Hào Môn Kinh Mộng II: Khế Ước Đàn Ukulele

Quyển 8 - Chương 10: Cái tát



Trong mưa bụi có thêm chút mùi xạ hương thoang thoảng, nhàn nhạt, là mùi hương nam tính vốn có của anh, tiếng xuýt xoa nho nhỏ của Phương Tiểu Bình và Vương Tranh chui vào tai cô quả thật muốn cười, nhất thời không biết có nên lên tiếng giới thiệu quan hệ giữa cô với Giang Mạc Viễn không.

Giang Mạc Viễn tiến lại gần, dừng bước trước mặt cô, không lên tiếng nói gì, nở nụ cười hấp dẫn.

Phương Tiểu Bình và Vương Tranh chuyển mắt sang nhìn Trang Noãn Thần, tiếp đó là trừng lớn hai mắt, có lẽ không ngờ người đàn ông trong ti vi lại bất chợt xuất hiện trước mặt các cô, lại hiển nhiên quen biết tổng giám đốc của các cô.

Trang Noãn Thần che ô ngước lên nhìn anh, cũng bất giác cười nhẹ.

Anh đưa tay, nhẹ nhàng vén tóc cô ra sau tai, tiếng nói ôn hòa từ tính như mưa bụi ngoài ô, “Đấu thầu thuận lợi không?”

“Bị vuột mất một cái.” Trang Noãn Thần cười nhẹ, sợi tóc như quyến luyến nhiệt độ đầu ngón tay anh, đợi khi anh rút tay về vẫn còn lưu lại hương thơm dễ ngửi.

Trong mắt Giang Mạc Viễn dường như chỉ có mình cô, nghe vậy thì cười tươi hơn, cúi đầu, tiếng nói rõ ràng có thêm yêu chiều, “Tài nguyên của Vạn Tuyên không so sánh được với Đức Mã là bình thường, sau này tăng cường thêm là được.”

Trang Noãn Thần tới gần anh, ánh mắt lướt qua tia xảo quyệt, không cố tình nói nhỏ nhẹ nhưng nghe vào có chút ngây thơ, “Có phải không có thứ gì gạt được ánh mắt anh không?”

“Em là bà xã của anh, quan tâm em là lẽ đương nhiên.” Giang Mạc Viễn thu hết nụ cười của cô vào đáy mắt, trong lòng như có nước ấm chảy qua, bất giác đưa tay lên nựng cằm cô, cử chỉ lộ vẻ tình cảm sân đậm.

Hai má Trang Noãn Thần phiếm hồng.

Phương Tiểu Bình và Vương Tranh bên cạnh đã sớm kinh ngạc hóa đá, hồi lâu mới chỉ vào Giang Mạc Viễn lắp bắp nói, “Trang tổng, hai người, hai người…”

“Đồng nghiệp của em à?” Lúc này Giang Mạc Viễn mới nhìn lướt qua Phương Tiểu Bình và Vương Tranh.

Chỉ là một cái liếc mắt cũng đủ khiến hai cô tinh thần hỗn loạn, không thể rời mắt.

“Là đồng nghiệp đi cùng em đến đấu thầu.” Trang Noãn Thần nhẹ nhàng gật đầu, hít sâu một cái rồi nhìn về hai cô, “Anh ấy là ông xã của chị, Giang Mạc Viễn.”

Vương Tranh kinh ngạc bụm miệng, Phương Tiểu Bình thì nghẹn lời, “Giang tổng, người thật của anh còn đẹp hơn cả trên ti vi.”

“Cám ơn.” Giang Mạc Viễn thản nhiên đáp lời, lại nhìn qua Trang Noãn Thần, giọng nói chuyển nhẹ, “Có thể đi được chưa?”

“Anh đến để đón em à?” Cô ngớ ngẩn hỏi.

Giang Mạc Viễn giơ cổ tay xem giờ, bên môi nở nụ cười, “Đã đợi em năm mươi tám phút rồi.”

Cô bật cười thành tiếng.

Đúng lúc này Ngải Niệm lái xe đến đón các cô, có lẽ không ngờ Giang Mạc Viễn ở đây, ngẩn người xong cười ha ha nói, “Giang tổng, đại ân nhân anh đây hôm nay sao lại hiện thân thế này?”

