Hào Môn Kinh Mộng II: Khế Ước Đàn Ukulele

Quyển 6 - Chương 64: Có kiếp này không có kiếp sau



Hạ Lữ vẫn rất lo sợ, cả đoạn đi đều lôi kéo tay Mạnh Khiếu không buông, cho đến lúc hai người đã đến trước mặt bà Mạnh rồi Hạ Lữ mới không còn lo lắng nữa.

Bà Mạnh nhìn qua cao quý tao nhã, nhìn thấy Hạ Lữ đầu tiên là sửng sốt, sau đó ánh mắt chuyển thành vui mừng, khóe môi vỗn vẫn tươi cười lại càng sâu hơn, trên người nhìn qua không có cảm giác kiêu ngạo xa cách. Thấy hai người tiến đến, không đợi Mạnh Khiếu giới thiệu bà liền trực tiếp kéo lấy tay Hạ Lữ, vẻ mặt như là bà mẹ chồng xem con dâu, “Là Hạ Lữ tiểu thư phải không? Khiếu Khiếu là lần đầu tiên mang con gái tới giới thiệu với ta, hai người quen nhau bao lâu rồi?”

Không đợi Hạ Lữ trả lời, Mạnh Khiếu ở bên cạnh phản đối, “Mẹ, con đã lớn rồi mẹ còn gọi Khiếu Khiếu.”

“Cái thằng, ta là mẹ con gọi con là Khiếu Khiếu thì sao? Chẳng lẽ muốn ta giống bệnh nhân của con gọi con là bác sĩ Mạnh?” Bà Mạnh ra vẻ hờn giận không vui, vươn tay chỉ dùng một ngón dí lên đầu anh, “Còn nói mình đã trưởng thành, trưởng thành rồi hễ chuyện lại gọi mẹ làm gì?”

“Chứ mẹ không phải mẹ con à.” Mạnh Khiếu liếc mắt.

“Cũng ba mươi tuổi đầu rồi, con nhìn xem bạn con Mạc Viễn đã thành gia lập nghiệp rồi, còn con? Đến giờ mới chịu dẫn bạn gái về cho mẹ xem.” Mẹ anh lại ‘bật đài’, “Con mau học hỏi người ta đi, cũng đâu phải con gái nhỏ nhít gì, cứ kêu mẹ.”

Vẻ mặt Mạnh Khiếu bất đắc dĩ.

“Hạ tiểu thư, không dọa đến cháu chứ? Ta và Khiếu Khiếu bình thường vẫn hay đùa nhau như vậy.” Bà Mạnh vẫn lôi kéo tay Hạ Lữ.

Sự lo lắng và căng thẳng của Hạ Lữ dần biến mất, cô vội vàng lấy ra quà đã chuẩn bị trước, “Dì, chúc dì sinh nật vui vẻ, đây là một chút thành ý của con, hy vọng người thích.” Trước đó chưa gặp bà Mạnh, cô cứ nghĩ Bà Mạnh là một phu nhân cao cao tại thượng, đối với một cô gái bình thường như cô thì sẽ bới móc từ đầu đến chân, nhưng mà sau khi gặp thì lại nằm ngoài dự đoán của cô.

Bà Mạnh hòa ái dễ gần, mặc dù đã lưu lại dấu vết của năm tháng nhưng trên khuôn mặt bà không khó nhận ra thời trẻ bà Mạnh là một mỹ nhân xinh đẹp cỡ nào. Ánh mắt của Mạnh Khiếu giống bà Mạnh, khó trách Mạnh Khiếu lại anh tuấn như vậy.

“Còn chuẩn bị quà cho ta nữa sao? Đứa nhỏ này thực là hiểu biết.” Bà Mạnh cuoif tủm tỉm nhận lấy, mở hộp quà ra, là một chiếc vòng cổ rất tinh xảo, “Rất đẹp!”

“Dì, người thích là tốt rồi!” Đây là vòng cổ mà Hạ Lữ tỉ mỉ chọn thật lâu mới được. Chọn quà tặng lần này khiến cô khó xử rất lâu, chọn đồ rẻ tiền quá thì lại sợ bà Mạnh ghét, chọn đồ đắt tiền thì chi phí lại có vẻ cao, cuối cùng từ Mạnh Khiếu mà cô biết được bà Mạnh thích nhất là ngọc nên cô liền chọn ngọc và vàng được khảm trên vòng cổ, thiết kế tinh xảo nhìn qua không tầm thường mà cũng không lộ ra là giá rẻ.

“Thích, đương nhiên thích.” Mẹ Mạnh vỗ vỗ lên tay cô, “Để con tốn kém rồi.”

“Đâu có ạ.”

“Khiếu khiếu, quà của con đâu?” Mẹ Mạnh duỗi tay về phía Mạnh Khiếu.

“Mạnh Khiếu cười cười, đưa tay lên gãi đầu, “Con và Hạ lữ tặng chung quà không phải là được rồi sao?”

“xú tiểu tử, dám qua quýt với mẹ như thế sao.”

Mạnh Khiếu tiến lên ôm bà xoa dịu, “Cùng lắm thì tiệc sinh nhật hôm nay con làm chủ còn không được sao?”

“Đương nhiên là để con làm chủ, nào có chuyện để người hôm nay sinh nhật bỏ tiền?” Bà Mạnh trừng mắt liếc anh một cái.

“Vâng vâng vâng, con bỏ tiền.”

Hạ Lữ ở bên cạnh nhìn, nhẹ nhàng cười, trong mắt rơi vào một màn ấm áp. Tính cách bướng bỉnh đóa chừng hơn tám phần là giống bà Mạnh.

Đang nghĩ ngợi, từ phía sau có tiếng đàn ông sang sảng vọng tới…

“Nếu Khiếu Khiếu làm chủ thì ta đây cũng góp một ít.”

Cô nương theo tiếng nói quay đầu lại, nhìn thấy một ngườn đàn ông trung niên xem chừng là năm sáu mươi tuổi, thân hình cao ngất, nhìn ra được là rất chú trọng chăm sóc bề ngoài.

Vẻ mặt Mạnh Khiếu bất đắc dĩ, “Đừng gọi con là Khiếu Khiếu nữa mà.”

“Cho dù con có là ông lão baỷ mươi đi nữa thì ở trong mắt cha mẹ chúng ta vẫn luôn là một đứa nhỏ.” Người đàn ông tiến lên trước, tiếng cười như chuông lớn, nhìn về phía Hạ Lữ, “Vị này chính là bạn gái mà Khiếu Khiếu nhắc tới?”

Tay Mạnh Khiếu giơ qua quàng lên vai Hạ Lữ, “Ba anh.”

“Chào chú.” Hóa ra là ba Mạnh Khiếu, Hạ Lữ vội vàng chào hỏi.

“Được được, biết hôm nay cháu đến nên mẹ Khiếu Khiếu từ sáng sớm đã rời giường chăm chuốt ăn mặc rồi.” Ông Mạnh nói chuyện thật khôi hài, cũng không thấy bộ dáng kiêu căng gì cả.

“Còn nói tôi, không phải ông cũng muốn gặp con dâu tương lai sao? nếu không sao có thể tham gia tiệc sinh nhật của tôi đúng giờ thế này được?” Trong mắt bà Mạnh như nhìn ra được chút manh mối, tiến thêm một bước kéo gần lại quan hệ của hai người, nhìn về phía Hạ Lữ cười, “Chú của con bình thường luôn lấy cớ bận công việc, hôm nay a, dì vẫn là nhờ phúc của con mà được nhìn thấy lão già kia, ông ấy à, tới chúc mừng sinh nhật ta là giả, xem mặt con dầu tương lai mới là thật.”

Mặt Hạ Lữ đỏ lên, Mạnh Khiếu ở bên cạnh lại cười ha hả không ngừng.

Ông Mạnh là người thông minh, vừa nghe bà Mạnh lấy lý do này thì cũng thuận theo mà nói thêm, “Có trách thì trách Khiếu Khiếu bình thường cũng không có nổi một người bạn gái chính thức, Hạ tiểu thư, con chính là người con gái đầu tiên Khiếu Khiếu mang về nhà đấy.”

“Tôi cũng đã nói rồi.” Bà Mạnh cường điệu.

Hạ Lữ theo bản năng ngẩng đầu nhìn Mạnh Khiếu, trong lòng nảy lên cảm giác hạnh phúc chưa từng có.

Mạnh Khiếu thì cúi đầu nhìn cô, khỏe môi mỉm cười.

Cả buổi tiếc sinh nhật diễn ra rất vui vẻ, bà Mạnh lôi kéo Hạ Lữ hỏi đông hỏi tây nửa ngày sau đó mới chính thức khai tiệc. Đợi cho đến sau khi tiệc sinh nhật kết thúc thì cũng đến mười giờ. Rời khỏi khách sạn, trong không khí còn thoang thoảng mùi hương của rượu.

Mạnh Khiếu chưa chơi đã, một mực lôi kéo Hạ Lữ, cả đêm Hạ Lữ nói không nhiều nhưng vẫn cười cười. Hai người nắm tay nhau đi đến bãi đậu xe, lúc đến trước bãi có thì Mạnh Khiếu liền kéo mạnh cô lại.

Cô thuận thế dừng bước lại, quay đầu nhìn anh, nhẹ giọng nói, “Làm gì vậy?”

“Dọn đồ qua ở với anh.” Mạnh Khiếu đột nhiên đưa ra yêu cầu.

Hạ Lữ sửng sốt.

Mạnh Khiếu đi lên trước, cúi đầu nhìn cô, “Anh thấy cả ba và mẹ anh đều rất thích em.”

“A…” Hai má Hạ Lữ nóng lên, cúi đầu không nhìn anh, “Vậy cũng không nên ở cùng nhau…”

Tay Mạnh Khiếu nâng cằm của cô lên, buộc cô phải nhìn vào mình, “Hôm nay anh cũng đã mang em đi gặp ba mẹ rồi, em còn không rõ ý của anh sao?”

“Không rõ.” Mặt của cô càng hồng, bỏ tay anh ra, cố ý cười nói.

Thấy cô cười, đáy mắt Mạnh Khiếu cũng tràn đầy ý cười, tay duỗi ra ôm lấy cô, “Vậy đổi đề tài đi, lúc nào thì em mang anh đếm gặp ba mẹ em?”

Khóe môi đang cười của Hạ Lữ đột nhiên đông cứng.

“Sao vậy?” Mạnh Khiếu phát hiện cơ thể của cô cứng đờ, anh cúi đầu nghi hoặc quan sát vẻ mặt của cô.

“Không…” Hạ Lữ vội vàng thay đổi sắc mặt, trong lòng dần ổn định lại. Gia đình của cô không sánh nổi với nhà Mnahj Khiếu, tạm thời chưa nói đến họ môn không đăng hộ không đối, ngay cả nhà Noãn Thần cũng không bì kịp một nửa nhà Mạnh Khiếu. Ở bữa tiệc sinh nhật, bà Mạnh cũng có hỏi đến gia đình cô nhưng trên cơ bản cô đều trả lời qua loa đại khái.

Mạnh Khiếu cảm thấy cô có chút kỳ quái, vừa muốn mở miệng tiếp tục hỏi thì cách đó không xa có người cất tiếng gọi…

“Hạ Lữ.”

Hai người quay đầu lại từ nơi tiếng nói phát ra, cửa xe đóng lại, là Trang Noãn Thần đứng cách bọn họ không xa.

Hạ Lữ như là thấy được cứu tinh, rốt cục nhẹ nhành thở ra, “Noãn Thần? Sao cậu lại ở chỗ này?” Tuy rằng kỳ quái nhưng ít ra không cần phải trả lời câu hỏi của Mạnh Khiếu.

Trang Noãn Thần không đi lên trước, trong mắt cũng như là không phát hiện ra Mạnh Khiếu, ánh mắt bình tĩnh nhìn khuôn mặt ửng đỏ còn chưa tan của Hạ Lữ, “ Có một số chuyện muốn nói với cậu, bây gườ có tiện không?”

Mạnh Khiếu kì quái nhìn hai người.

“Bây giờ?” Đuôi lông mày của Hạ Lữ cũng nhuốm vẻ nghi hoặc.

“Đúng,” Trang Noãn Thần kiệm lời trả lời.

Hạ Lữ chần chờ, cuối cùng vẫn gật gật đầu.

*****

Sau khi vào đêm, đèn nê ông lấp lóe qua cửa sổ.

Đôi bờ Ngân Đĩnh Kiều được mảng lớn nghê hồng kéo ra khỏi bóng đêm, cuộc sống vào đêm, làm ngày nắng ấm cũng bắt đầu dài hơn.

Ngõ nhỏ có rất ít xe ra vào, trước cửa quán cà phê vào lúc đêm khuya, Trang Noãn Thần bình tĩnh trở lại.

Hạ Lữ giương mắt nhìn, vẻ mặt khó hiểu.

Ngồi ở vị trí lái xe, Trang Noãn Thần thở dài, thản nhiên nói một câu, “Vào thôi, hình như đã lâu rồi chúng ta không tới đây.”

Qua cà phên đêm khuya yên tĩnh như trước.

Hai người đi vào, con mèo đang ghé vào trên chiếc xích đu lười biếng kêu một tiếng meo meo, sau đó lại lười biếng đứng dậy.

Hương thơm trong quán cà phên tinh khiết và nồng hậu, nhạc jazz trong quán lại khiến cho đêm khuya có vẻ càng thêm mê ly.

Có một bàn khách mới ra về, bà chủ đang thu dọn tách chén, thấy Trang Noãn Thần và Hạ Lữ đi vào liền nhẹ nhàng cười, “Lâu lắm rồi không tới, ngồi đi.” Tự nhiên cứ như bạn bè quen biết lâu năm.

Trang Noãn Thần mỉm cười xem như đáp lại, tìm một vị trí gần cửa sổ. Hạ Lữ ngồi xuống đối diện với cô, nhìn xung quanh một chút liền cảm thán, “Đúng là lâu rồi không tới đây, mọi thú vẫn như cũ, thật tốt.”

Con mèo đen vừa mới ghé vào tên xích đu liền “phịch” một tiếng nhảy lên bàn, nhìn thấy hai người họ liền kêu nũng nịu.

“Vật nhỏ, một thời gian không gặp sao mày lại béo như vậy.” Tay Hạ lữ vuốt vuốt đầu nó, nó bắt đầu hưng phấn mà kêu khò khè.

Vẻ mặt Trang Noãn Thần vẫn bình tĩnh như trước, nhìn Hạ Lữ thật lâu, sau đó mới lạnh nhạt nói một câu, “Đúng vậy, mọi thứ đều vẫn như cũ thật tốt, thực ra mọi người đều không thích có chuyện gì đổi khác, Hạ Lữ, cậu có thích không?”

Hạ Lữ dừng lại động tác, con mèo đen meo meo hai tiếng liền nhảy xuống khỏi bàn, lại lười biếng chạy đi nơi khác chơi. Cô nhìn Trang Noãn Thần, cảm thấy lạ với thái độ của cô ấy ngày hôm nay, cười cười, “Thay đổi cũng có tốt có xấu, nếu như thay đổi theo hướng phát triển thì tớ nghĩ mỗi người đều thích.” Nói xong cơ thể nghiên về phái trước, “Noãn Thần, rốt cuộc là cậu làm sao vậy? Cả đường đi đều rất kỳ lạ?”

Trang Noãn Thần không nói chuyện, nà chủ lại bưng khay tới, không lên tiêng đặt hai tách cà phê giống nhau như đúc lên bàn, nhất thời mùi hương thơm mát tỏa ra.

“Bà chủ, hôm nay trông chị thật nhàn nhã.” Hạ Lữ ngẩng đầu cười. Mọi người đến đây đều biết, bà chủ không phải lúc nào cũng pha chế thức uống giống nhau, luôn dựa vào tâm tình của khách đến để mà pha chế.

Trang Noãn Thần cũng không nói, ngẩng đầu nhìn cô ấy.

Bên môi cô chủ vẫn là nụ cười lãnh đạm như cũ, “Làm chị em cũng giống như làm anh em vậy, có kiếp này không có kiếp sau, khó có duyên phận quen biết nhau, cho dù ngồi xuống cùng nhau uống ly cà phê, cũng phải trân trọng cơ hội lần này.”

Hạ Lữ suy nghĩ nửa ngày, “Bà chủ, mỗi lần chị nói đều rất cao thâm.”

Bà chủ chỉ cười mà không nói.

“Nhưng mà buổi tối tôi luôn không uống cà phê.” Trang Noãn Thần cảm thấy lần này bà chủ pha chế thức uống không đúng, nhẹ giọng nói, “Giúp tôi đổi thành một tách trà hoa hồng đi.”

Bà chủ sau khi nghe xong liền lắc đầu, ánh mắt chống lại sự nghi hoặc của cô, “Thói quen của con người có thể thay đổi, thử để bản thân mình thay đổi một chút cũng không phải không được. Hai vị, từ từ thưởng thức.” Nói xong liền xoay người đi.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv