Tiêu Diệp Lỗi nghe xong liền cười nhạt, đẩy anh ra, cầm lấy một cục gạch...
"Lệ Minh Vũ anh muốn đánh tôi đúng không? Qua đây, cầm cái này đập đầu tôiđi." Nói rồi đem cục gạch nhét vào tay Lệ Minh Vũ. "Anh đập đi, trừ khitôi bể đầu, nếu không thì không xong với tôi đâu."
Lệ Minh Vũnhìn hành động và cố chấp của anh mà bật cười, tóm lấy anh lần nữa, khóe miệng khẽ nhếch một nụ cười như có như không, "Thằng nhóc này, còn chưa chịu thôi. Được, để tôi xem không xong thì cậu tính thế nào."
Rất ít người có can đảm đối đầu và tranh luận trực tiếp cùng anh. Tronggiới chính trị, ai cũng ngoài mặt thì hài hòa nhưng sau lưng lại ngấmngầm giở trò. Tiêu Diệp Lỗi dám thẳng thắn đôi co với anh như vậy khiếnanh phải nhìn bằng con mắt khác.
"Lệ Minh Vũ, tôi nói cho anh biết, vĩnh viễn tôi cũng không gọi anh là anh rể. Tô Nhiễm..."
Tiêu Diệp Lỗi còn chưa nói xong, liền nghe cách đó không xa tiếng kêu sợ hãi của Tô Nhiễm. Hai người đàn ông vô thức buông lõng tay, nhìn theo hướng phát ra tiếng. Dưới tuyết rơi, Tiêu Quốc Hào say khướt, chân đăm đáchân chiêu chạy tới, nét mặt ông hừng hực lửa giận, trong tay ông cầmtheo một cái xẻng.
Xa hơn chút nữa chính là Tô Ánh Vân, bà thởhổn ha hổn hển đuổi theo, thấy Tô Nhiễm liền la to, "Tiểu Nhiễm, cản chú Tiêu con lại, đừng để tới gần Diệp Lỗi."
Ánh mắt Lệ Minh Vũ tối sầm, còn Tiêu Diệp Lỗi thì ngây ra tại chỗ.
Tô Nhiễm theo bản năng tiến lên cản Tiêu Quốc Hào, vội hỏi: "Chú Tiêu, chú muốn làm gì?"
"Cô tránh ra cho tôi. Hay lắm, các người đều gạt tôi phải không? Coi tôi là đồ bỏ đi, cái gì cũng không biết?" Tiêu Quốc Hào xô mạnh Tô Nhiễm,hướng về Tiêu Diệp Lỗi đang đứng cách đó không xa, điên cuồng hét to,"Thằng nhóc này, lúc trước anh hứa với tôi ra nước ngoài học kinh tế,tôi mới đồng ý để anh gặp mẹ anh. Kết quả anh lại đi học nông nghiêp gìđó. Lẽ nào đời ba anh làm nông dân còn chưa đủ, anh còn muốn tiếp tụclàm ư? Hôm nay tôi không đánh chết anh không được!"
"Chú Tiêu,chú khoan nóng đã." Tô Nhiễm cũng hiểu được chút ít, nhưng hiện tạikhông phải lúc để giải thích. Tiêu Quốc Hào chỉ cần vừa uống rượu thìliền giống như người điên, cô quay đầu gọi to Tiêu Diệp Lỗi, "Diệp Lỗi,cậu đi trước, đi nhanh lên đi."
Khi cô còn nhỏ đã từng chứngkiến Tiêu Quốc Hào đánh Tiêu Diệp Lỗi, nghĩ tới là cô đã thấy sợ. TiêuQuốc Hào mỗi lần uống rượu đều đánh thẳng tay. Lần đó, vì Tiêu Diệp Lỗinhớ mẹ mình mà suýt nữa đã bị ông đánh chết. Đừng nghĩ hiện tại TiêuQuốc Hào đã già nhưng thật sự khi ông ra tay, Tiêu Diệp Lỗi phải cố gắng hết sức mới có thể chống đỡ.
Tô Ánh Vân cũng đuổi theo, dốc sức kéo Tiêu Quốc Hào, tình cảnh hỗn loạn cực kỳ.
"Ba, ba đang làm gì? Con học nông nghiệp thì sao?" Tiêu Diệp Lỗi đương nhiên không dám lại gần, nhưng cũng không đành lòng rời đi, trong lòng anhcảm thấy oan ức vô cùng.
"Anh là đồ cặn bã, tôi coi như không có đứa con như anh. Hôm nay tôi thà đánh chết anh, cũng không để anh bướctheo vết xe đổ của mình. Các người tránh ra cho tôi." Tiêu Quốc Hào vừanghe càng thêm tức giận, đẩy mạnh Tô Ánh Vân sang một bên.
"Chú Tiêu, chú bình tĩnh một chút. Diệp Lỗi..."
Tô Nhiễm còn chưa nói hết liền bị tát mạnh một cái vào má, đau đớn dữ dộithấm thoát lan rộng. Cô đứng chết sững, đôi môi đỏ mọng run rẩy hứng lấy bạt tai của Tiêu Quốc Hào.
Tô Ánh Vân nhìn thấy liền phát rồ, tiến lên khóc to đấm vào Tiêu Quốc Hào.
Tiêu Diệp Lỗi cũng bước nhanh lại, nóng nảy la to: "Ba, ba điên rồi?"
"Tôi chỉ biết con nhỏ xấu xa này khuyên anh đi học nông nghiệp. Từ nhỏ đếnlớn, anh chỉ nghe một mình lời nó nói. Con nhỏ xấu xa, cô từ nhỏ ăn củatôi uống của tôi, đã không biết đền ân thì thôi, cô còn muốn hủy cả đờiDiệp Lỗi, tôi đánh chết con nhỏ xấu xa này..." Tiêu Quốc Hào uống rượuvào thì khỏe vô cùng, dốc sức đẩy Tô Ánh Vân và Tiêu Diệp Lỗi sang bên,giơ cái xẻng trong tay về phía Tô Nhiễm...
"A..."
"Ba, đừng mà..."
Trong chốc lát, tiếng kêu sợ hãi của Tô Nhiễm cùng thanh âm cuồng loạn của Tô Ánh Vân và Tiêu Diệp Lỗi trộn lẫn vào nhau, nhưng lại nhanh chóng imbặt.
Tô Nhiễm không kịp tránh, chuẩn bị nhận lấy đau đớn thì cảm thấy mình được một người đàn ông ôm vào lòng. Sau đó, liền nghe thấyngười đó rên lên một tiếng...