồng không nói thêm gì nữa, chỉ im lặng đứng sang một bên. Có thể nhận ra việc Niên Bách Ngạn so đo không phải là chuyện điện thoại riêng. Anh cũng không nhắc lại chuyện này nữa, trách móc Hứa Đồng xong, sự phẫn nộ cũng giảm đi đôi chút. Anh lại tiếp tục trầm mặc, dựa vào sofa.
Qua khoảng năm, sáu phút gì đó, Hứa Đồng mới thở dài: “Anh rất ít khi nổi nóng như vậy.”
Anh là một cấp trên nghiêm khắc. Tất cả các nhân viên trong Tinh Thạch không ai không biết tổng giám đốc chẳng thân thiết với người nào bao giờ. Nhưng sự khó tính của anh chỉ bộc lộ trong chất lượng công việc, chưa bao giờ anh trực tiếp thể hiện thái độ ngay tại bàn họp như hôm nay. Tuy rằng có thể phương án thực sự có vấn đề, nhưng những lần thiếu kiên nhẫn như vừa rồi phải nói là đếm trên đầu ngón tay.
Hứa Đồng ở bên cạnh anh bao nhiêu năm, đương nhiên phát hiện ra tâm trạng bất thường ấy, phải nói là cực kỳ bất thường.
Nguyên do bắt đầu từ hai ngày trước.
Hôm đó cô vẫn tới công ty sớm như mọi ngày. Vì cô biết tối hôm trước đó Niên Bách Ngạn tự lái xe rời khỏi công ty, thế nên ít nhiều cũng đoán ra anh đã đi đâu. Đang sắp xếp lịch trình, cô không ngờ cũng nhìn thấy anh tới công ty. Vẫn nguyên bộ quần áo hôm trước, sơ mi có chút nhăn nhúm. Điều càng làm cô kinh ngạc hơn là hai vết máu trên cổ anh, ai cũng nhận ngay ra đó là vết cào của phụ nữ.
Đó là lần đầu tiên Hứa Đồng nhìn thấy cảnh ấy. Cô nhất thời sững sờ, nhưng thấy nét mặt anh u ám cũng không dám nói nhiều. Sau khi anh vứt chùm chìa khóa trong tay vào phòng nghỉ, cô mới cầm chìa khóa tới bãi đậu xe. Lúc dọn dẹp xe cho anh, cô phát hiện ghế ngồi được hạ xuống, áo khoác của anh rơi xuống thảm.
Nhìn như vậy là Hứa Đồng đã đoán được sơ bộ.
Từ chiếc áo đầy nếp gấp và chiếc ghế xe được hạ xuống có thể suy ra, anh đã ngủ trong xe cả buổi tối. Vậy thì tại sao? Cô lại nghĩ tới vết cào trên cổ và vẻ mặt nặng nề của anh. Lẽ nào… hai người cãi nhau?
Những ngày sau đó, anh đâm đầu vào công việc, buổi tối không dùng xe nữa. Hứa Đồng biết anh chỉ ở lỳ trong phòng nghỉ. Tâm trạng anh rất hiếm khi kích động lớn đến vậy, thế nên Hứa Đồng càng khẳng định họ đã bất đồng rồi tranh cãi.
Nghĩ tới đây Hứa Đồng chẳng biết phải làm sao.
Niên Bách Ngạn luôn được phái nữ để ý tới. Bên cạnh anh không thiếu những người phụ nữ xuất sắc. Điều kiện kinh tế và diện mạo đủ để khiến anh chỉ cần đứng yên một chỗ cũng khiến phụ nữ xông tới. Nhưng Hứa Đồng hiểu rõ tính khí của anh. Anh chẳng bao giờ nhẫn nại được với phụ nữ, nhất là những người chủ động thân thiết. Anh chưa khi nào chủ động lấy lòng một người phụ nữ nào, càng chưa nói tới chuyện giữ người đó trong lòng.
