Hôm đó, trời rất lạnh, Cung Ân Thần ngồi trên xe của người ấy, không nói gì. Hôm nay, bọn họ sẽ lên máy bay để tới Singarpore, lần này tới là để tranh giành quyền nuôi con.
Sáng nay cô đã gửi con trai cho Tiêu Tiểu Diệp. Sau đó lên xe của Thẩm Hạ Thiên, di chuyển đến sân bay. Một đường đi, anh không nói gì.
Khi tới nơi, bọn họ cũng tự mình đi xuống, cô nhận hành lí rồi đang định kéo đến chỗ check-in thì anh đã ngăn cản cô.
" Chúng ta sẽ đi chuyến bay riêng." Thẩm Hạ Thiên nói. Giọng của anh hơi khàn, sắc mặt cũng tái nhợt, giống như anh vừa trải qua một trận sốt dậy vậy.
Cung Ân Thần không đáp lại nhưng vẫn chuyển lại hành lí cho thư kí của anh. Bọn họ lên chuyên cơ, vẫn là cái lúc trước. Cô chọn chỗ ngồi phía sau khuất chỗ anh, im lặng, mở điện thoại rồi bật chế độ máy bay. Khi cô rời khỏi điện thoại, phía trước, cô thư kí xinh đẹp của anh đang đưa cho anh một cốc nước cùng mấy viên thuốc. Anh uống một hơi rất nhanh. Cô thư kí ấy ngẩng đầu lên nhìn cô, khoé môi cong lên, là một nụ cười lịch sự.
Cô cũng nhếch mép cười với cô ấy. Nếu cô tính không lầm thì cô thư kí này ở bên cạnh anh cũng được hơn tám năm rồi. Vậy mà, với vẻ đẹp bốc lửa thế vẫn không làm được gì.
" Cung tiểu thư, cô có muốn một li sữa hoặc tách trà cho ấm bụng không?" Cô ấy đi về phía cô, mỉm cười hỏi.
" Không, nhưng cảm ơn cô." Cô từ chối.
" Đây là việc của tôi."
Sau đó cô thư kí ấy cũng đi vào khoang sau, chỉ còn lại cô và Thẩm Hạ Thiên. Trong khoang chỉ nghe thấy tiếng anh thỉnh thoảng ho và tiếng giấy lật. Cô thở dài, phải làm sao mới có thể nhanh chóng tới nơi được đây. Cô quyết định lấy tai nghe ra, kết nối với máy điện thoại rồi bật nhạc. Cô nhắm mắt lại, dưỡng thần. Một hồi lâu sau, cô cũng thiếp đi.
" Em bình tĩnh, bất cứ gì cũng không thể khiến em đau."
" Dừng tay lại."
" Hạ Thiên, em không cố ý.... Thật sự em..."
" Không sao cả, anh không sao cả."
" Cô ấy sẽ quên hết những điều anh làm cho cô."
" Aaaaaa.....Đoàng...."
" Hạ Thiên, cứu em."
Cung Ân Thần mở mắt, tiếng nhạc bên tai vẫn còn. Tuy nhiên, cả người cô ướt đẫm mồ hôi. Rốt cuộc cô đã mơ thấy điều gì mà tại sao lại đầy bi thương tới vậy. Tại sao những điều trong giấc mơ ấy, lại giống như đã từng trải qua. Cô nhìn ra ngoài ô cửa sổ máy bay, bầu trời hơi xám nhưng không mưa. Cô nghĩ, mình chắc cũng chưa ngủ quá lâu.
Một lúc sau, cô nghe thấy tiếng giày cao gót, chắc là của cô thư kí. Sau đó là tiếng nói thì thầm.
" Boss, Bối Lặc tiểu thư nói muốn cùng anh đi chọn váy cưới vào chủ nhật này."
" Nói cô ấy tự chọn đi."
" Vâng."
Cung Ân Thần không biết mình có cảm xúc gì, nó tựa như mặt hồ yên ả đôi lúc gợn sóng. Đột nhiên, người đàn ông đó đứng dậy, quay người, trùng hợp bắt gặp ánh mắt cô. Đôi mắt xanh không tỏ thái độ gì, chỉ nhìn cô một lát rồi rũ mắt nhìn sang chỗ khác. Thật lạ, khoang này chỉ có hai người bọn họ, thư kí đã đi rồi.
" Em tỉnh từ bao giờ?" Anh ho khan rồi hỏi cô.
" Mới tỉnh." Cô trả lời.
" Lần này vụ kiện của chúng ta sẽ được giữ kín, em đừng lo."
" Ừ."
Lại rơi vào khoảng im lặng.
" Thẩm Hạ Thiên."
" Gì vậy?"
" Lúc nãy tôi ngủ có nói mớ gì không?"
Anh nhìn cô, lắc đầu.
" Được rồi."
" Cung Ân Thần, những năm tháng không có anh, em sống thế nào?" Anh đột nhiên hỏi.
Cung Ân Thần rũ mắt, suy nghĩ một hồi lâu rồi mới nói, " Nói thật, tôi sống không ổn. Những ngày đầu mang thai, tôi mỗi ngày đều đọc tin tức về anh, nào là anh vui đùa cùng ai trên du thuyền, anh mỉm cười chúc rượu ai ở tiệc tùng nào... tôi đều theo dõi hết. Lúc đó, tôi hận không thể giết anh đi nhưng nghĩ lại, người đệ đơn li hôn là tôi nên thôi. Sau khi sinh Tiểu Màn Thầu, tôi bị trầm cảm nặng sau sinh, suýt chút nữa đã giết con trai. Một năm đó, tôi đều ở bệnh viện tâm thần điều trị, bên cạnh tôi lúc ấy chỉ có Cung Tử Dương. Tôi cách li khỏi con trai, bây giờ mới đón nó về lại thì anh lại có ý định cướp đi. Thực sự, tôi sống không tốt chút nào."
Thẩm Hạ Thiên di chuyển đến ghế đối diện cô, ngồi xuống, " Cung Ân Thần, em vẫn là quên hết."
Cô khó hiểu, " Quên hết điều gì?"
Anh im lặng, không nói gì, một lúc lâu sau anh mới nói tiếp, nhưng không phải trả lời câu hỏi của cô, " Ân Thần à, những tin đồn hẹn hò ấy của anh chẳng qua là để chọc tức em. Em là người đã vứt bỏ anh nên anh muốn dùng chúng để kích thích, để em có thể từ Canada tới Mỹ chất vấn anh, sau đó anh sẽ hỏi em rằng em đã hối hận chưa, rồi ta sẽ lại quay trở lại bên nhau. Nhưng mặc anh đổi tới rất nhiều người tình như thế nào đi chăng nữa thì em cũng chẳng tới, anh giận em tới nỗi bắt đầu làm những chuyện quá hơn, giống như, anh bắt đầu hôn các cô gái khác, hoặc đưa họ lên giường nhưng đến lúc quan trọng nhất thì anh dừng lại. Lúc đó, anh nghĩ, nếu em không đến Mỹ vì anh vậy thì anh sẽ vì em mà tới Canada nhưng khi anh chuẩn bị đến, họ nói em đã kết hôn với Dung Dĩ rồi. Lúc ấy, anh đã lái con xe sang nhất mà anh mua rồi đâm vào ngân hàng giống như em từng nói với anh, anh nghĩ, nếu em biết tin thì chắc chắn em sẽ tới thăm anh nhưng em vẫn là không. Anh ở bệnh viện chờ em suốt một tháng, anh trì hoãn việc phẫu thuật chân để đợi em nhưng cuối cùng lại chuốc phải thất vọng. Anh tự mình ôm nỗi cô đơn, phẫu thuật xong, anh vào tù. Trong tù, anh đã nghĩ tới cả ngàn cách để giết em. Sau đó anh đi ra, anh lựa chọn việc ngừng đợi em. Anh lựa chọn việc mình sẽ bỏ em lại trong hồi ức, nhưng anh lại quên mất, kỉ niệm là thứ ăn mòn trái tim ta vậy nên anh đã lại yêu em. Và cho tới bây giờ, anh vẫn là mãi yêu em."
Cung Ân Thần thẫn thờ nghe anh nói, mọi chuyện xảy ra trở thành từng vết cắt trong tim cô. Cô không biết giọng mình đã nghẹn đi, " Tại sao...phải... làm tới như vậy?"
" Bởi vì, khi đã yêu ai đến tận xương tuỷ thì lúc xa nhau, thay vì lựa chọn quên đi thì anh chọn giữ mãi trong tim."
" Thẩm Hạ Thiên, chúng ta còn có thể được nữa sao?" Cô hỏi anh, đôi mắt đỏ hoe.
" Sau những tất cả những chuyện đã xảy ra thì anh nghĩ sẽ không thể." Anh nói.
"...."
" Nhưng anh nguyện vì em mà xây mới lại một tình yêu khác."
Cung Ân Thần bị cuốn vào trong đôi mắt của anh. Nhưng lúc ấy, một giọng nói phát ra từ trong kí ức cô.
" Cung Ân Thần, ba muốn con thề. Thề không yêu Thẩm Hạ Thiên nữa."
Cô kìm lòng lại, hướng tới anh, " Xin lỗi, Thẩm Hạ Thiên."
Ánh sáng trong mắt anh vụt tắt, anh rũ mắt xuống, " Không sao cả. Vì anh sẽ lấy lại những thứ thuộc về anh."
Đột nhiên máy bay rung lắc dữ dội, Cung Ân Thần tái mét. Thẩm Hạ Thiên đi đến, ôm chặt lấy cô, " Có anh đây."
Tầm một lúc sau, máy bay đã yên lặng trở lại.
" Mr.Lioen, chúng ta vừa đi qua vùng có mưa nên máy bay mới rung lắc như vậy. Tôi hi vọng mọi người vẫn ổn." Đó là tiếng của phi công thông báo.
Người của Cung Ân Thần vẫn còn run, Thẩm Hạ Thiên để cô ngồi xuống, anh ngồi xuống bên cô. "Em nghỉ đi."
Cô gật đầu, nhắm mắt lại. Một lúc lâu sau chìm trong giấc ngủ. Cô không biết, cả một đoạn đường sau đó, cô co mình tựa đầu vào vai Thẩm Hạ Thiên. Cô cũng không biết những giây phút ấy, Thẩm Hạ Thiên đã muốn nó ngưng lại tới bao nhiêu lần.
Khi bọn họ tới Singarpore, bầu trời đã là hoàng hôn. Cô bị anh thức dậy, anh đưa cho cô một chiếc áo dạ dày. " Trời ở đây rất lạnh."
Cô nhận áo, khoác vào. Thẩm Hạ Thiên quả thực không lừa cô, trời đây cực lạnh. Nhưng cô càng bàng hoàng hơn vì chỗ chuyên cơ hạ cánh chính là khu đất trống của biệt thự Thẩm gia năm nào. Bên cạnh khu đất này vẫn là vườn hoa mẫu đơn. Trước vườn, có một chiếc xích đu trắng.
" Sao ta lại ở đây?" Cô hỏi.
" Anh không muốn tin tức của chúng ta bị ai đó chụp lại được nên Thẩm gia vẫn là nơi an toàn nhất." Anh quay đầu nói.
Cô gật đầu. Khi căn biệt phủ ấy mở ra, Cung Ân Thần cảm tưởng như mình quay lại năm năm trước. Mọi thứ nơi đây vẫn giữ nguyên như cũ. Thậm chí tấm ảnh cưới to đùng năm nào của bọn họ được treo ở lối lên cầu thang vẫn còn ở đó. Cô vẫn còn nhớ ngày chụp ảnh cưới, cô không làm sao mà cười nổi được, còn anh thì mặt lạnh tanh cho nên tất cả ảnh cưới của cô và anh đều nhìn rất buồn.
" Tại sao không gỡ nó?" Cô hỏi anh.
Anh nhìn cô, " Em nghĩ anh nỡ sao?"
Sau đó, anh đưa hành lí của cô tới phòng cưới của họ năm nào. Mọi thứ đều không thay đổi, vẫn là bức ảnh cưới đầu giường, chiếc giường King, tủ cưới màu trắng,.... Tất cả, một chút vẫn giữ nguyên.
" Cung Ân Thần, anh không tuyệt tình được như em."
Cửa phòng đóng lại, Thẩm Hạ Thiên nói anh sẽ tới phòng ngủ khác. Cung Ân Thần mở tủ ra cất quần áo, cô lại thêm một lần giật mình. Những bộ đồ năm đó cô để quên ở đây, nó vẫn còn, thậm chí còn được bọc cẩn thận, mùi nước hoa còn vương trên quần áo.
Cô quỳ sụp xuống, rốt cuộc, cô đã làm người đàn ông ấy tổn thương tới nhường nào.