Mười một giờ đêm, Bắc Kinh trở nên yêntĩnh đi nhiều, trong không khí còn lưu lại một chút hương vị gay gay nơi sống mũi, nhưng thỉnh thoảng vài tiếng còi xe vang lên dĩ nhiên đãphá vỡ đi bầu không khí ảm đạm dưới ánh đèn.
Trang Noãn Thần đứng bên màn hình ápphích, ngay tại quầy thời điểm mà nhân viên thu vé tưởng như cô sẽ hoá đá thì cô chậm rãi tiến lên, lấy tiền ra thản nhiên nói mộtcâu, “Xem phim chiếu lúc 11h15.”
“Cô à, bộ phim kia đã bắt đầu được hơn mười phút rồi.”
“Không sao.”
Nhân viên quầy xem xét một chút, “Chỉ còn một suất tại ghế vip tình nhân thôi.”
“Được rồi.”
“Cô đồng ý?”
Trang Noãn Thần đưa tiền tới trước mặt, nhẹ giọng nói, “Tôi mua.”
Nhân viên quầy giương mắt nhìn cô một lát chưa nói gì.
Nhìn lại chỗ ngồi kia, cô xem hàng ghếvip đã có hai ghế có người, thêm cô nữa là ba. Trang Noãn Thần tronglòng cười khổ, cô tựa hồ vĩnh viễn là người thừa.
Đây là một bộ phim điện ảnh về tình yêu, bộ phim lần đầu công chiếu cô cũng rất muốn đi xem, nhưng mãi đến hômnay mới thoát khỏi cái đuôi tăng ca, lúc này hẳn là Giang MạcViễn cùng Sa Lâm vẫn có đôi có cặp ở câu lạc bộ đêm, cho nên lúckính rượu với Giang Mạc Viễn xong cô đầu cũng không quay lại màrời đi, đưa xe cho Ngải Niệm và đồng nghiệp để họ trở về nhà, còn mình cô giống như u hồn lang thang trên đường.
Lơ đãng nghĩ đến Giang Mạc Viễn rồi lạcvào rạp chiếu phim điện ảnh là ngẫu nhiên, vào ghế vip tình nhân màtrước đây Giang Mạc Viễn đặt cũng là ngẫu nhiên, xem bộ phim này cũngvậy.
Đi tới cửa vẫn chưa kịp vào, bên trongmột đôi tình nhân đã đi ra, vậy là hai người kia đã đi rồi, xem ra hàngghế đấy chỉ còn lại mình cô. Dựa theo vị trí ghế ngồi, ngồi xuống cô mới phát hiện ra, chỗ ngồi này vừa đúng là chỗ ngồi lần trước cô cùng Giang Mạc Viễn đi xem.
Cuộc đời lại khéo trùng hợp đến vậy.
Nhớ một lần, Giang Mạc Viễn ngồi bênngười cô, bộ phim mới chiếu được một nửa anh đã quay ra ngủ. Trang NoãnThần nhìn thấy khoảng không bên chiếc ghế trống, ánh sáng màn ảnh chiếulên người cô sao cô tịch đến vậy, từ khi nào thì bắt đầu, cô vàGiang Mạc Viễn chỉ có thể dùng từ “Thống khổ” để hình dung? Chẳng lẽ, cô và anh thực sự phải đi tới kết thúc sao?
Khi từ câu lạc bộ đêm đi ra, Ngải Niệmbên tai cô oang oang hỏi cô câu đầu tiên chính là, người bên trong đích thị là Giang Mạc Viễn? Ngay cả Trang Noãn Thần cô cũng muốn tin rằngmình đã nhận sai người.
“Cậu và Giang Mạc Viễn có hiểu lầm đúngkhông? Tuy rằng lúc trước tớ luôn cho rằng anh ta rất vĩ đại, cậu khôngthể với tới được, nhưng sau vài lần tiếp xúc, tớ cảm thấy anh ta khônggiống với bề ngoài…Nhìn ra được trong mắt anh ta luôn có cậu.”
Tiếng của Ngải Niệm vang lên trong đầu,quẩn quanh làm cho cái đầu vì tổn thương mà đau đớn cứ ong lên, mũi ê ẩm, nhẹ nâng tay mới phát hiện lệ đã rơi đầy mặt, bộ phim điệnảnh này ngay cả mở đầu cô cũng chưa xem, thế nhưng cô lại có thể rơilệ, có phải bộ phim này rất cảm động không?
Nữ diễn viên trong bộ phim đang rơi nước mắt, Trang Noãn Thần xuyên qua dòng lệ nhìn thấy vào mắt nữ diễnviên, là cô ta quá nhập vai sao? Thế nhưng cô lại cảm thấy cuộc đời như vở kịch vậy.
Lau khô nước mắt rồi nhìn lên, lại bịmột bóng dáng trước mắt làm cho hoảng sợ, ngạc nhiên đứng dậy, thânảnh kia như đi ra ngoài hiện thực, như thấy được cô, hướng về phía nàybước tới.
Ý niệm đầu tiên trong Trang Noãn Thầnchính là chạy trốn, nhưng đôi chân như đóng đinh trên nền đất, không thể cử động, trơ mắt nhìn bóng dáng to lớn tiến về phía cô ngày một gần.
Thẳng đến khi cô có thể nhìn rõ khuônmặt người đó, thẳng đến khi cô có thể cảm nhận được từng hơi thở, hơithở đã từng khiến cô ấm áp, nhưng hiện tại lại chỉ khiến cô muốn mauchóng trốn đi.
Thân mình mềm nhũn ngã ngồi xuống ghế, cô ngửa đầu, kinh ngạc nhìn người đàn ông ngoài ý muốn xuất hiện trước mặt cô.
Anh, không phải là đang ở câu lạc bộ đêm sao? Không phải anh đang cùng Sa Lâm ở cùng một chỗ sao?
Người đàn ông từ trên cao nhìn xuống,ánh mắt thâm thuý ngẫu nhiên loé lên ánh sáng của màn hình.Trang Noãn Thần rốt cục đã có thể cử động, vừa mới đứng dậy chuẩn bị rời đi, anh không nói không rằng đã ngồi xuống ghế kế bên, cùng với đó làmùa xạ hương đan xen mùi rượu, tại đây trong không gian chỉ có hai người hình thành nên một không khí khác thường.
Trang Noãn Thần ngồi thẳng lưng, vì côbiết, cô muốn trốn là điều không thể, đành thản niên buông một câu, “Anh có thể ngồi ở chỗ này, nhưng đừng ảnh hưởng đến việc xem phim của tôi.”
Phía bên ghế, cơ mặt người đàn ông giậtgiật, tựa lưng vào phía sau ghế, cô không xem rõ được vẻ mặt anh, lại có thể cảm nhận thấy ánh mắt ấy như buộc chặt vào lưng cô, là anh đangnhìn cô, nhìn chằm chằm, gắt gao.
Cô làm gì sai sao? Điệu bộ của anh giống như đuổi theo cô đến rạp chiếu phim này để đòi nợ không bằng.
Trên màn hình, đôi nam nữ không rõ vìhiểu lầm gì mà chia tách, người con gái khóc như mưa, trái lại TrangNoãn Thần lại không hề thấy xúc động, vì toàn bộ thần kinh của cô đềuđặt hết lên trên người đàn ông đột nhiên xuất hiện ở rạp chiếu phim,toàn bộ không gian phòng chiếu rất lớn, thế nhưng cô lại cảm thấy nhưkhông đủ không khí để thở.
Một lúc lâu sau người đàn ông mới mởmiệng, “Vừa nãy còn xem tôi là ân nhân cứu mạng, sao giờ nửa điểm cảmkích cũng không có vậy, kiểu này thật không giống với tác phong của em.” Tiếng anh rất nhẹ, trầm thấp, phảng phất như mang theo điểm mệt mỏi,lại có nhiều hơn chút tịch liêu, tang thương, ở phía sau như vây kín lấy cô, giống như tiếng từ phương xa thổi tới.
Như thực như ảo, như lời anh nói, hoặc như tiếng nói của diễn viên trên phim, ở bên tai cô lại trở nên quá rõ ràng.
“Tôi đã nói rồi, đừng có làm ảnh hưởngđến việc thưởng thức phim của tôi, nếu không, mời anh đổi vị trí khác.”Trang Noãn Thần nhớ tới một màn trong câu lạc bộ đêm, trong lòng liềnnổi khí lạnh, ngữ khí cũng lạnh nhạt đến cực điểm.
Bỗng nhiên anh ôm chầm lấy cô, thân thể cô đột nhiên cứng đờ, quay đầu lại nhìn anh, “Giang Mạc Viễn!”
Anh lại hơi dùng sức giam cô trong phạm vi của mình, cô giãy dụa thế nào cũng không buông tay.
