Hào Môn Kinh Mộng: 99 Ngày Làm Cô Dâu

Quyển 5 - Chương 17: Đâm thủng tờ giấy



Giọng Lệ Minh Vũ bình tĩnh đến khác thường, mới vừa nãy còn trong cuộcmà giờ đây anh lại như một người ngoài cuộc. Anh lạnh lùng theo dõi mọichuyện xảy ra, rồi bình tĩnh ném một quả bom hạng nặng vào trong.

Cô là vợ anh, điều này hơn bất cứ thứ ngôn từ nào trên đời.

Tô Nhiễm run run quay đầu nhìn Lệ Minh Vũ.

Anh không tiến lên, chỉ đứng yên tại chỗ như trước, ánh mắt anh sâu thẳmtrầm tĩnh như đại dương rơi vào gương mặt cô, bóp nghẹt cô.

"Diệp Lỗi..." Hối lâu sau, Tô Nhiễm ngẩng đầu, nhẹ giọng: "Buông tôi ra. Cứ như vậy mãi không được đâu."

"Cô đang nói bậy gì vậy? Hai người họ có thể bảo vệ cô? Lẽ nào cô quên vừa..."

"Diệp Lỗi!" Cô phát hoảng ngăn cản.

Tiêu Diệp Lỗi dừng lại, ánh mắt đong đầy yêu thương nhìn cô.

Lệ Minh Vũ đứng ở một bên đè nén cơn giận, bước lên trước lãnh đạm cất giọng, "Tô Nhiễm, theo anh về."

Giọng anh nhạt nhẽo hơn cả nước, cô biết anh đang chế ngự cơn giận, cô cũngbiết một lát theo anh về nhà phải hứng chịu sự giày vò ngoài sức tưởngtượng. Cô luôn muốn trốn chạy dáng dấp lạnh lùng hờ hững của anh, thếnhưng...

Cô đành phải theo anh về.

Chỉ có theo anh về, sựviệc hôm nay mới giải quyết dứt điểm. Nếu không Mộ Thừa hoặc Diệp Lỗinhất định gặp phiền phức, Lệ Minh Vũ là mẫu người mọi thứ đều giấu trong lòng, một đấm ngày hôm nay anh có thể hả giận ư? Chắc chắn không thể!

Nếu như không đi theo anh, nơi đây sẽ thành "chiến tuyến đầy lửa" ngay lập tức.

Bàn tay Tiêu Diệp Lỗi đang nắm chầm chậm trượt xuống, sau đó lẳng lặng kéocánh tay Lệ Minh Vũ. Cô lặng im nhưng đã đưa ra sự lựa chọn khiến LệMinh Vũ hài lòng cong môi.

Tiêu Diệp Lỗi bần thần nhìn Tô Nhiễm.

An Tiểu Đóa trước giờ luôn có thiện cảm với Lệ Minh Vũ, do đó cô cho rằnghành vi của anh hôm nay chỉ vì Tiểu Nhiễm, anh lo lắng cho Tiểu Nhiễmthì có gì sai? An Tiểu Đóa tiến đến kéo Tô Nhiễm sang bên, thấp giọng:"Tôi thấy con người cậu sao không hiểu chuyện vậy hả? Chuyện này dù muốn ý kiến cũng là Mộ Thừa, chừng nào tới phiên cậu chứ?"

"Cô im lặng cho tôi!" Tiêu Diệp Lỗi lườm cô.

An Tiểu Đóa tức giận muốn giơ tay đánh anh.

Lệ Minh Vũ không muốn tiếp tục vướng mắt ở đây, xoay người định đi.

"Cậu có thể để một người phụ nữ từng yêu cậu biến thành sợ cậu, Lệ Minh Vũ,đây là thành công hay thất bại của cậu?" Mộ Thừa không cách nào ngăn cản quyết định của Tô Nhiễm, nhưng anh không thể tiếp tục nhìn cô sống khổsở. Dấu vết trên người cô chứng minh Lệ Minh Vũ thường xuyên gượng épcô. Điều này không chỉ tổn thương thân thể mà càng tổn thương tâm hồn.