“Tới đón bà xã.” Giang Mạc Viễn trái lại không e dè, một câu thốt ra khiến mặt Trang Noãn Thần đỏ lên.

“À…” Ngải Niệm tinh quái nhìn qua Trang Noãn Thần, “Vậy không làm lỡ thế giới riêng của hai người nữa nha, Phương Tiểu Bình, Vương Tranh lên xe, chúng ta dẹp đường về công ty.”

Trang Noãn Thần thấy vẻ mặt trêu ghẹo của cô bạn, hận không thể bước đến cho ăn cái tát.

Phương Tiểu Bình và Vương Tranh lên xe, có lẽ bụng đầy nghi vấn, tám phần dọc đường về miệng của Ngải Niệm không được nhàn rỗi rồi.

Đợi sau khi xe chạy đi, Giang Mạc Viễn đưa tay về phía cô, cô cắn môi, cụp ô xuống rồi chui vào ô anh, anh thuận thế ôm lấy vai cô, chà xát lên xuống, “Lạnh không?”

“Không lạnh.” Trang Noãn Thần nhịn không được áp sát vào anh, hấp thu mùi hương trên người anh, “Mưa hôm nay không lớn.”

Giang Mạc Viễn siết chặt cánh tay, cúi đầu nhỏ giọng nói vào tai cô, “May mà hôm nay không có sấm sét.”

Cô bất giác ngẩng đầu nhìn anh, trong lòng đột nhiên thấy ấm áp, hóa ra anh chính là sợ sét đánh làm cô sợ…

Một chiếc ô, hai người, nam cao lớn nữ nhỏ nhắn, trong mưa bụi hình thành nên một thế giới hoàn mỹ.

***

Không khí buổi tối rất hài hòa, Giang Mạc Viễn cố tình đặt nhà hàng để chúc mừng cô, hết thảy giống như quay về lúc trước.

Trang Noãn Thần biết, cả hai người họ đều cố gắng sống những ngày bình yên, có lẽ trong lòng còn vết thương, có lẽ còn có chút hoài nghi, nhưng thời gian là liều thuốc tốt nhất chữa lành mọi vết thương.

Bữa tối do đích thân đầu bếp nổi tiếng lo liệu, món ăn Pháp tinh xảo đều vô cùng sáng tạo, cuối cùng, Trang Noãn Thần lại ăn bánh phô mai quen thuộc, hương vị nồng đậm ngọt ngào khiến cô nhớ rất nhiều chuyện liên quan đến Giang Mạc Viễn.

“Nhìn em ăn kìa.” Thấy cô lau khóe môi dính bơ, Giang Mạc Viễn không nhịn được cười, lấy khăn qua giúp cô lau nốt môi dưới, “Ăn từ từ thôi, không ai giành với em đâu.”

“Tại sao em chưa từng thấy anh ăn bánh ngọt?’ Trang Noãn Thần nuốt ực miếng bánh, tò mò hỏi.

Giang Mạc Viễn cụp mắt, trong lòng có chút sung sướng nho nhỏ nổ tung, cô hiếm khi quan tâm đến vấn đề riêng tư của anh, đây là cô bắt đầu chuẩn bị tìm hiểu anh phải không? Nghĩ vậy có hơi ấm ức, nhẹ giọng đáp, “Anh không thích đồ ngọt.”

“Hả?” Trang Noãn Thần ngạc nhiên, “Vậy lễ mừng năm mới đó em tặng anh hộp kẹo, anh cũng ăn mà.”

Giang Mạc Viễn cười mà không đáp.

Cô cũng nhanh chóng hiểu ra, cắn môi, thấp giọng nói, “Ngại quá à, lần sau em sẽ không làm khó dễ bắt anh ăn đồ ngọt nữa.” Là cô sơ suất, xưa này mười người thích uống cà phê đen thì đúng mười người không thích đồ ngọt, còn anh, chắc chắn là ngại từ chối.

Giang Mạc Viễn thấy cô như vậy thì cười nhẹ, cúi đầu, thấp giọng cưng chìu, “Cô gái ngốc…”

Thứ hạnh phúc lăn tăn dạo chơi khắp lồng ngực cô, cô cụp hàng mi dài, tận tình hưởng thụ, loại cảm giác tận hưởng này, có lẽ cô thực sự đã làm đúng, có thời gian cố gắng chống đối cũng chẳng thuận theo, thực sự cô rất thích cuộc sống bình yên này.

Có lẽ, anh cũng rất thích, nếu không làm gì mà bên môi cứ cười hoài.

Từ lúc lên xe đến nhà hàng, cô thấy khóe mắt đuôi mày anh đều đầy ý cười nhẹ, cô cũng thích anh cười như vậy, rất mê người.

Bầu không khí tĩnh lặng vẫn duy trì đến khi hai người dùng cơm xong, sau khi cô ăn xong thì dùng hoa quả tráng miệng, còn anh thì uống cà phê, cho đến khi có tiếng nói sắc sảo của phụ nữ phá vỡ sự yên tĩnh này.

“Trang Noãn Thần?”

Khoảng cách bàn ăn khá xa, nhưng cũng đủ thu hút ánh mắt của cô về bên đó.

Trang Noãn Thần bị tiếng nói này làm giật mình, chiếc nĩa tuột khỏi tay va vào dĩa phát ra âm thanh chói tai, ngẩng đầu nhìn thấy đúng là Hứa Mộ Giai, vẻ mặt cô ta nổi giận đùng đùng, giày cao gót nện xuống mặt đá cẩm thạch vang lên tiếng cộp cộp.

Giang Mạc Viễn hiển nhiên cũng thấy không vui, mày nhíu lại một chỗ.

Hứa Mộ Giai xông lên trước, không đợi Trang Noãn Thần mở miệng đã giáng xuống một bạt tai, hành động rất nhanh rất đột ngột, thế cho nên ngay cả Giang Mạc Viễn cũng chưa kịp ra tay ngăn cản liền xảy ra. Một tiếng ‘chát’ vang lên, đánh thật mạnh vào má phải của Trang Noãn Thần, tiếp đó còn định giáng thêm tát thứ hai.

Lúc này, cánh tay đang chuẩn bị hạ xuống đã bị Giang Mạc Viễn chặn đứng lại, sắc mặt anh trông cực kỳ khó coi, xanh tái làm người ta phải sợ hãi, lực tay rất mạnh khiến Hứa Mộ Giai đau đến trợn mắt, “Cô nổi điên gì đó?” Vung tay hất Hứa Mộ Giai sang một bên.

Hai má Trang Noãn Thần nóng ran đau rát, lúc đầu cô còn lơ ngơ chưa tỉnh, nhưng nhanh chóng hiểu được nguyên nhân Hứa Mộ Giai phẫn nộ, Giang Mạc Viễn nhìn thấy cô mà đau lòng, quay đầu nhìn chằm chằm Hứa Mộ Giai, rất có bộ dạng phẫn nộ ‘muốn trừng trị mới thỏa’.

Hứa Mộ Giai cũng không màng đến, đứng dậy nhìn chằm chằm Giang Mạc Viễn, “Anh không biết vợ anh đã làm ra chuyện gì sao? Còn bảo vệ cô ta?”

Giang Mạc Viễn nhíu chặt mày, quát lạnh, “Mau cút đi cho tôi.”

“Tôi sẽ đi, nhưng có mấy lời phải nói cho rõ.” Hứa Mộ Giai chuyển hướng nhìn sang Trang Noãn Thần, ánh mắt muốn nổi lửa, chỉa vào cô, “Cô dám xen vào chuyện giữa tôi và Cố Mặc? Cô tính toán điều gì? Cố Mặc cũng đã kết hôn với tôi rồi, cô còn chưa hết hy vọng?”

Giang Mạc Viễn quay đầu nhìn thoáng qua Trang Noãn Thần, lại nhìn qua Hứa Mộ Giai thì đã mất hết kiên nhẫn, đang muốn bước đến chuẩn bị kéo cô ta ra ngoài thì bị Trang Noãn Thần một phen kéo cánh tay anh, anh chần chờ quay đầu lại, cô khẽ lắc đầu với anh.