Giãy dụa mãi, rốt cuộc cũng mệt, sức lực đàn ông và phụ nữ rõ ràng là không cân sức, cô liền ngừng cựa quậy,ngẩng đầu chống lại ánh mắt của anh, “Rốt cuộc anh muốn làm gì?
“Tôi muốn hỏi em một câu.” Anh cúi đầu buông một câu, những lời này từ lâu anh đã muốn hỏi cô.
Trang Noãn Thần hơi sửng sốt, nhìn anh nổi lên nghi hoặc.
Ánh sáng bao quanh Giang Mạc Viễn khiếnngũ quan càng thêm khí khái, vẽ nên bề ngoài càng tuấn tú của anh, đáymắt dần trở nên mềm nhẹ, thấy cô không giãy dụa nữa mà nhìn anh, nângmặt cô lên, động tác cũng trở nên ôn nhu hơn.
Bàn tay thô ráp di chuyển trên cằm, rồi chậm rãi dừng ở chiếc cần cổ mảnh mai.
Anh cũng không hề chớp mắt nhìn cô, mạch ngón tay đập đập, tựa hồ có thể cảm nhận được máu trong huyết quản đang chảy vậy.
“Em thực sự từng nghĩ là muốn yêu tôi sao?” Tiếng anh trầm ấm dừng trên đỉnh đầu cô.
Cô ở trong ngực anh nhẹ nhàng run lên, sau một lúc lâu mới mở miệng, “Phải”
Giang Mạc Viễn đem vai cô hơi đẩy ra, nhìn vào đôi mắt cô, sâu trong đáy mắt là sự ôn nhu mềm mại.
“Nhưng loại ý niệm này trong đầu đã sớmbị anh dập tắt.” Trang Noãn Thần cùng anh bình tĩnh đối diện, chuyểnsang giọng điệu lãnh đạm.
Đôi mắt anh đột nhiên trầm xuống.
“Tôi không phải là chưa từng cho haichúng ta cơ hội.” Cô chịu đựng đau lòng, gằn từng chữ, “Anh đã làm tổnthương tôi một lần lại một lần, mặc kệ là vì Cố Mặc hay Sa Lâm, mỗi mộtlần anh đều muốn bức tôi đến không còn đường lui, mỗi một lần tôi đềurất muốn quên đi quá khứ để có thể cùng anh đi tiếp, thì anh lại hunghăng cho tôi thêm một đao nữa. Giang Mạc Viễn, cuộc sống như vậy anhkhông cảm thấy phiền chán hay sao?”
“Em muốn nói điều gì?” Lông mày rậm của anh ánh lên một tia nộ khí.
Trang Noãn Thần cụp mi, lời nói không có vẻ chế giễu hay lạnh lùng gì cả chỉ thản nhiên nói, “GiangMạc Viễn, có lẽ, duyên phận của chúng ta thực sự đã chấm hết rồi. Chuyện tình cảm đôi khi trải qua rồi mới có thể phát hiện ra, chút cảm tìnhnếu không còn cơ hội phát triển có cố gắng đến mấy cũng sẽ trở thành vônghĩa.”
“Tôi đã nói rồi, đời này em đừng nghĩtới chuyện ly hôn.” Giang Mạc Viễn cau mày, ánh mắt nhanh chóng chuyển thành khắc nghiệt.
“Với địa vị trên thương trường của anhđương nhiên cần phải có một người vợ hoàn mỹ cả về dung mạolẫn gia thế để củng cố, cho nên tôi sẽ không đưa ra yêu cầu ly hôn, nhưng trên thực tế, mối quan hệ vợ chồng của chúng ta cũng chỉ có thể nói là bằng mặt mà không bằng lòng thôi.” Trang Noãn Thần nhìn chằmchằm màn hình, buồn bã nói, “Kỳ thật chúng ta đều đã sai lầm, ngay từđầu tiên đã sai rồi, hai người ở hai thế giới khác nhau như chúng tasao lại có thể ở chung một chỗ được chứ? Chính vì lẽ đó mới khiến chúngta đi đến ngày hôm nay. Anh mệt mỏi, tôi cũng mệt mỏi, tuy rằng khôngthể ly hôn, nhưng ít nhất cũng đừng nên can thiệp vào cuộc sống củanhau.”
Giang Mạc Viễn nhìn chằm chằm cô thật lâu, không kìm lòng được bèn nâng tay sờ vào tóc cô, “Chỉ tiếc là tôi không làm được.”
“Sa Lâm thì sao?” Cô quay đầu nhìn anh, “Đến hôm nay tôi cũng mới biết được thì ra quan hệ hai người vẫn tốt đẹp như vậy đấy.”
“Em để ý sao?” Giang Mạc Viễn không giải thích mà hỏi ngược lại.
Trong chớp mắt, hô hấp Trang Noãn Thầnbỗng nghẹn lại, thật lâu mới có sức mở miệng, “Để ý. Nhưng hiện tại, tôi đã không còn sức lực để làm việc này nữa rồi.” Cô cào cào mái tóc, nóinhỏ, “Thật sự mà nói, Sa Lâm ở bên anh nhìn qua thật môn đăng hậuđối, có lẽ anh vẫn còn tình cảm với cô ấy, cho nên mới liên tiếp lừagạt tôi như vậy.”
“Trang Noãn Thần!” Giang Mạc Viễn dùng tay xoay mặt cô quay lại, bắt cô phải nhìn vào mắt anh, “Tôi chỉ yêu mình em.”
Trang Noãn Thần thản nhiên cười, “Anhlàm ra những chuyện ấy là biểu hiện anh yêu tôi? Giang Mạc Viễn, yêu anh có thể khiến người ta mất đi định nghĩa chính xác về tình yêu đấy.”
Giang Mạc Viễn gắt gao ôm cô, đem đầu cô nhấn vào trong lòng mình, vẻ mặt của cô khiến lòng anh thêm buồn bã. Cô không giãy giụa, cũng không nói thêm gì nữa, lẳng lặng như vậy như thể tâm đã sớm tan nát.
“Về chuyện của Sa Lâm, thực tình tôi rất xin lỗi em.” Anh cúi đầu, ở bên tai cô thấp giọng, “Tôi sẽ giải thíchchuyện đấy, nhưng không phải bây giờ, hiện tại em chỉ cần thử tin tưởngtôi thêm một lần nữa, được chứ?”
“Được rồi, tôi cũng không muốn anh tiếptục lấy cớ gì thêm nữa.” Trang Noãn Thần đẩy anh ra, thê lương nhìn anh, “Là anh không muốn giải thích hay là giải thích không được? Kỳ thật trong lòng anh đã rất rõ ràng, tôi và anh đã sớm mất đi sự tintưởng lẫn nhau, sự tin tưởng đã sớm sụp đổ trong ngày tổ chứchôn lễ ấy, mà lần đấy Cố Mặc lại tham dự vào, thì niềm tin của anh đốivới tôi cũng đã tới tụt xuống cực điểm rồi. Chuyện anh cùng Sa Lâm tôi cũng không muốn nghe nữa, bất luận là cô ấy chủ động quấn quýt lấy anh, rồi anh có nỗi khổ gì muốn anh chia sẻ với cô ấy, tôi nghĩ cũngkhông cần phải biết nữa. Giang Mạc Viễn, từ nay về sau chúng ta đừng can thiệp vào cuộc sống tự do của nhau nữa, nếu không ngay đến cuối cùng,cuộc hôn nhân này cũng sẽ bị bức tử mất.”
“Noãn Noãn——” anh giữ chặt lấy cô, lại bị cô cự tuyệt vùng ra.
“Đừng chạm vào tôi.” Lòng cô phiền muộn, anh tới gần sẽ càng khiến con tim cô thêm rối loạn.
Nhưng Giang Mạc Viễn lại hiểu lầm thànhcô muốn nhanh nhanh thoát khỏi anh, một luồng hơi lạnh len vào tronglòng, rốt cuộc đem lửa giận thiêu đốt chút nhẫn nại còn sót lại khôngcòn một mảnh, liền đem chế trụ cô lại, cúi đầu quát lạnh, “Em chán ghétviệc tôi đụng vào em?”
“Đúng vậy, tôi thực sự chán ghét việcanh đụng vàotôi! Anh thích xem phim thì xem đi.” Trang Noãn Thần khôngbuồn nói thêm gì nữa, đẩy tay anh ra rồi cầm túi xách đứng dậy.
Giang Mạc Viễn luôn cường thế như vậy,làm sao lại để cô đi dễ dàng như thế? Mi tâm càng lúc càng nhăn lại,dùng chút lực kéo cô lại. Trang Noãn Thần đã mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần bèn ngã nhào lên người anh, hơi thở của anh quẩn quanh bên cô, ngữ khí lạnh lẽo, “Tôi là chồng của em, còn không xứng chạm vào emhay sao?”
“Anh buông tôi ra —— á…!” Cô sợ hãi hét thành tiếng, chưa kịp nói xong đã bị người đàn ông chặn lại.
Tiếp đó nụ hôn kịch liệt dội xuống môi cô.
Hai người môi kề môi, Giang Mạc Viễnkhẩn cấp đưa lưỡi vào miệng cô, quấn lấy cái lưỡi vì kinh ngạc mà cứng lại của cô, anh gắt gao cuốn lấy, như không muốn dù chỉ một chút chia lìa.
Cô kháng cự, cảm nhận được tận sâu thống khổ, anh điên cuồng giày vò cô, trong lòng đột nhiên nổi lên chua xót.
Anh dùng lực gắt gao ôm cô, giữa hai người giường như không lọt một khe hở, hận không thể đem cô nhập vào cơ thể mình.
Nụ hôn và cái ôm của Giang Mạc Viễnlàm cô gần như hít thở không thông, đầu óc trống rỗng, chỉ có thể phátra vài tiếng ú ớ mang chút phản đối. Sau một hồi quyến luyến anhmới buông cô ra, ánh đèn rọi chiếu ánh mắt ngập đầy lửa giận của cô,bừng bừng hỏa khí, lại khiến anh nhớ lại thời điểm cô ở câu lạc bộ đêm,lúc đó cô như con nhím xù lông toàn lực công kích anh, làm anh vốn dĩtrời sinh là một con người kiêu ngạo cũng cảm thấy bị thương tổn, khiến dục vọng chinh phục gần như bùng nổ.
Mà ánh mắt của cô, tràn ngập chống cự mà nhìn anh!
Ngón tay thon dài cẩn thận mơn trớnkhuôn mặt nhỏ nhắn trước mắt, híp mi lại, áp chế dục vọng, cúi đầu nói,“Noãn Noãn, em còn chưa từng thật sự muốn cảm nhận tôi, tôi thực sự có tình cảm với em, tận sâu trong tim muốn yêu thương em.” Anh cúi thấpđầu, nhẹ hôn lên vùng cổ trắng nõn.
Cô run lên, không biết do lời nói củaanh hay hành vi càn quấy của anh dao động trên cổ cô, lại hướng lên vành tai, nhẹ nhàng nhẹ nhàng. Kỳ thật cô không thể nghĩ rằng, ông trời lạiđem đến cho bọn họ nhiều trở ngại như vậy, anh quả thực đã giết chếtniềm tin về tình yêu của cô rồi…..
“Đừng nói nữa.” Ngực của cô như phải chịu đựng lăng trì, sống chết đẩy anh ra.
Giang Mạc Viễn thấy cô nóng lòng muốnthoát khỏi anh, cảm giác như sắp mất đi lần thứ hai dâng lên, đem tianhẫn nại cuối cùng của anh thiêu cháy, trực tiếp đem cô chế trụ ở ghế,tiếng nói trầm thấp ánh mắt sắc lạnh, “Trang Noãn Thần, rốt cuộc em còn chờ mong điều gì? Nói cho tôi biết em còn muốn chờ đợi điều gì nữa? Ở câu lạc bộ đêm, thời điểm ấy, em hợp tình hợp lý lấy Hoa Báo ra làmchỗ dựa vững chắc, đừng cho là tôi không biết em nghĩ cái gì, muốn tôitrả lại tự do cho hai người? Chuyện của Hứa Mộ Giai khiến em cảm thấymình vẫn đang còn hy vọng phải không? Em đã từng vì Cố Mặc mà kết hônvới người em không yêu, nên hiện tại vì hắn ta mà em cũng không cần đoạn hôn nhân này nữa phải không? Em đừng quên, em là người phụ nữ của Giang Mạc Viễn tôi, thì dù có chết tôi cũng không thả em ra, mà chodù có ngày nào đó thực sự ly hôn, thì em cũng chỉ là người đànbà mà Giang Mạc Viễn tôi đã chơi chán rồi! Em——”
“Bốp!” Gương mặt anh in hằn một cái tát.
Chung quanh hết thảy như ngừng lại.
Chỉ còn lại những thước phim chạy trên màn hình.
Trang Noãn Thần nóng nảy nhìn anh,bất quá cái tát này lại khiến bàn tay cô thêm đau nhức, tức giận đếnngón tay run rẩy, “Giang Mạc Viễn, lúc trước gả cho anh, thật sự là mộtsai lầm!”