Chỉ có mình Tố Diệp.
Hứa Đồng đã nhìn thấy anh hết lần này tới lần khác đau khổ, hết lần này tới lần khác do dự, hết lần này tới lần khác thay đổi kế hoạch. Cô cũng được tận mắt chứng kiến tâm tình anh thất thường vì Tố Diệp. Khi anh nhìn Tố Diệp, ánh mắt anh sẽ vui khi cô ấy vui, đau xót khi cô ấy buồn. Thậm chí cô còn chưa bao giờ nghĩ tới chuyện anh sẽ vì Tố Diệp không màng tới tính mạng, thay cô ấy đỡ viên đạn đó.
Thật ra ban đầu, cô rất phản đối anh qua lại với Tố Diệp, vì anh đã kết hôn. Vậy thì chẳng nghi ngờ gì, Tố Diệp chính là kẻ thứ ba. Bất luận quan hệ giữa anh và Diệp Ngọc như thế nào, anh quá thân thiết với Tố Diệp cũng sẽ gây nên những tin đồn không danh chính ngôn thuận. Nhưng cái ngày cô gọi vào điện thoại Tố Diệp ở trấn Thiên Đăng, khi Niên Bách Ngạn ung dung đón lấy di động của cô ấy, nói chuyện với cô là cô đã hiểu. Người đàn ông chưa bao giờ rung động trước phái nữ này cuối cùng đã gặp được tình yêu đích thực của mình.
Vì cô hiểu, một con người giỏi lập kế hoạch như Niên Bách Ngạn, tình yêu có lẽ nằm ngoài dự đoán của anh. Thế nên hoặc là anh không chấp nhận, nếu chấp nhận nhất định đã suy nghĩ thấu đáo.
Khi cô biết Niên Bách Ngạn vì Tố Diệp mà suýt mất mạng, Hứa Đồng cũng hiểu, số phận của hai con người ấy cả đời này sẽ phải gắn chặt lấy nhau.
Trong mắt Hứa Đồng, lúc này đây Niên Bách Ngạn như một cậu bé thất bại. Anh có thể ung dung trước bất kỳ người con gái nào, duy chỉ có Tố Diệp là không bao giờ làm được. Nếu không hai ngày nay sao anh lại tự hành hạ mình như vậy?
“Anh vào phòng nghỉ ngơi đi.” Hứa Đồng chân thành đề nghị.
Lúc đó Niên Bách Ngạn mới giơ tay day trán, ánh mắt vẫn chất đầy mỏi mệt. Anh ngồi thẳng dậy, nhấp một ngụm cafe rồi giơ tay về phía Hứa Đồng, khôi phục lại vẻ mặt bình thản: “Mang tài liệu lại đây!”
Hứa Đồng hết cách, đành làm theo.
Anh lật xem từng trang một.
Hứa Đồng tò mò hỏi: “Anh cãi nhau với bác sỹ Tố phải không?”
Bàn tay anh hơi khựng lại giây lát nhưng bình thường trở lại rất nhanh. Anh không trả lời.
Hứa Đồng càng hiểu rõ.
Im lặng một lúc cô lại hỏi: “Anh đã ở dưới nhà bác sỹ Tố cả đêm?”
Niên Bách Ngạn đóng tập tài liệu lại, ngẩng đầu lên nhìn Hứa Đồng. Hứa Đồng cũng không sợ, ngược lại chỉ mỉm cười. Một lúc lâu sau, cuối cùng Niên Bách Ngạn cũng phải đầu hàng, lần đầu tiên anh là người cụp mắt xuống trước trong cuộc quyết đấu giữa sếp và nhân viên. Anh đặt tập tài liệu lên bàn, thở dài: “Tôi cảm thấy cần phải điều cô đi chỗ khác rồi đấy.”
Hứa Đồng bật cười. Chưa bao giờ cô dám tùy tiện trước mặt anh như vậy.
Niên Bách Ngạn nhìn dáng vẻ của cô, tâm trạng cũng thoải mái hơn đôi chút, khẽ nhướng mày: “Vẫn còn cười được?”
“Sau khi tôi bắt buộc phải cùng anh làm việc hơn bốn mươi tiếng đồng hồ, vui vẻ một chút cũng là chuyện bình thường mà.” Hứa Đồng mím môi, thông minh đặt tài liệu về vị trí cũ. Cô biết giờ này anh chẳng xem được gì nữa cả. Sự thỏa hiệp của anh đã ngầm cho phép cô can dự.
Lần đầu tiên Hứa Đồng nói chuyện cá nhân với Niên Bách Ngạn.
Niên Bách Ngạn cũng hiểu, mệt mỏi gật đầu: “Có lúc Diệp Diệp nói năng giống hệt cô.”
“Tính cô ấy gay gắt nhưng lại được lòng người khác. Thật lòng mà nói tôi rất quý cô ấy.”
“Cô ấy ư?” Niên Bách Ngạn hừ khẽ, nhưng nhắc tới Tố Diệp, đôi mắt anh mới có chút dịu dàng: “Cô ấy là đồ điên, đồ điên chính hiệu!”
Hứa Đồng nghe ra được sự bỏ qua và cưng chiều trong giọng nói của anh, cũng nhân cơ hội đó tìm cho anh một lối thoát: “Vì thế anh không yên tâm về cô nhóc điên rồ đó, tuy rằng giận dữ, nhưng vẫn ở dưới nhà người ta cả đêm?”
Niên Bách Ngạn im lặng.
…
Tối đó đúng là anh vô cùng tức giận. Chưa có người phụ nữ nào lại dám to tiếng quát tháo trước mặt anh như vậy, thậm chí còn nhắc tới cả chuyện Văn Giai. Khi anh phẫn nộ quay về xe, đang chuẩn bị lái đi thì chợt nhớ tới Lâm Yêu Yêu. Người ta bảo gần mực thì đen. Anh bỗng lo sợ. Lỡ như cô gái điên rồ đó bị lây nhiễm việc làm của Lâm Yêu Yêu thì sao?
Anh ngồi trong xe, do dự một lúc lâu, càng nghĩ sống lưng càng lạnh toát. Thế là anh định quay lại xem cô thế nào. Ai ngờ vừa tới ngã rẽ anh bỗng thấy Tố Diệp loẹt quẹt đôi dép, tóc tai bù xù, đi xuống nhà.
Suy nghĩ đầu tiên của anh là: Cô đi tìm anh.
Nhưng chớp mắt đã thấy Tố Diệp vừa khóc vừa ôm bức tranh thêu đó quay vào.
Giây phút ấy anh vừa tức vừa chẳng biết làm sao.
Quay trở về xe, anh cũng đắp áo ngủ, chẳng đi nữa, nhưng không tài nào chợp mắt nổi. Anh chưa bao giờ đối mặt với chuyện tình cảm, vì chẳng có thời gian yêu đương. Những tháng ngày tương lai của anh và Tố Diệp cùng vô vàn những chuyện họ sẽ gặp phải khiến anh suy nghĩ cả đêm.
Hai ngày rồi, Tố Diệp không gửi cho anh một tin nhắn nào. Điện thoại chẳng khác nào bị hỏng. Nếu không phải vẫn có người khác gọi tới, anh còn định thay cái mới. Thậm chí anh không dùng chế độ rung nữa mà chuyển sang dùng nhạc chuông. Lúc nào cũng đặt ở nơi mình nghe được tiếng chuông.
Thế mà vẫn không một dòng tin, không một cuộc gọi.
Ngọn lửa tối hôm đó lại bắt đầu nhen nhóm trở lại. Anh nhớ lại cảnh cô ôm bức tranh thêu rồi bỗng thấy mình thật thất bại. Bản thân mình còn chẳng bằng bức tranh thêu đó!
Ở trấn Thiên Đăng, cô bỏ đi không quay đầu lại. Tới Nam Phi cô lại tự động xếp hành lý rời đi. Hai ngày nay anh suy nghĩ. Có phải mình chiều cô quá rồi không? Cho tới tận bây giờ, liệu có anh hay không có anh trong cuộc đời cô có gì khác nhau?
Niên Bách Ngạn rất ghét cảm giác này, cảm giác bị một người con gái dắt mũi!
Đến cả lúc đọc tài liệu cũng chỉ nhìn thấy hình bóng cô, dáng vẻ lúc cô hét lên sau lưng anh, rồi khi nước mắt tèm lèm cũng quyết không chịu thua…
...
Hứa Đồng thấy anh trầm tư, cũng không vội lên tiếng. Một lúc sau Niên Bách Ngạn cất lời, bất ngờ hỏi: “Cô đã yêu bao giờ chưa?”
Hứa Đồng không ngờ anh lại hỏi vậy, ngẩn người giây lát: “Tôi phải có thời gian để yêu mới được chứ.”
Thái độ oán trách rõ ràng.
Niên Bách Ngạn nghe ra, cười khó xử, cũng không dằn vặt câu hỏi vừa rồi nữa mà chỉ vào chiếc ghế bên cạnh: “Cô ngồi xuống đi đã, có một chuyện tôi cần cô làm.”
Hứa Đồng đi tới ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh.
“Tôi cần cô tìm Khúc Nghệ.”
“Sau đó thì sao ạ?”
“Sau đó, tôi sẽ kết thúc quan hệ hôn nhân với Diệp Ngọc.” Anh đáp thẳng thắn.
Hứa Đồng đờ ra.
“Tôi chưa kể với cô chuyện của tôi và Diệp Ngọc.” Niên Bách Ngạn bình tĩnh nói: “Tôi và cô ấy cần dùng hình thức ly hôn để tuyên bố với bên ngoài chuyện hôn nhân chấm dứt. Chuyện này có lợi cho Tinh Thạch, cả tôi và cả cô ấy.”
Hứa Đồng nhận ra một chút đầu mối, do dự hỏi: “Ý của anh là…”
“Tôi và cô ấy chỉ là hôn nhân giả.”
Hứa Đồng cũng đã nghĩ tới khả năng này nhưng vẫn có chút bất ngờ.
“Hứa Đồng! Chuyện này tôi cần cô giúp tôi hoàn thành. Đương nhiên, ý tôi muốn nói tới cách có thể bảo đảm cho tôi và Diệp Diệp. Tôi không muốn chờ đợi nữa. Diệp Diệp cũng không đợi được. Trong chuyện ly hôn này, tôi bắt buộc phải chuẩn bị đầy đủ mới có thể bảo vệ Tố Diệp tránh bị tổn thương.”
Hứa Đồng nghe xong bèn gật đầu: “Anh yên tâm! Bất cứ chuyện gì tôi cũng không phản đối, tôi đứng về phía anh.”
“Cảm ơn cô!” Niên Bách Ngạn chân thành nói.
Hứa Đồng khẽ cười.
“Sau khi giải quyết xong chuyện này cô cũng mau chóng lấy chồng đi. Nếu không tôi toàn coi cô là đàn ông để sai bảo thôi.” Hiếm khi thấy anh trêu đùa.
Hứa Đồng nhịn cười: “Tôi sẽ… cố gắng!”
“Còn chuyện điện thoại riêng.” Niên Bách Ngạn suy nghĩ một chút rồi đưa tờ hóa đơn trên mặt bàn cho Hứa Đồng, khẽ nói: “Vẫn đặt theo những tính năng này, làm thêm một bộ nữa.”
“Vâng!” Lúc đó Hứa Đồng mới thấy yên tâm.