Nếu bây giờ dùng một loại cảm xúc để hình dung Tố Diệp, vậy thì chuẩn xác nhất chính là căm phẫn!
Khi cô nhìn thấy bên cạnh Diệp Uyên có một người phụ nữ, mà cô ta còn nhiệt tình khoác tay Diệp Uyên cùng rời khỏi đó, Tố Diệp thực sự chỉ hận mình không có một đôi cánh, đuổi theo họ để hỏi cho ra nhẽ. Nhưng điều khiến Tố Diệp càng thêm nổi nóng chính là cô đã tin tưởng Diệp Uyên đến thế, không ngừng nói những lời tốt đẹp về anh ấy trước mặt Yêu Yêu, vậy mà ở đây Diệp Uyên lại bày ra bộ dạng như đang có bồ ra cho cô xem.
Diệp Uyên! Anh chán sống rồi phải không?
Giờ này sân bay rất đông người. Khi Tố Diệp đuổi tới nơi, xe của Diệp Uyên đã đi ra khỏi bãi đậu xe. Tố Diệp thấy vậy, nhanh chóng thay đổi lộ trình, xông tới trước xe của mình, lập tức lên xe, khởi động, tăng tốc, cố gắng đuổi kịp xe của Diệp Uyên.
Cũng may cô lái xe của Niên Bách Ngạn. Nếu chỉ lái em đỏ của cô, chắc chắn không thể đuổi kịp tốc độ xe của Diệp Uyên.
Tố Diệp cảm thấy bàn tay nắm vô lăng của mình đang run lên.
Không những thế, cả trái tim cô cũng run lẩy bẩy. Từng dây thần kinh trong đầu giật lên đau đớn. Sự căm phẫn này hệt như khi cô biết Lâm Yêu Yêu đã vì chuyện Đinh Tư Thừa chia tay với cô ấy mà tự sát.
“Diệp Uyên! Cụ nhà anh!” Tố Diệp vừa lái xe vừa chửi thề.
Cho dù Đinh Tư Thừa có đáng ghét thế nào, ít nhất anh ta cũng không lén la lén lút làm mấy chuyện thất đức này. Còn Diệp Uyên thì sao? Đã làm chồng, làm bố rồi vậy mà vẫn ra ngoài ăn vụng?
Cô không phải kẻ mù. Gương mặt hơi nghiêng của người phụ nữ đó ban nãy cô nhìn thấy rồi, chính là Tịch Khê!
Bây giờ nghĩ lại, Lâm Yêu Yêu cũng không ghen bóng ghen gió. Diệp Uyên và Tịch Khê đúng là có chuyện gì đó. Nghĩ tới đây, Tố Diệp lại càng tức. Hay lắm, Diệp Uyên! Lúc theo đuổi Yêu Yêu thì nhũn nhặn, nhỏ nhẹ, dịu dàng hết mực, tới khi lấy được người ta, người ta mang thai rồi thì mới lộ nguyên hình!
Cô còn tưởng anh ấy là lãng tử biết quay đầu cơ chứ. Ai mà biết, hóa ra “cờ đỏ trong nhà chưa đổ, cờ màu ngoài đường đã phấp phới”.
Đường cao tốc ở sân bay cũng không quá đông đúc, không nhiều xe đi vào nội thành.
Điều này càng thuận lợi cho Tố Diệp trong việc tăng tốc, đuổi theo xe của Diệp Uyên.
Cô quả thực khó hiểu, gã khốn kia lái xe gì mà nhanh vậy? Càng nghĩ càng giận, cũng chẳng quan tâm tới việc đã phóng quá tốc độ, Tố Diệp tiếp tục nhấn ga, đuổi theo xe của Diệp Uyên.
Tới lúc đi ngang hàng cùng xe của Diệp Uyên, Tố Diệp ấn còi ầm ĩ.
Nhưng cửa xe Diệp Uyên đóng chặt, anh ấy lại không chú ý hai bên.
Tính khí nóng nảy của Tố Diệp bốc lên. Cô nhấn thẳng chân ga. Chiếc xe như một mũi tên lao về phía trước. Sau đó cô nhắm chuẩn thời cơ, đánh mạnh tay lái một cái. Chiếc xe lập tức nằm ngang giữa đường quốc lộ. Bánh xe và mặt đường ma sát tạo ra một thanh âm đinh tai.
“Két…”
Xe của Diệp Uyên khi sắp đâm sầm vào thì phanh lại kịp thời.
Điều may mắn là, khoảng cách giữa các xe trên đường cao tốc không quá gần. Khi xe phía sau Diệp Uyên đi ngang qua, người tài xế bèn thò đầu ra chửi tục một câu rồi đi tiếp.
Tố Diệp chẳng hơi đâu quan tâm tới ánh mắt của những người khác. Cô tắt máy, xuống xe, đóng sầm cửa lại, nét mặt đầy căm phẫn.
Lần này Diệp Uyên đã nhìn rõ người đứng trước mặt là ai. Anh bỗng căng thẳng, ngọn lửa giận dữ ban nãy lập tức tan thành mây khói, trong lòng dâng lên một dự cảm chẳng lành.
Anh xuống xe, bước tới.
“Sao em lại ở đây?”
Tố Diệp khoanh hai tay trước ngực, đè nén ngọn lửa gần như sắp phun ra ngoài, cố gắng để giọng nói của mình trở nên bình thản, điềm nhiên: “May mà người anh gặp là em chứ không phải Yêu Yêu đấy.”
Câu nói ấy khiến Diệp Uyên tẽn tò. Anh hắng giọng, cố gắng ép ra một nụ cười gượng gạo: “Em nghĩ linh tinh gì vậy?”
“Là em nghĩ linh tinh hay anh có tật giật mình?” Tố Diệp cố tình hất cằm vào trong xe: “Cô ta là ai?”
“Chỉ là một người bạn thôi!”
“Bạn?” Tố Diệp cười khẩy: “Là bạn mà cần phải khoác tay anh mới đi được à? Hay cô ta bảy, tám chục tuổi rồi, đi cũng không vững nữa? Sao anh không bế hẳn cô ta ra khỏi sân bay có phải nhanh hơn không?”
“Tiểu Diệp! Chuyện này anh sẽ giải thích với em sau. Em lái xe vào đi đã, đỗ giữa đường thế này ảnh hưởng đến giao thông lắm!” Diệp Uyên khuyên nhủ.
“Ảnh hưởng tới giao thông là chuyện nhỏ, ảnh hưởng tới chuyện tốt của anh mới là chuyện lớn phải không?”
Diệp Uyên tỏ ra khó xử.
“Lái xe nhanh như vậy, sao, vội đi đặt phòng khách sạn à?”
“Ăn nói vớ vẩn gì thế?”
Tố Diệp tiến sát lại gần anh, rồi khinh khỉnh nhìn vào trong xe một cái, sau đó quay về phía Diệp Uyên: “Anh và cô ta rốt cuộc có quan hệ gì.”
“Không có quan hệ gì, thật mà!”
“Nhìn hai người coi. Thế này có phải là vừa cùng đi Sydney rồi lại cùng về không?” Tố Diệp cười nhạt: “Đúng là làm khó cho anh rồi, Diệp Uyên! Trung Quốc không chứa nổi hai người nữa à? Còn phải chạy ra tận nước ngoài mây mưa?”
Đầu Diệp Uyên sắp nổ tung tới nơi, nhưng anh lại không muốn đôi co giữa đường, chỉ có thể dịu giọng khuyên nhủ: “Được rồi, được rồi! Anh không nói chuyện với em vội. Em mau lái xe đi đi. Đừng đứng chắn đường!”
“Hôm nay anh không nói cho rõ ràng, em sẽ không đi đâu!” Tố Diệp nghiến răng.
“Anh và cô ta không có một chút quan hệ nào cả, em bảo anh biết nói cái gì đây?” Diệp Uyên cũng bực bội.
Tố Diệp thấy anh cao giọng hẳn lên, ngọn lửa trong lòng bất ngờ bùng lên. Cô lớn tiếng mắng: “Diệp Uyên! Anh đúng là đồ khốn nạn! Yêu Yêu đang mang thai, anh có biết không? Là người thì không thể làm mấy loại chuyện này!”
“Anh thật sự…”
“Anh ấy đúng là làm chuyện đó với tôi đấy, sao nào?” Tịch Khê nãy giờ ngồi trong xe, cũng không nhịn được nữa bèn đi xuống, khó chịu quát lên với Tố Diệp.
Diệp Uyên vừa liếc nhìn, da dầu cũng như sắp nổ tung.
Một người còn chưa giải quyết xong, giờ lại có thêm một người khác, lại còn ngay giữa đường quốc lộ. Nếu có người tốt, quay clip rồi tung lên mang thì không biết giấu mặt đi đâu.
Anh vội vàng khuyên Tố Diệp: “Em đi trước đi, anh thề anh không có lỗi với Yêu Yêu.”
“Diệp Uyên! Anh kéo em làm gì?” Tố Diệp nổi nóng, chửi thẳng vào mặt Tịch Khê: “Cô vừa nói cái gì? Nhắc lại lần nữa coi!”
“Tôi cứ nói đấy, làm sao? Về bảo người bạn tốt Lâm Yêu Yêu của cô, chồng cô ta tôi giật chắc rồi!” Thái độ của Tịch Khê vô cùng phách lối.
“Đủ rồi đấy!” Diệp Uyên quát lên với Tịch Khê.
“Sao anh lại quát em? Diệp Uyên! Anh đã làm chuyện gì với em có cần em kể tường tận cho cô ta nghe ngay bây giờ không?” Tịch Khê cười khẩy: “Làm ầm lên bây giờ càng hay. Chẳng phải anh cũng không biết nên mở lời với vợ mình thế nào sao?”
“Cô…”
Diệp Uyên vừa mở miệng nói được một chữ thì Tố Diệp đã xông lên, giơ tay, cho Tịch Khê một cái bạt tai. “Bốp” một tiếng, vừa nhanh vừa mạnh: “Đồ hồ ly tinh vô liêm sỉ!”
Tịch Khê không ngờ lại bị người ta tát ngay giữa đường. Cô ta trong phút chốc thẹn quá hóa giận, giơ tay cũng định đánh lại nhưng lập tức bị Tố Diệp túm chặt cổ tay, rồi vung mạnh tay một cái. Tịch Khê đi đôi guốc bảy phân, không đứng vững bèn ngã sõng soài xuống đất, hai tay chống thẳng xuống nền đất, bị trầy da.
“Cô… Cô là con đàn bà chanh chua! Tôi phải kiện cô! Kiện cô cố tình hành hung người khác!”
“Được thôi! Tôi còn đang sợ cô không kiện tôi đây, tôi đợi!” Tố Diệp chỉ muốn xé rách cái mặt cô ta.
Diệp Uyên xông lên: “Tiểu Diệp! Ự…”
Một giây sau, Tố Diệp cũng đá trúng “điểm yếu” của anh, đau đến nỗi bụng dưới của Diệp Uyên co thắt, gương mặt cũng nhăn tít lại.
“Nếu không nể tình anh là anh trai em thì em phải đá tới khi anh thành thái giám mới thôi.” Tố Diệp cuộn chặt tay lại: “Gian phu dâm phụ!” Dứt lời, cô quay người, đi lên xe của mình.
“Tiểu Diệp…” Diệp Uyên rất lo cô cứ đi như vậy rồi sẽ kể hết cho Yêu Yêu nghe tình cảnh ngày hôm nay. Anh khom lưng, cố nhịn đau, vội vàng lên xe, định đuổi theo Tố Diệp.
Tịch Khê bò dậy, giơ cao bàn tay vẫn còn đang chảy máu. Vừa định lên xe thì cô ta nghe thấy tiếng cửa xe khóa lại cái “cạch”.
“Này! Diệp Uyên! Anh mở cửa ra!”
Diệp Uyên giận dữ buông một câu: “Cô là tiểu thư, không sợ không bắt được xe!” Nói xong, anh cho xe chạy thẳng, nhả đầy khói vào mặt Tịch Khê.
“Diệp Uyên! Anh là đồ khốn! Bây giờ đối xử với tôi như vậy, rồi anh sẽ phải hối hận!” Tịch Khê tức giận, giậm chân bình bịch…
***
Khoảng năm giờ chiều, Niên Bách Ngạn đã chuẩn bị sẵn sàng để xuất phát.
Niên Bách Tiêu ngậm quả táo trong miệng, vừa chơi game vừa nói không rõ ràng: “Anh à! Còn sớm mà, anh có vẻ sốt ruột nhỉ!” Thời gian gần đây, các giải đua xe đã ít hẳn đi. Sau khi trở về từ dịp tết Trung thu thì Niên Bách Tiêu không quay lại Thượng Hải nữa mà đang nghỉ ngơi.
Bây giờ thằng nhóc sống rất thoải mái, đói thì tới tứ hợp viện ăn chùa, rảnh thì tới quán bar tụ tập bè bạn gì đó. Còn bây giờ Niên Bách Ngạn dành phần lớn thời gian để bận rộn chuyện của mình nên cũng ít lo cho nó hơn.
“Giờ này đường khá tắc, đi sớm một chút, nếu không chị em lại phải ngồi công ty đợi.” Niên Bách Ngạn đi xong giày, trước khi ra khỏi cửa còn dặn với một câu: “Đừng có mải mê chơi game quá!”
“Em biết rồi!” Niên Bách Tiêu dài giọng.
Niên Bách Ngạn lắc đầu ngao ngán. Anh vừa ra khỏi cửa thì thấy cánh cửa hầm để xe bật mở. Tố Diệp lái xe vào trong hầm đậu xe.
“Sao vậy?” Niên Bách Tiêu thấy anh cứ đứng im ngoài cửa.
Niên Bách Ngạn tháo giày ra, nói không sao.
Chẳng mấy chốc, thang máy đã đi lên. Tố Diệp bước ra với vẻ ỉu xìu. Niên Bách Ngạn đi tới đón, quan tâm hỏi: “Sao hôm nay em về sớm hơn mọi ngày vậy?”
Tố Diệp bĩu môi, giơ hai tay ra trước mặt Niên Bách Ngạn. Cô bước lên, ôm chặt cổ anh, vùi mặt vào lòng anh: “Bách Ngạn! Em sắp bực chết rồi…”
Niên Bách Ngạn cũng ôm lấy cô theo đà, khẽ cười hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Tố Diệp không nói gì.
Niên Bách Tiêu ngồi bên chơi game cố tình hắng giọng: “Này, này, này! Ở đây có một người vẫn còn sống nhá!”
Tố Diệp ngẩng đầu lên, nhìn theo bóng Niên Bách Tiêu, sau đó chuyển ánh mắt về phía Niên Bách Ngạn: “Sao em trai anh lại tới ăn chùa rồi? Tháng này phải trả tiền ăn đấy nhá!”
Niên Bách Tiêu nghe xong, bèn ấn nút tạm dừng, kháng nghị: “Em ghét chị dâu tham tiền!”
“Chị cũng ghét đám đàn ông thối tha như mấy người!” Tố Diệp liếc xéo thằng bé một cái, rồi bỗng cảm thấy cả Niên Bách Ngạn cũng chướng mắt, cô giơ chân giẫm mạnh lên chân anh một cái rồi đi vào bếp.
Niên Bách Ngạn hự một tiếng đau đớn, trong lòng thì khó hiểu. Anh lại làm gì chọc giận bà cô rồi?