Dừng chân lại, ánh mắt hơi do dự, nhưng hiển nhiên vẫn bảo vệ cô, đành phải cúi đầu nói với cô, “Chúng ta đi.”

Trang Noãn Thần vốn cũng không muốn ở chỗ này cùng với Hứa Mộ Giai, gật đầu cầm túi xách đi.

“Giang Mạc Viễn, vợ anh nói với Cố Mặc chuyện tôi giả mang thai.” Hứa Mộ Giai hung tợn nói.

Giang Mạc Viễn ngạc nhiên.

“Hứa Mộ Giai, cô đừng có ngậm máu phun người, chuyện này tôi không hề nói với Cố Mặc.” Trang Noãn Thần thật sự nhịn không nổi nữa, đáp trả.

“Không phải cô nói thì ai nói? Chuyện này chỉ có tôi và cô biết.” Hứa Mộ Giai siết chặt nắm tay, “Cô chỉ mong tôi và Cố Mặc chia tay nhau, có cơ hội tốt như vậy, sao cô không nắm bắt được?”

“Cô có tin hay không thì tùy, tóm lại không phải là tôi nói, là Cố Mặc tự điều tra ra.” Trang Noãn Thần nén giận, lãnh đạm nói, “Hôm hôn lễ tôi đã cảnh cáo cô, chuyện này ngàn vạn lần đừng gạt Cố Mặc, có một số việc giấy không gói được lửa, cô không tin tôi còn cách nào? Còn có, nếu tôi thật sự muốn phá hoại cô và Cố Mặc, sẽ không cần chờ đến bây giờ mới nói, hôm hôn lễ tôi đã có thể vạch trần cô rồi.”

“Trang Noãn Thần, cô cho rằng nói vậy thì tôi tin sao?” Hứa Mộ Giai hét lên, “Cô không cần làm bộ làm tịch giả người tốt trước mặt Giang Mạc Viễn. Ở hôn lễ cô đương nhiên không dám công khai phá hủy rồi, tôi cảnh cáo cô, Trang Noãn Thần, sau này cô ít nói nhăng cuội về tôi với Cố Mặc đi, ly gián quan hệ của tôi và anh ấy. Đời này, cô và anh ấy không thể nào đâu.” Nói xong, cô ta nổi giận dùng đùng xoay người bỏ đi.

Trang Noãn Thần toàn thân mệt mỏi, không phải vì trận mắng mỏ của Hứa Mộ Giai, mà là bởi vì Cố Mặc, xem ra chuyện này thật sự rất lớn, còn có chính là… Giang Mạc Viễn bên cạnh.

Tim cô đập mạnh, cô sợ, sự bình yên vất vả có lại này sẽ tan thành mây khói.

***

Xe chạy thẳng về nhà.

Vừa vào cửa, Giang Mạc Viễn liền lên đầu thay đồ, Trang Noãn Thần đã không còn lòng dạ nào, mệt mỏi ngồi xuống sô pha, dọc đường về Giang Mạc Viễn không nói câu nào, chỉ im lặng lái xe, vào nhà, mặt cũng u ám đáng sợ, cô thực sự sợ anh hiểu lầm. Không mất bao lâu, Giang Mạc Viễn từ trên lầu đi xuống, cô hết hồn, bất giác ngẩng lên nhìn anh.

Không như cô nghĩ, trong tay anh đang cầm túi chườm đá.

Đang kinh ngạc, Giang Mạc Viễn ngồi xuống bên cạnh, duỗi tay về phía cô, “Ngồi gần lại đây.”

Trang Noãn Thần ngẩn ngơ thất thần không nhúc nhích, thấy thế, anh cười bất đắc dĩ, dứt khoát ngồi sát lại cô, đưa tay kéo cô vào lòng, đặt túi chườm đá lên chỗ sưng đỏ trên mặt cô.

Cô ứ một tiếng, anh nhẹ tay hơn, nhỏ giọng hỏi, “Có phải mạnh tay quá làm em đau không?”

Trang Noãn Thần ngơ ngác nhìn anh, khẽ lắc đầu, sau hồi lâu giơ tay đè lấy túi chườm, “Em tự làm là…” Nói đến cuối cùng giọng dần nhỏ đi, Giang Mạc Viễn nhìn cô một cái, cô sớ tới mức nhanh chóng ngậm miệng.

Động tác của anh rất nhẹ, cảm giác lạnh xua đi đau đớn nóng rát ở má, cứ như vậy, trong nhà thật yên ắng, cô và anh vẫn chưa nói gì với nhau.

Khi đi đổi túi chườm nước đá mới, Trang Noãn Thần rốt cục không nhịn được, giương mắt nhìn anh một chút, Giang Mạc Viễn thấy cô nhìn mình, ánh mắt đối diện cùng cô, hình như đang chờ cô mở miệng, cô mím môi, trong cổ họng cố gắng phát ra chút âm thanh, “Thật sự… chuyện không phải như Hứa Mộ Giai đã nói đâu.”

Anh hiểu lầm, tuyệt đối hiểu lầm rồi, nếu không tại sao không nói câu nào?

Giang Mạc Viễn nghiêm túc nhìn cô như cũ, vẻ mặt bình tĩnh, nhưng anh càng như vậy cô càng bối rối, môi run rẩy, lên tiếng hỏi tiếp, “Không lẽ anh đã hiểu lầm rồi?”

“Sợ anh hiểu lầm à?” Giọng nói thản nhiên của anh rơi trên đỉnh đầu cô.

Cô ngẩng đầu cùng ánh mắt nhìn xuống của anh đan vào nhau, dường như trên nét mặt bình tĩnh của anh có chút chờ mong, môi đỏ mọng hơi hé ra, nhẹ nhàng thốt ra một chữ gian nan, “Sợ…” Tiếp đó cô cụp mắt, ngón tay trắng noãn theo bản năng đan vào nhau, siết chặt.

Ngực Giang Mạc Viễn đột nhiên thắt lại, dáng vẻ của cô làm anh yêu thương không thôi, một từ ‘sợ’ nhẹ nhàng như bọt nước trong trái tim anh, buông túi chườm đá xuống, ngón tay nhẹ nhàng vươn đến xuyên qua mái tóc cô, thở dài, “Vậy em nói cho anh biết, có phải lại gặp Cố Mặc rồi không?”

“Là anh ấy đến tìm em.” Trang Noãn Thần mím mạnh môi, nhìn lên nghiêm túc giải thích, “Anh ấy đã biết chuyện Hứa Mộ Giai giả mang thai nên rất tức giận, đến chất vấn em có biết chuyện này hay không.”

“Hắn còn biết gì nữa?” Giang Mạc Viễn không chút để ý, hỏi.

“Đã biết hết tất cả.” Trước mắt cô dường như xuất hiện khuôn mặt bi thương của Cố Mặc, hít thật sâu vào mới có thể xoa dịu cơn đau nơi ngực, “Chính là nguyên nhân thực sự em gả cho anh.”

Nói xong câu này, cô nghĩ Giang Mạc Viễn sẽ biến sắc, nào ngờ anh lại bật cười, hỏi cô, “Vậy thì lúc trước cái cớ em lừa hắn là gì?’

Trang Noãn Thần giật mình, hồi lâu mới nói một câu, “Em nói với anh ấy… người em yêu là anh.”

“Anh nghe không rõ, em nói gì với hắn?” Giang Mạc Viễn cố tình áp sát mặt đến, môi giương lên như cười như không.

“Người em yêu là anh.” Trang Noãn Thần lại không nghĩ gì lặp lại lần nữa, sau khi nói xong mới giật mình, mặt càng đỏ hơn.

Giang Mạc Viễn lại không cười nữa, mắt nhìn cô hiện lên chút kích động, đưa tay nhẹ nhàng nâng mặt cô lên, cô nhạy cảm phát giác ngón tay anh hơi run, mắt nhìn thẳng anh, có một khoảnh khắc không thể dứt ra, cứ trơ mắt nhìn anh cúi đầu xuống, hôn thật sâu lên môi cô…

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv