Trong phòng nghỉ của bệnh viện.
“Tôi sẽ dẫn Tô Nhiễm về Bán Sơn.” Lệ Minh Vũ buông ly nước trong tay, giọng anh hết sức kiên định.
Câu nói của anh khơi dậy nhiều ý kiến khác nhau.
Tô Ánh Vân phản đối trước tiên, “Không được, vừa rồi cậu cũng thấy cảm xúc của Tiểu Nhiễm, làm sao có khả năng nó theo cậu về Bán Sơn? Tôi không đồng ý.” Thời điểm trong phòng bệnh, Tô Nhiễm đã thể hiện rõ thái độ căm ghét Lệ Minh Vũ, bà không muốn nhìn Tiểu Nhiễm xảy ra chuyện lần nữa.
“Lúc này, Tô Nhiễm ở cạnh cháu là thích hợp nhất.” Lệ Minh Vũ nói.
Tô Ánh Vân lắc đầu, tỏ rõ mình phản đối.
Tiêu Diệp Lỗi cười nhạt, “Ở cạnh anh? Anh làm hại Tiểu Nhiễm chưa đủ? Sao nào, thấy cô ấy không đi theo bác sĩ Vương thất vọng lắm phải không?”
“Diệp Lỗi…” Hoà Quân Hạo nói giọng nhẹ nhàng, “Tại sao cậu nghĩ như vậy?”
“Không phải do tôi nghĩ như vậy, mà là tất cả mọi người đều nghĩ như vậy!” Tiêu Diệp Lỗi chỉ vào mặt Lệ Minh Vũ, đối mặt bằng thái độ lạnh nhạt, “Có điều tôi muốn nghe anh nói nguyên nhân gì khiến Tô Nhiễm sẩy thai lần này?”
Lệ Minh Vũ bình tĩnh nhìn Tiêu Diệp Lỗi, trả lời thản nhiên, “Tôi thừa nhận lần này tôi biết chuyện Tô Nhiễm mang thai quá muộn màng, và lần sẩy thai này cũng là sơ sẩy của tôi. Vì vậy, tôi càng mong muốn cô ấy có thể ở cạnh tôi, để tôi có cơ hội chăm sóc cô ấy cẩn thận hơn.”
“Điểm quan trọng nhất ở đây là Tiểu Nhiễm không muốn trông thấy anh!” Tiêu Diệp Lỗi châm chích.
Lệ Minh Vũ nhìn Tiêu Diệp Lỗi, nhếch miệng lạnh lùng, “Cậu yên tâm. Dù cô ấy không sống cạnh tôi thì cũng chẳng đến lượt cậu trông lo cô ấy. Dẫu sao cậu cũng chỉ là em trai cô ấy!”
“Anh…”
“Đủ rồi, đừng làm ồn nữa!” Tô Ánh Vân đau đầu, bà xua tay, “Tôi đã quyết định sau khi Tiểu Nhiễm xuất viện, tôi sẽ dẫn nó về thị trấn Hoa Điền!”
Hiển nhiên Lệ Minh Vũ không từ bỏ, anh đưa mắt nhìn Tô Ánh Vân, “Cháu đã nói cháu sẽ chăm sóc cho cô ấy!”
Tô Ánh Vân ngớ ra.
Bầu không khí có vẻ ngột ngạt và xấu hổ.
Hoà Quân Hạo lên tiếng, “Dì Vân, thực ra con thấy để anh rể chăm sóc chị ba thì tốt hơn…”
“Anh rể? Anh rể nào? Họ đã ly hôn!” Tiêu Diệp Lỗi bất mãn.
“Diệp Lỗi!” Hoà Quân Hạo lườm anh, “Cậu sợ thiên hạ chưa đủ loạn ư? Đúng là họ đã ly hôn, nhưng chúng ta buộc phải thừa nhận chị ba còn yêu anh rể. Muốn tháo chuông cần tìm người buộc chuông, người có thể giúp chị ấy loại bỏ mọi khúc mắc không phải cậu, cũng không phải tôi, lại càng không phải dì Vân, ngoài anh rể ra thì chẳng còn ai thích hợp hơn!”
“Cậu dựa vào đâu để nói Tiểu Nhiễm còn yêu anh ta?” Tiêu Diệp Lỗi nổi đoá.
Hoà Quân Hạo thở dài bất lực, “Nếu chị ba không yêu thì tại sao chị ấy phải có con với anh ấy? Tại sao phải lo lắng cho con của anh ấy?”
Tất cả mọi người đều ngỡ ngàng, không sao trả lời được. Còn ánh mắt Lệ Minh Vũ nhìn Hoà Quân Hạo thoáng vẻ xúc động.
Là Hoà Quân Hạo đánh thức anh!
Tô Nhiễm yêu anh, nếu không tại sao cô phải như vậy? Tất cả đều do anh sai, anh chỉ biết nghĩ đến cảm giác của mình, mà tổn thương cô ấy không biết bao nhiêu lần!
Tiêu Diệp Lỗi tức giận nghẹn ngào.
Hoà Quân Hạo thấy Tiêu Diệp Lỗi không cam lòng, còn Tô Ánh Vân thì do dự, anh đảo mắt qua An Tiểu Đoá ra hiệu cho cô. An Tiểu Đoá là một cô gái nhạy bén, cô liêm môi, lập tức phát biểu ý kiến…
“Dì, Diệp Lỗi, kỳ thực Quân Hạo nói rất đúng, cởi chuông cần người buộc chuông. Cháu tin bộ trưởng Lệ sẽ chăm sóc tốt cho Tiểu Nhiễm.” Trước đó cô từng hỏi Lệ Minh Vũ, câu trả lời của anh vẫn đọng mãi trong đầu cô. Một chữ “Phải” đơn giản nhưng biểu đạt trực tiếp quyết định của anh, cô tin anh là người chăm sóc Tiểu Nhiễm tốt hơn bất cứ người nào ở đây.
“An Tiểu Đoá, cô lảm nhảm gì vậy?” Vẻ mặt Tiêu Diệp Lỗi hết sức lạnh lẽo.
“Tôi chỉ ăn ngay nói thật.” An Tiểu Đoá trừng mắt nhìn Tiêu Diệp Lỗi, “Mọi việc đều do cậu không rõ ràng mà thôi. Cậu phải nhớ kỹ Tiểu Nhiễm là chị của cậu, lẽ nào cậu không mong chị mình được hạnh phúc?” Cô biết Tiêu Diệp Lỗi có tình cảm với Tiểu Nhiễm từ lâu, nhưng suy nghĩ của Tiêu Diệp Lỗi quá cực đoan và cô không hề tán thành phần cảm tình này.
Tiêu Diệp Lỗi cắn răng, nhìn Mộ Thừa trầm mặc suốt từ nãy đến giờ, “Ngay cả anh cũng đồng ý với quyết định sai lầm này?”
Mộ Thừa luôn trầm ngâm cuối cùng cũng ngẩng đầu, thấy mọi người chia thanh hai luồng ý kiến, anh thở dài một hơi, “Tôi nghĩ để Minh Vũ chăm sóc Tiểu Nhiễm là thích hợp nhất.”
“Cái gì?” Tiêu Diệp Lỗi thất kinh. Chẳng phải anh là tình địch của Lệ Minh Vũ ư? Tại sao phải nói giúp tình địch của mình?
Tô Ánh Vân không ngờ Mộ Thừa sẽ ủng hộ Lệ Minh Vũ, bà chần chừ quan sát Mộ Thừa.
“Tiểu Nhiễm từng là bệnh nhân của tôi, vì vậy dù đứng ở dóc nhìn của một người bác sĩ hay bạn bè cô ấy, tôi đều thấy Tiểu Nhiễm ở cạnh Minh Vũ là thích hợp nhất. Có một số vấn đề không thể lảng tránh, càng trốn tránh thì càng tích tụ sâu nặng hơn trong lòng, cứ như vậy sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện.” Mộ Thừa phân tích, “Giống như Tiểu Nhiễm trốn tránh suốt bốn năm qua, nhưng bốn năm sau thì sao, chẳng phải vấn đề vẫn tồn tại ư? Lẽ nào mọi người muốn chuyện đó xảy ra lần nữa?”
Tô Ánh Vân im thin thít, Tiêu Diệp Lỗi cuộn tay không biết nói thế nào.
Lệ Minh Vũ đứng lên, “Bất luận thế nào, tôi cũng không để Tô Nhiễm rời khỏi tôi lần nữa.” Dứt câu, anh xoay người ra khỏi phòng nghỉ.
Mọi người đều đưa mắt nhìn nhau.
Khi gần đến phòng bệnh của Tô Nhiễm, Mộ Thừa đuổi theo gọi Lệ Minh Vũ lại.
Lệ Minh Vũ xoay người nhìn Mộ Thừa.
Mộ Thừa tiến lên trước, vẻ mặt do dự, anh đè thấp giọng nói, “Cậu định khi nào làm thủ tục xuất viện cho cô ấy?”
“Càng sớm càng tốt.”
Mộ Thừa gật đầu, “Cũng đúng, tình huống của Tiểu Nhiễm lúc này đã tương đối ổn định, không cần nằm viện nữa, nhưng cậu dẫn cô ấy về Bán Sơn, tôi thấy hơi lo lắng.”
“Chẳng phải ban nãy anh đồng ý với tôi ư?” Lệ Minh Vũ nhíu mày.
“Không phải ý này, ý tôi là…” Mộ Thừa nói đoạn, tựa hồ đang tìm từ biểu đạt ý của mình, “Tôi thấy tinh thần của Tiểu Nhiễm không được bình thường.”
Lệ Minh Vũ rơi vào trầm tư. Anh cũng nghĩ giống Mộ Thừa.
“Khi cậu đón cô ấy về, cậu phải quan sát tỉ mỉ tình hình của cô ấy, nếu có gì khác lạ phải báo ngay cho tôi.”
“Đưa cô ấy đến Thanh Sơn nữa? Tôi tuyệt đối không đồng ý!”
“Không, tôi không khuyên cậu đưa Tiểu Nhiễm đến mấy chỗ đó lần nữa. Khi Tiểu Nhiễm sống ở Paris, cô ấy có một bác sĩ tâm lý riêng tên Mark. Có lẽ anh ấy có thể giúp Tiểu Nhiễm.” Mộ Thừa gợi ý.
Lệ Minh Vũ trầm tư giây lát, gật đầu rồi nhướng mắt nhìn anh, cất giọng chân thành, “Cám ơn anh.”
“Tôi chỉ hy vọng cậu đối đãi tốt với cô ấy.” Mộ Thừa cũng dốc lòng với Lệ Minh Vũ.
“Anh yên tâm, tôi sẽ không để những người đàn ông khác thừa nước đục thả câu.” Lệ Minh Vũ nhìn Mộ Thừa, nở nụ cười nhàn nhạt vờ như đùa giỡn, lại như nói từ lời tận đáy lòng.
Mộ Thừa hiểu ý Lệ Minh Vũ, anh chỉ biết mỉm cười, lắc đầu bất đắc dĩ.
Trong phòng bệnh im lặng đến bất ngờ, khi Lệ Minh Vũ đẩy cửa đi vào, anh phảng phất có thể nghe thấy tiếng không khí chuyển động và tiếng hít thở của bản thân.
Rèm cửa sổ trong phòng được kéo ra, che chắn mọi thứ ở ngoài với bên trong. Ánh nắng dịu nhẹ xuyên qua lớp vải mỏng manh chiếu sáng một khoảng trong phòng. Tô Nhiễm ngồi quỳ trên giường bệnh, hướng mặt về cửa sổ, đưa lưng ra phía cửa, nắng vàng ấm áp bao trùm lên cô, bộ đồ bệnh nhân màu trắng trên người cô phảng phất như một chiếc bóng xa xôi có thể tan biến bất cứ lúc nào.
“Nhiễm…” Anh ngồi xuống giường, đau xót nhìn vẻ mặt vừa rồi của cô.
Anh nhớ thái độ trước đó của cô, rồi lại nhớ đến bao nhiêu nỗi đau đớn mà cô từng trải, lòng anh ngổn ngang trăm mối.
Tô Nhiễm nhìn anh một lúc lâu, đôi mắt cô trong suốt ngân ngấn nước khiến người đối diện không tài nào đọc hiểu. Đúng vậy, trong suốt. Lệ Minh Vũ chỉ biết dùng từ ‘trong suốt’ để miêu tả anh mắt cô lúc này. Nó quá mức trong suốt làm anh sản sinh vô tận ảo giác.
Anh vừa định chạm vào mặt cô, đã thấy ánh mắt cô mơ hồ loé sáng, túm tay áo Lệ Minh Vũ như một đứa bé bất lực. Cô mở miệng nói, thanh âm của cô nho nhỏ và yếu ớt, nếu không chú ý sẽ không thể nghe rõ lời nói của cô.
Tô Nhiễm nói, “Có phải không cần Nhiễm nữa không?”
Nhưng những lời này rơi vào tai Lệ Minh Vũ hết sức rõ ràng, giọng cô khẽ khàng như hạt mưa nhọ đọng vào lòng anh, khiến anh hoàn toàn hoá đá. Từ trước đến giờ, dẫu Tô Nhiễm bất lực thế nào cũng không nói với anh như vậy, cảm giác này quá đỗi lạ lùng. Cô như một đứa bé sợ bị người lớn vứt bỏ, hoặc như một bóng ma lạc đường trong rừng xanh sâu thẳm, cô mở to mắt ngơ ngác nhìn anh chăm chú, nhìn mỗi một biểu hiện trên mặt anh, khuôn mặt cô cũng lộ vẻ lo âu.
Tô Nhiễm thế này khiến Lệ Minh Vũ yêu thương vô cùng, cô như mũi khoan dùi liên hồi vào da thịt anh, anh ôm choàng cô vào lòng, đặt nụ hôn lên trán cô, rồi tựa cầm lên đầu cô, giọng nói trầm thấp giàu từ tính vang lên…
“Dù lúc nào hay ra sao, anh đều cần em.”
“Thật không?” Tô Nhiễm dựa trong lòng anh, cô ngước đầu, ánh mắt vui mừng.
“Thật.” Lệ Minh Vũ xót xa nhìn cô, anh nâng mặt cô lên, đôi mắt chứaa chan thâm tình, “Nhiễm, em là vợ anh, cả đời này anh sẽ không để em rời xa anh.”
Ánh mắt Tô Nhiễm mù mờ nhưng cô mau chóng mỉm cười thoả mãn, chủ động vươn tay ôm cổ anh.
Lệ Minh Vũ hơi giật mình. Tuy cô chủ động ôm anh khiến anh ngây người và ngạc nhiên, nhưng nỗi niềm vui sướng vô ngần tích tắc lấp dầy lòng anh, cảm giác hạnh phúc như dòng diện tê dại lan hết cơ thể anh. Mùi hương thơm mát từ cô khi dựa vào lòng anh khiến anh có cảm giác thành tựu hơn bao giờ hết.
Rốt cuộc anh cũng hiểu thế nào là “Ngàn vàng đổi lấy một nụ cười người đẹp”. Cảm giác này quả thực rất tuyệt vời.
Một lúc sau, Tô Nhiễm cất giọng, khuôn mặt cô vẫn dán vào ngực anh, “Nhiễm muốn về nhà.”
Người đẹp trong lòng lại mềm mại nhờ anh, đừng nói muốn về nhà, ngay lúc này kêu anh nhảy từ trên nóc bệnh viện xuống, anh cũng cam tâm tình nguyện. Lệ Minh Vũ ôm chặt eo cô, anh cúi đầu áp trán mình vào trán cô, giọng anh nồng ấm, “Sáng mai, chúng ta về nhà, được không?”
“Ừm.” Tô Nhiễm gật đầu, cười rạng rỡ.
Bị người đẹp mê hoặc, lý trí của Lệ Minh Vũ hầu như tan biến hết…
Lệ Minh Vũ vô thức dừng chân, chầm chậm đóng cánh cửa sau lưng mình. Trong tích tắc, anh lại không dám phá tan khung cảnh quá mức bình yên như tranh vẽ này.
Chẳng rõ Tô Nhiễm đang nhìn gì, cô chỉ trầm mặc, bất động như một bức tượng.
Một hồi sau, Lệ Minh Vũ mới nhẹ nhàng tiến gần đến cô, anh sợ mình sẽ đánh vỡ phần bình lặng khác thường này. Anh dừng bên cạnh cô, dịu dàng đặt tay lên vai cô.
Sự đụng chạm bất ngờ khiến Tô Nhiễm hơi giật mình, tựa như cô vừa tỉnh dậy từ trong mơ, cô quay phắt đầu nhìn người đàn ông sát bên.
Trong tích tắc này, Lệ Minh Vũ trông thấy vẽ bỡ ngỡ và oán hận vô bờ loé lên từ mắt cô.
***
Ngày hôm sau, Lệ Minh Vũ liền làm thủ tục xuất viện cho Tô Nhiễm, rồi mua bao lớn bao nhỏ thuốc men theo lời dặn của bác sĩ. Loay hoay suốt mấy giờ liên tục, nhưng vẻ mặt anh thoả mãn vô cùng.
Để phòng ngừa Tô Nhiễm lại đến phòng dưỡng nhi, xuất viện là cách tốt nhất.
Đồng Hựu chạy xe đến đón, Tô Nhiễm ngồi đằng sau xe. So với ngày hôm qua, thần sắc của cô lại khôi phục vẻ trầm mặc và dửng dưng. Lệ Minh Vũ cũng không nghĩ gì nhiều, anh chỉ muốn đón cô về Bán Sơn, bắt đầu cuộc sống chỉ có anh và cô lần nữa.
Mộ Thừa và An Tiểu Đoá cũng xuống lầu tiễn hai người, Tô Ánh Vân dừng cạnh xe nhìn Tô Nhiễm, bà nói: “Tiểu Nhiễm, con quyết định theo cậu ta về ư?”
Tô Nhiễm có vẻ hoảng hốt cô quay đầu nhìn Tô Ánh Vân nhưng không nói tiếng nào.
An Tiểu Đoá đau nhói lòng, cô tiến đến gần, “Tiểu Nhiễm, cậu nói gì đi, đừng doạ mình sợ.”
Lúc này Lệ Minh Vũ đang lên xe từ một phía khác, anh ngồi cạnh Tô Nhiễm, cười nói ôn hoà, “Chẳng phải chúng ta đã bàn rồi ư?”
Tô Nhiễm gật đầu, nhìn Tô Ánh Vân và An Tiểu Đoá, “Nhiễm muốn về nhà.”
Lệ Minh Vũ cười thoả mãn, nắm tay cô vuốt ve.
Tô Ánh Vân thấy Tô Nhiễm nói vậy cũng biết không thể miễn cưỡng cô, bà đành gật đầu, căn dặn một hồi rồi thôi.
Xe lăn bánh rời khỏi bệnh viện. Tô Ánh Vân đứng trông theo, thở dài lo lắng. An Tiểu Đoá cũng không nghĩ gì nhiều, còn ánh mắt Mộ Thừa thì đầy vẻ ngờ vực…