Cô từng mắc chứng rối loạn lo âu, loại bệnh tâm lý này bất cứ lúc nào cũng có khả năng tái phát do áp lực từ môi trường xung quanh.

Lời nói của Mộ Thừa thành công khiến Lệ Minh Vũ dừng chân, xoay người, ánh mắt trầm tĩnh thấp thoáng lạnh lùng, "Anh nói gì?"

Tô Nhiễm cứng đờ, điều cô mong muốn duy nhất lúc này là được về nhà, anhmuốn thế nào cũng được, chỉ cần ba người đừng đánh nhau, đừng tranh cãi, cô sắp điên rồi, cô thật sự chịu không nổi nữa rồi.

"Tô Nhiễm sợ cậu, cậu không phát hiện thấy ư?" Ngữ điệu Mộ Thừa lạnh nhạt, thần sắcanh bực dọc và thù địch, "Cậu nói cô ấy là vợ cậu, bây giờ mới nhớ tớicách gọi này có muộn quá không?"

Vẻ mặt Lệ Minh Vũ bình tĩnh,nghe Mộ Thừa nói, anh cúi đầu, xót xa nâng mặt cô lên, khẽ cười, " Em sợ anh, phải không?" Đau đớn từ nơi sâu thẳm nhất của trái tim bỗng dưngnổ tung, mau chóng lan tràn.

Hàng mi dài che khuất khủng hoảngtrong đáy mắt Tô Nhiễm, cô không trả lời anh, chỉ bình thản nói với MộThừa, "Mộ Thừa, Diệp Lỗi đủ rồi. Em rất mệt, em chỉ muốn về nhà."

"Nghe không? Vợ tôi rất mệt. Sau này, hai người đừng quấy rầy vợ tôi nữa." Lệ Minh Vũ ôm cô vào lòng, điềm tĩnh nhìn hai người đàn ông trước mắt.

Mộ Thừa đau lòng nhìn khuôn mặt hốc hác của Tô Nhiễm, anh làm sao khôngbiết cô mệt? Bao lời muốn nói dồn nén trong lòng, anh đều bộc lộ rahết...

"Lệ Minh Vũ cậu biến Tiểu Nhiễm thành cái gì? Phương tiệnkhoe khoang thành quả chiến đấu của cậu?" Anh thản nhiên nhìn Lệ MinhVũ, "Nếu cậu thật sự quan tâm Tiểu Nhiễm thì cần theo dõi nội tâm của cô ấy! Lẽ ra bốn năm trước cậu phải tìm hiểu người phụ nữ mà cậu cưới làmvợ, nhưng đáng tiếc cậu không làm. Nếu hồi trước cậu biết quan tâm cô ấy nhiều hơn, đâu đến mức tôi trông thấy cô ấy trong bệnh viện tâm thần!Tôi nói cậu biết, tôi yêu Tô Nhiễm nên tôi tôn trọng mọi quyết định củacô ấy, nhưng không có nghĩa tôi nhượng bộ cậu!"

Anh vừa nói xong, hai tràng âm thanh kinh ngạc cùng lúc vang lên...

"Cái gì?"

Là An Tiểu Đóa và Tiêu Diệp Lỗi.

Tô Nhiễm từng ở bệnh viện tâm thần? Sao họ không biết chuyện này?

"Tô Nhiễm?" Tiêu Diệp Lỗi đau xót nhìn cô.

Hốc mắt An Tiểu Đóa thoáng cái đỏ ngầu.

Sắc mặt Tô Nhiễm trắng bợt, không gian xung quanh như ngừng lại, cô cảmnhận rõ ràng thân thể Lệ Minh Vũ cứng ngắc. Mãi lâu sau, anh mới mởmiệng, giọng anh như đang kìm nén một cảm xúc nào đó, cô không dám ngẩng đầu nhìn anh.

"Bệnh viện tâm thần gì?"

Tay anh run rẩy, nhưng cố gắng siết chặt kìm nén.

"Cậu như thế nào để Tô Nhiễm bị ức đến bệnh viện tâm thần, tôi nghĩ cậu hiểu rõ hơn ai hết thì phải? Khoảng thời gian đó ý nghĩ duy nhất của TôNhiễm chỉ là tự sát, khi cô ấy đập mạnh đầu vào góc tường, cậu đang ởđâu? Tới bây giờ, tôi đều cho rằng đàn ông mưu cầu danh lợi là chuyệnhết sức bình thường, thế nhưng Minh Vũ, nếu thành công của bản thân cậuxây dựng trên thương tổn Tiểu Nhiễm, như vậy ngay cả cầm thú cũng khôngbằng." Từng lời từng chữ của Mộ Thừa đều lạnh tanh.

Lệ Minh Vũ ngây ngẩn, anh hoàn toàn không biết những chuyện xảy ra bốn năm trước.

Tiêu Diệp Lỗi cáu giận, quát Lệ Minh Vũ: "Lệ Minh Vũ, tôi giết anh!" Sau đó, anh liền đẩy Tiểu Đóa, nhào lê trước,

Tô Nhiễm đột nhiên chắn trước người Lệ Minh Vũ, trấn tĩnh nhìn Tiêu Diệp Lỗi.

Tiêu Diệp Lỗi bỗng nhiên dừng lại, "Tiểu Nhiễm..."

"Đủ rồi, Diệp Lỗi, đừng làm tôi khó xử nữa được không?"

Lệ Minh Vũ lúc này mới định thần, cau máy kéo Tô Nhiễm lại cạnh anh.

Tô Nhiễm kinh hãi nhìn anh, cố gắng suy đoán tâm trạng anh qua nét mặt,nhưng anh trầm tĩnh đến đáng sợ. Anh chỉ quan sát Mộ Thừa, bình thản lên tiếng: "Cảm ơn anh đã nhắc nhở. Chỉ có điều sau này chuyện của TôNhiễm, anh hoặc cậu..." Anh quay đầu dõi mắt về phái Tiêu Diệp Lỗi, gằntừng chữ: "Đều không có bất cứ liên quan gì."

Giọng anh tuy lãnh đạm nhưng âm vang hữu lực, không chỉ khiến Mộ Thừa và Tiêu Diệp Lỗi giật mình mà ngay cả Tô Nhiễm cũng ngây ngẩn quay đầunhìn anh. Anh muốn làm gì? Rõ rang hết chín ngày anh và cô sẽ không cònquan hệ gì nữa.

"Đi thôi." Lệ Minh Vũ thu hồi đường nhìn, kéo tay cô ra ngoài.

"Khoan đã!" Lần này là giọng Tiêu Diệp Lỗi vọng đến từ phía sau, anh hít sâu,nhìn chằm chằm vào bóng lưng cao lớn lạnh lùng của Lệ Minh Vũ, nói, " Sở dĩ Tiểu Nhiễm ở bệnh viện là vì suýt nữa cô ấy đã bị một đám lưu manhcường bạo. Tôi không biết cô ấy sốt ruột đi đâu, chỉ biết nếu không vìvết thương của tôi, cô ấy sẽ không đến bệnh viện."

Bả vai Lệ Minh Vũ thoáng phát run nhưng không ngoảnh đầu, cũng không dừng chân, anh nắm chặt tay Tô Nhiễm, dẫn cô rời bệnh viện.

Tiêu Diệp Lỗi ngồi phịch xuống đất, An Tiểu Đóa vô thức dõi mắt về Mộ Thừa, vẻ mặt anh cô đơn làm cô đau nhói...

Lần này cô hoàn toàn mù mờ rồi, bốn năm trước rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Lệ Minh Vũ lái xe còn Tô Nhiễm ngồi ghế phụ, từ bệnh viện đi ra đến giờkhông ai nói với nhau câu nào. Bầu không khí trong xe im lặng vô cùng,cô hơi nhướng mắt theo bản năng len lén nhìn anh, thấy anh mím môi thành đường thẳng, thần sắc anh điềm tĩnh, nhưng ánh mắt như đang ẩn dấu điều gì, cô vội vàng cụp mắt không dám tiếp tục nhìn anh.

Ánh mắt rơi vào miếng băng vết thương trên tay cô, cô xót xa nghĩ tới Mộ Thừa. Kìthực, cô rất mong Mộ Thừa có thể tìm được người phụ nữ anh yêu bầu bạnsuốt đời. Nhưng lẽ nào Mộ Thừa không biết Tiểu Đóa thích anh.

Đang muốn thở dài, người đàn ông bên cạnh mở miệng, "Vết thương của em sâu không?"

Tô Nhiễm hơi sửng sốt, lập tức lắc đầu.

Anh không nói thêm gì, ánh mắt sa sầm, đạp ga mạnh hơn.

***

Về Bán Sơn, anh gọi thức ăn ngoài, còn Tô Nhiễm như búp bê vải lặng phắcdựa người và sofa, cô nhắm nghiền mắt nhưng lỗ tai lại giống như radalắng nghe động tĩnh bên ngoài, cô sợ Lệ Minh Vũ đột nhiên xông lên gâychuyện với cô. Dù sao, anh cũng từng cảnh báo cô, sáu giờ phải đến nhàhàng, đừng để anh chờ.

Cô sợ việc xảy ra hôm nay, sống ngần ấynăm trên đời cô chưa trải qua chuyện gì đáng sợ như vậy. Cô mệt mỏi, dựa người vào sofa muốn ngủ. Cách duy nhất điều tiết thần kinh cho ngườikhi lo âu cực độ chính là ngủ.

Lim dim không biết được bao lâu, cô nghe giọng Lệ Minh Vũ hạ xuống, "Ăn."

Cô vô thức mở mắt, phát giác bản thân không biết đã ngủ từ lúc nào, thấyanh xoay người đi vào phòng ăn, cô giơ tay dụi mắt lại thấy mùi thơmthoang thoảng, đây là? Nhìn thùng rác dưới chân mới nhận ra khăn ướt, cô kinh ngạc xoay đầu ngóng theo bóng lưng đàn ông đã khuất từ lâu, anhvừa...lau tay giúp cô?

Đến phòng ăn, Tô Nhiễm trợn to mắt. Trờiạ, sao người này gọi nhiều món thế này? Cô lặng thinh ngồi xuống, LệMinh Vũ rót ly nước ấm, đặt trước mặt cô, bình thản cất giọng, "Ăn nhanh đi."

"Ừm." Tô Nhiễm đoán không ra tâm trạng của anh, thấy anhkhông nổi giận, cô lật đật cầm bộ đồ ăn. May mắn anh gọi món Trung nênchỉ cần dùng đũa là ăn được.

Suốt quá trình dùng bữa đều im ắng,thi thoảng âm thanh đồ ăn va chạm vang lên, lúc mới ăn Tô Nhiễm còn hơilo sợ, nhưng quá đói bụng nên cô chẳng nghĩ được gì, thoải mái ăn cơm.Lệ Minh Vũ không nói chuyện, anh ăn nhanh nhưng không nhiều, nên đến khi anh ăn xong, Tô Nhiễm vẫn còn hơn nửa chén cơm.

Lệ Minh Vũ ănxong nhưng không có ý rời khỏi, anh đứng dậy rót nước rồi ngồi xuống,anh chầm chậm uống nước, tiện tay cầm tờ báo cạnh bàn giở ra đọc.

Cảnh này bình thường không có gì, nhưng hôm nay Tô Nhiễm cảm thấy rất mất tự nhiên, cô nhìn chăm chú nửa chén cơm chưa ăn hết, nhướng mắt nhìn quagương mặt Lệ Minh Vũ, ánh đèn pha lê mĩ lệ lưu chuyển trên người, baophủ thần sắc vô cùng yên ổn của anh.

Cô vô thức nuốt nước bọt,buông đũa, vừa định báo với anh cô đã no, thì nghe anh nhàn nhạt ralệnh, "Không bỏ mứa". Sau đó, anh lật lại tờ báo, uống một hớp trà, vẫnkhông nhìn cô như trước.

Cảm giác này khiến toàn thân cô lạnhlẽo, rõ ràng anh không nhìn cô, nhưng nhất của nhất động của cô anh đềubiết hết. Cô đành ngậm ngùi ăn hết cơm, uống nước xong, cô muốn đứng dậy thu dọn bát đũa.

"Để đó, em về phòng đi."Lệ Minh Vũ đặt tờ báo sang bên, thờ ơ lên tiếng, đứng dậy cầm bát đũa trong tay cô, bắt đầu dọn dẹp.

Tô Nhiễm không hiểu suy nghĩ của anh, đành lặng lẽ bước ra ngoài, đến cửaphòng, cô không kìm được quay đầu nhìn anh một cái. Anh đang chăm chídùng màng bọc thực phẩm bảo quản món ăn, sau đó đặt từng thứ vào tủlạnh, rồi xắn tay áo mở vòi nước rửa chén.

Từ đầu đến cuối cô chỉ trông thấy lưng anh, đứng dưới ánh đèn, bóng lưng anh cao lớn lạnhlùng, tay Tô Nhiễm giật giật nhưng rung động vẫn lan tràn khắp tim cô.

Cô chưa bắt gặp anh làm việc này bao giờ, mấy hôm nay ăn ở nhà đều do cô dọn dẹp hết thảy.

Hóa ra, anh cũng biết rửa chén.

Không biết thế nào, nhưng bóng anh đứng đó rất đẹp...

Trở lạ phòng ngủ, Tô Nhiễm nằm ngay xuống giường lăn qua lăn lại mất hếtbuồn ngủ. Cô nhìn đồng hồ trên tường tích tắc trôi qua, nhớ tới mọichuyện phát sinh hôm nay, nhất định anh đang tích cóp cơn giận? Có khinào anh bộc phát thú tính quá độ?

Cô bắt anh leo cây suốt mộtgiờ, dựa theo tính cách của anh gọi điện cho cô, không ai nghe máy nhấtđịnh anh sẽ giận, tới bệnh viện lại trông thấy Mộ Thừa hôn cô, sau đó bị Tiêu Diệp Lỗi đấm một đấm... Tiêu rồi, Tô Nhiễm vùi mặt vào gối, khaokhát bóp chết ngạt bản thân. Cô nghĩ thế nào cũng thấy đêm nay có nguyhiểm, anh làm sao có thể tha thứ đơn giản như vậy?

Đang hoangmang, Lệ Minh Vũ mở cửa phòng ngủ bước đến, trông thấy cô cuộn ngườitrên giường, đáy mắt anh thấp thoáng thương yêu nhưng giọng nói lại ravẻ lạnh lùng...

"Đứng dậy, đi tắm!"

Ơ?

Tô Nhiễm đột nhiên đứng dậy, lườm Lệ Minh Vũ, hơi thở cô dần gấp gáp hơn, cô biếtanh sẽ không buông tha cô, giờ này còn muốn cô tắm cho anh ư? Biết đâukhi anh nổi nóng lại quăng cô vào nước thì sao...

"Tay tôi bị thương, không tắm cho anh được, nếu không..."

"Nói bậy gì vậy? Mau đi vào phòng tắm!" Lệ Minh Vũ gầm nhẹ, ánh mắt khó chịu.

Anh bất ngờ hét to dọa Tô Nhiễm hoảng sợ, vì vậy cô buộc lòng theo anh vào phòng tắm...

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv