Là con trai, Niên Bách Ngạn biết mình không nên hỏi câu này. Riêng chuyện nghi ngờ bố mình đã là bất hiếu. Nhưng trong lòng anh vẫn luôn có một cái gai. Nó đâm sâu vào trái tim, đâm tới chảy máu, đâm tới nhói buốt.
Cả đêm anh không ngủ được. Chỉ cần nhắm mắt lại là từng bức ảnh kia lại hiện lên trong đầu óc. Tố Diệp trên bức ảnh cô độc và bất lực. Cô thoi thóp thở, như một con mèo đã bị người tuốt da.
Niên Bách Ngạn cảm thấy toàn thân đau đớn. Nhưng người khiến anh đau nhất là bố.
Có lẽ chuyện này có liên quan tới bố.
Sự phản bội của Quản Yên làm dấy lên hận thù trong Thạch Thành.
Bố anh chưa từng yêu Quản Yên. Khi ông tảng lờ, thậm chí là né tránh Quản Yên, bà ta trở mặt uy hiếp như một con chó điên, làm tổn thương mẹ anh, hại nhà họ Niên phá sản, lâm vào tình cảnh nguy khốn. Tất cả những hành động điên rồ đó, Thạch Thành đều biết. Một Quản Yên như vậy càng khiến hắn ta căm phẫn, vì sự điên rồ của vợ hắn lại bắt nguồn từ một người đàn ông khác.
Hắn ta hận tới mức có thể cho bà ta dùng ma túy. Hắn ta căm hận Quản Yên, cũng vì hành động bà ta ôm con tự sát mà càng căm hận nhà họ Niên hơn.
Hắn muốn báo thù nhà họ Niên, lợi dụng chuyện của Tố Diệp để uy hiếp anh.
Vậy thì tối đó hắn nói cho anh biết kẻ ấy vẫn còn sống còn tàn nhẫn hơn rất nhiều hắn nói kẻ ấy đã chết rồi.
Còn sống tức là vẫn còn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.
Còn sống tức là vẫn sẽ còn một kẻ khiến Niên Bách Ngạn đứng ngồi không yên.
Nhưng kẻ đó thật sự vẫn còn sống hay đó vốn chỉ là một lời dối trá của Thạch Thành?
Nếu kẻ đó còn sống, Thạch Thành nói vậy chẳng qua chỉ muốn anh chịu đựng cái gì gọi là giày vò và điên cuồng. Nhưng nếu người đó… là bố anh thì sao?
Nếu là bố anh thì với nỗi hận của Thạch Thành với nhà họ Niên, hắn nhất định cũng sẽ không nói thật. Điều hắn muốn là người nhà họ Niên phải thống khổ, muốn anh sống không bằng chết, thế nên đương nhiên hắn sẽ nói dối rằng người đó còn sống. Đợi tới khi anh cạn kiệt sức lực, thật sự điều tra ra đó là bố anh, Thạch Thành sẽ đạt được mục đích.
Vì Niên Bách Ngạn biết rõ rằng, nếu khoảnh khắc cuối cùng tìm ra người đó là bố, anh thà chết còn hơn.
Cả đời này anh sẽ phải gánh một cây thánh giá nặng nề.
Tới lúc đó, anh sẽ đối mặt với Tố Diệp thế nào?
Cho dù anh có bản lĩnh giấu nhẹm chuyện này cả đời thì mỗi lần nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của Tố Diệp, đối mặt với sự tin tưởng của cô, những lúc cô gần gũi và làm nũng nép vào lòng anh, anh vẫn sẽ nghĩ tới chuyện, năm xưa người cưỡng bức cô chính là bố mình, là bố chồng của cô!
Niên Bách Ngạn vẫn luôn bị khả năng này dọa tới mức đổ mồ hôi lạnh.
Tối qua anh còn mơ thấy Tố Diệp gào khóc chất vấn anh: Mục đích lấy em của anh là gì? Có phải chỉ để bù đắp thôi không? Bố anh đã hại em, anh lại lừa gạt tình cảm của em. Em hận anh, hận bố anh, hận cả nhà họ Niên!
Anh đã giật mình tỉnh giấc.
Gáy và sống lưng đều ướt sũng.
Anh nhìn sang Tố Diệp nằm bên cạnh. Trong bóng tối, cô ngủ rất ngon, dính sát vào người anh. Cô nằm ngủ giống hệt một đứa trẻ, lúc nào cũng coi anh là cái gối ôm hình người. Anh giơ tay, nhẹ nhàng kéo cô vào lòng, lúc ấy mới cảm nhận được cô thật sự tồn tại.
Cô khẽ ư hừ một tiếng, rồi vùi đầu vào lòng anh, càng lúc càng yên tĩnh.
Nhưng tim anh thì đang ngâm ngẩm đau.
Như có một con dao đang từ từ cứa lồng ngực ra, sau đó đổ thủy ngân vào, khiến hô hấp của anh theo đó mà ngưng lại.
Anh kề sát bên tai cô, thủ thỉ với cô rằng: Em có biết không? Anh rất yêu, rất yêu em…
Anh yêu em lắm!
Thế nên áp lực tâm lý lại càng nặng nề.
Còn bây giờ, khi nhìn giáo sư Đinh, hỏi câu hỏi ấy xong, Niên Bách Ngạn cảm thấy các đầu ngón tay đều đang bủn rủn. Tim anh như vọt lên cao, chặn ngang nơi cổ họng.
Đời người là thế đấy.
Đã trải qua biết bao sóng gió, vậy mà chưa khi nào anh thấy khổ sở như lúc này.
Sau khi nghe xong câu hỏi của Niên Bách Ngạn, giáo sư Đinh sững người giây lát rồi hỏi với vẻ khó tin: “Sao cậu có thể nghĩ về bố mình như thế chứ?”
Trái tim Niên Bách Ngạn bất ngờ ngừng đập một nhịp.
“Bố cậu dù có sai trái đến mức nào cũng không bao giờ làm cái chuyện táng tận lương tâm đó. Trước khi phát hiện ra Tố Diệp, cũng là lúc tôi vừa bàn xong chuyện với bố cậu. Gã đốn mạt đó không phải bố cậu!” Thái độ của giáo sư Đinh vô cùng kiên quyết.
Niên Bách Ngạn cảm thấy như có một tảng đá nặng nề đổ ầm xuống.
Không phải bố, không phải…
Anh siết chặt tay. Lần này chỉ đơn giản là để làm dịu bớt cái run rẩy và giá lạnh.
Không phải bố anh! Vậy thì khả năng Thạch Thành nói dối là rất nhỏ. Kẻ đó vẫn còn sống!
Nghĩ tới đây, sự bứt rứt ban đầu của Niên Bách Ngạn hóa thành phẫn nộ.
“Lúc ấy khi phát hiện ra Tố Diệp, ông còn phát hiện được manh mối nào khác không?”
Giáo sư Đinh lắc đầu: “Khi đó cảnh sát cũng đang lùng sục hiện trường, không có manh mối. Cả cậu cũng không tra ra kẻ đó sao?”
Niên Bách Ngạn trầm mặc.
Anh hơi nheo mắt lại.
Phải điều tra, nhất định phải tìm ra bằng được.
Nếu tra ra được hắn là ai, anh nhất định sẽ khiến hắn phải trả giá cho nỗi đau mà hắn đã gây ra!
***
Kim Đỉnh Hiên.
Giờ này không có mấy khách tới ăn, chỉ có lác đác vài bàn có người.
Dương Nguyệt gọi một bàn thức ăn, toàn bộ đều là những món trứ danh của nhà hàng này. Lượng thức ăn của nhà hàng trước nay rất ít. Nghiêm túc mà nói thì nó thuộc kiểu nhà hàng ăn nhanh. Chủ yếu làm thức ăn hấp, đặt vào từng vỉ, từng vỉ.
Kỷ Đông Nham không động đũa mà chỉ ngồi nhìn Dương Nguyệt ăn.
Có lẽ cô đói thật, ăn khá nhiều, cũng khá ngon miệng.
Rất lâu sau, Kỷ Đông Nham mới bất chợt lên tiếng: “Không ngờ cô lại thích ăn đồ ăn của nhà hàng này.”
Dương Nguyệt còn chưa ngẩng đầu lên: “Nếu không thì sao?” Cô cầm lên một chiếc bánh bao nhân lòng đào, cắn một miếng. Mùi thơm ngọt ngào khiến cô rất hài lòng.
“Chí ít thì cũng phải là Phỉ Thúy Lầu ở phía đối diện chứ.”
“Hay là anh cho rằng, em nhất định sẽ vào những nơi sang trọng?” Dương Nguyệt mơ hồ hỏi.
Kỷ Đông Nham rút ra một điếu thuốc, ngậm lên miệng. Bỗng có một nhân viên bước lên: “Dạ thưa anh! Ở đây không cho phép hút thuốc ạ!”
Khiến anh bỗng thấy gượng gạo.
Dương Nguyệt phì cười: “Tới mấy nơi này cũng có cái lợi đó chứ. Ít ra em cũng không phải hít khói thuốc lá.”
Kỷ Đông Nham cất điếu thuốc vào bao, hừ một tiếng: “Một cô công chúa lái Lamborghini cơ mà, làm khó cô rồi!”
Dương Nguyệt uống một ngụm nước. Cô nhìn anh một cái, sau khi đặt cốc nước xuống bèn khẽ nói: “Em biết anh đang nghĩ gì. Anh lấy danh nghĩa con gái của quan chức ra để chèn ép em. Việc này là không công bằng.”
Kỷ Đông Nham nhướng mày: “Nói thế là sao?”
“Làm sao anh dám chắc chiếc xe này là của bố em mua cho em? Lẽ nào không thể là mẹ em mua cho em? Hoặc có thể là người hợp tác làm ăn với mẹ em mua cho em?” Dương Nguyệt từ tốn nói, thái độ rất nghiêm túc: “Con người lúc nào cũng vậy, nhìn sự việc lúc nào cũng chỉ nhìn bề ngoài, sau đó bắt đầu phát huy trí tưởng tượng của mình mà không hề đi tìm hiểu tình hình thực tế. Đáng sợ hơn là họ còn coi những gì mình tưởng tượng ra sự thật rồi loan truyền lung tung. Cứ lấy nghề diễn viên ra làm ví dụ. Mọi người ai cũng thấy các cô gái ấy nổi tiếng rất nhanh chóng. Suy nghĩ đầu tiên là họ có người nâng đỡ. Tại sao lại không nghĩ đằng sau họ đã đổ biết bao mồ hôi công sức và nỗ lực? Mười năm sau cánh gà chỉ để đổi lại một phút trên sân khấu. Chẳng có ai ngẫu nhiên mà thành công được. Ai cũng phải hy sinh, phải lao động. Hôm nay anh nhìn thấy em lái một chiếc Maserati thì đã tự động xóa bỏ khỏi đầu sự thật mẹ em là một thương nhân mà chỉ chăm chăm vào việc bố em làm chính trị. Sau đó anh lại nghĩ, bố em làm quan, tức là sẽ nhận hối lộ. Nhưng sự thật thì sao? Mỗi tháng bố em chỉ nhận được tiền lương cố định của công chức. Ở đây, ai cũng biết rõ tình hình của gia đình em. Mẹ em kiếm được nhiều tiền hơn bố em rất nhiều. Ở nhà em, bố em chăm việc nhà, mẹ em chuyên tâm kiếm tiền bên ngoài. Đến cả lãnh đạo của bố cũng không biết việc này. Chiếc xe của em được mua một cách đàng hoàng. Em muốn lái thì lái, không cần phải né tránh, càng không cần thấy mất mặt.”
Nghe xong những lời ấy, Kỷ Đông Nham quả thực đã có cái nhìn khác về cô gái trước mặt mình. Tốc độ nói của cô rất chậm rãi, rất nhẹ nhàng, chữ nào chữ nấy lại rất mạnh mẽ. Giọng nói thì rất êm tai, trong trẻo như sơn ca vậy.
“Hóa ra cô cũng có tài ăn nói đấy chứ?” Không yếu đuối như trong tưởng tượng của anh.
Dương Nguyệt mỉm cười: “Em học phát thanh mà.”
Kỷ Đông Nham lười biếng dựa ra sau ghế: “Nếu mẹ cô là doanh nhân, người ta sẽ nghĩ tới việc đi theo ngành của mẹ, sao mẹ cô lại đồng ý cho cô học phát thanh?”
Nghe được câu ấy, Dương Nguyệt thở dài, không nói nữa.
“Sao thế?”
Dương Nguyệt chu môi: “Kỳ thực, việc thi vào khoa phát thanh hoàn toàn là tình cờ thôi. Vì một người bạn của em thích phát thanh. Cô ấy lo lắng quá nên kéo em theo cùng. Lúc đó em cũng muốn tới Bắc Kinh cho khuây khỏa nên cũng chỉ định đi cùng cô ấy thôi. Ai ngờ cô ấy thì trượt, còn em sau khi quay lại trường bỗng nhận được giấy gọi. Em cảm thấy đây có lẽ là ý trời, thế nên đã dứt khoát tới báo danh.”
Kỷ Đông Nham cười khẽ. Trên đời này cũng có những người may mắn thật. Nhưng mấy cuộc thi kiểu nghệ thuật đó lúc nào chẳng vậy, những người đi cùng, vận may luôn là tốt nhất.
Dương Nguyệt lại gọi một cốc trà sữa, sau đó đặt trước mặt Kỷ Đông Nham. Kỷ Đông Nham nói: “Tôi không thích uống trà sữa!”
“Nhưng lúc còn là Hải Sinh anh thích lắm mà. Chúng ta đều thích ăn những món thanh đạm, thế nên em vẫn luôn thích ăn ở Kim Đỉnh Hiên.” Dương Nguyệt chân thành nhìn anh và nói.
Khó khăn lắm mới trò chuyện được những đề tài bình thường lại bị Dương Nguyệt quay ngoắt lại đường cũ. Kỷ Đông Nham câm nín. Một lúc lâu sau, anh đặt cốc trà sữa tới trước mặt cô, nhìn vào mắt cô rồi nói: “Cô bé! Tôi bắt buộc phải nói rõ ràng với cô. Tôi không phải Hải Sinh của cô, cũng không quen biết Hải Sinh, hiểu không?”
“Em không nhận nhầm người đâu.” Dương Nguyệt tròn mắt: “Anh thật sự không tin có kiếp trước sao?”
“Không tin!”
Dương Nguyệt ồ lên một tiếng, rồi cắn môi: “Vậy… chúng ta làm quen từ đầu được không? Em tên là Dương Nguyệt. Nghe bác sỹ Tố nói anh tên là Kỷ Đông Nhamm, tổng giám đốc của tập đoàn Kỷ Thị.”
Kỷ Đông Nham chống cánh tay lên bàn, hơi rướn người về phía trước: “Vậy cô muốn thế nào?”
“Em…” Dương Nguyệt ấp úng: “Em chỉ muốn chúng ta được ở cạnh nhau…”
Kỷ Đông Nham thở dài ngao ngán: “Dương Nguyệt phải không?”
Dương Nguyệt khẽ gật đầu.
“Năm nay cô bao nhiêu tuổi nhỉ?”
“Em 22.”
Kỷ Đông Nham khoanh hai tay trước ngực, kiên nhẫn nói: “Cô thấy đấy. Năm nay cô mới 22 tuổi. Còn tôi năm nay đã sắp 36 tuổi rồi. Tôi lớn hơn cô những 14 tuổi. Trong mắt tôi, cô chỉ là một đứa trẻ con, làm sao có thể làm bạn gái của tôi được? Hai chúng ta không thích hợp!"