Cung Ân Thần ung dung đi ra khỏi trụ sở cảnh sát, nhìn đồng hồ, 1 giờ sáng, cô ngồi trong này cũng đã 11 tiếng. Dung Dĩ đi tới, ánh mắt đầy vẻ mệt mỏi nói với cô: " Vợ à, đừng động tí là phá xe như vậy."
Cung Ân Thần ôm chặt lấy Dung Dĩ: " Vui mà, hôm nay tôi đã khiến cho vợ cũ của anh hiểu được cảm giác chơi trò."
Dung Dĩ chán ghét đẩy Cung Ân Thần ra, " Thôi thôi, về nhà nào." Vừa nói xong, một bóng hình cũng vừa lúc đi ra khỏi trụ sở, Dung Dĩ nhìn cô ta, tâm phẳng lặng.
Lạc Y nhìn người đàn ông lúc trước là của mình bây giờ đang chiếu cố cho một người đàn bà khác, sự ghen ghét hiện lên, nhưng không nói gì. Cả người lạnh nhạt đi lướt qua bọn họ, tìm tới cái xe màu đen tuyền đỗ ở phía ngoài, có người đi tới mở cửa xe cho cô.
Dung Dĩ chở Cung Ân Thần về chung cư. Anh ta không vào mà chỉ nói lời tạm biệt.
Cung Ân Thần gật đầu, lúc này mới từ từ đi vào thang máy. Lên tầng 13, tìm tới phòng 1304, mở cửa. Tiêu Tiểu Diệp vẫn đang làm việc, chiếc máy tính trên bàn vẫn sáng, bên cạnh cô là cốc cà phê bốc khói. Thấy Cung Ân Thần, ánh mắt đầy chế giễu: " Hừm, xe của chồng mà cũng mang đi phá gớm nhỉ!"
Cung Ân Thần cười tươi, ồ, con siêu xe mà cô để cho Lạc Y đâm chính là món quà mà Dung Dĩ tặng cô nhân ngày cưới. Kết quả là đã bị đâm nát và giữ lại tại trụ sở cảnh sát. Câu chuyện này rất thú vị.
" Lạc Y làm gì cậu mà cậu đâm cô ta một vố thế?" Tiêu Tiểu Diệp gập máy tính, tay chống cằm, vẻ mặt rất hứng thú.
" Hôm trước cô ta tàng chất cấm vào chỗ của tôi, hại tôi phải mất hơn 3 triệu nhân dân tệ để đút lót và một khoản tiền kha khá để chia đều cho anh em." Cung Ân Thần vứt áo da trên ghế sofa, ngồi phịch xuống, tận tình kể.
Vì lo sợ cô " vô công rồi nghề" nên Cung Tử Dương đã chuyển cho Cung Ân Thần ba quán bar lớn ở thành phố X, bắt cô quản lí. Một tuần trước, một quán đã bị cảnh sát vào điều tra, ai ngờ tìm ra ma tuý đá, khiến cho việc kinh doanh sụt hẳn, Cung Ân Thần tốn rất nhiều tiền để bịt kín thông tin và làm "sạch" lại quán. Không những thế, Lạc Y còn dám hại cô làm mất hơn 500000 USD đổ vào tiền rượu ngoại nhập khẩu từ Pháp chìm xuống đáy biển. Mẹ nó, cô không giết cô ta đã là tốt lắm rồi.
" Lạc Y dường như không giống với cái vẻ băng thanh ngọc khiết trước đây của cô ta nữa nhỉ!"
" Haha, cô ta còn vì muốn chọc tức tôi mà luyện ra cái cô nàng Cung Nhị Thần kia." Cung Ân Thần đi tới tủ rượu, lấy ly rồi tự rót cho mình một chút rượu Rum, nhấm nháp, ánh mắt đầy thích thú.
" Chả trách, con bé đó nhìn không thuận mắt." Tiêu Tiểu Diệp gật đầu, bỏ máy tính vào cặp rồi đứng dậy, " Về đây."
" Không ở lại ngủ sao? Đã là 2 rưỡi sáng rồi." Cung Ân Thần nhìn đồng hồ, giọng điệu có chút không nỡ.
" Yên tâm, ngày mai chủ nhật tôi được nghỉ, còn nữa, tài xế của Tĩnh gia đã đợi dưới rồi." Tiêu Tiểu Diệp mỉm cười.
Cung Ân Thần đặt li rượu Rum xuống, ôm Tiểu Diệp một cái thật chặt, " Bảo bối à, anh chỉ còn mình em và con trai."
Tiêu Tiểu Diệp đẩy cô ra, " Thôi thôi."
Cửa nhà đóng lại. Cung Ân Thần cẩn thận khoá cửa rồi đi tới phòng của Tiểu Màn Thầu, cậu bé kia bây giờ đang cuộn tròn nằm trong chiếc chăn màu xanh dương, mái tóc hơi he vàng dưới ánh đèn cam trông rất bắt mắt. Tiểu Màn Thầu giống cô, đi ngủ luôn phải có ánh sáng. Cô khẽ khàng đóng cửa phòng con trai lại, đi về phòng mình, lấy ra một bộ đồ ngủ mới, tắm rửa rồi đi về chiếc ghế mây ở trong phòng. Cô mở máy tính ra, tìm file mà Justin đã gửi tới cho cô. Cô gái kia đúng thật là Cung Nhị Thần, năm nay 21 tuổi, người Chiết Giang. Chân dung lúc trước của cô ta khác với bây giờ, mũi và miệng rất giống cô nhưng đôi mắt một mí lại phá hỏng khuôn mặt đó. Tuy nhiên một năm trước, cô ta bỗng nhiên xuất hiện với gương mặt giống cô và tuổi cũng thay đổi, 17. Mẹ nó, nghiện làm nghé con sao?
Đột nhiên chuông điện thoại của cô reo lên, đó là dãy số quốc tế lạ. Cô nghe máy.
" Cung Ân Thần, ba ngày trước anh đã làm được điều mà anh vẫn luôn mong muốn. Anh đã nhận quốc tịch Ireland. Anh tính đợi em li hôn với Dung Dĩ xong thì nhất định sẽ kéo em tới đây để đăng kí kết hôn." Người gọi đến giọng điệu dường như không tỉnh táo, có mấy phần say, lại tưởng như vẫn còn rất tỉnh.
Cung Ân Thần biết đây là ai rồi, ông chồng cũ mà cô chẳng bao giờ muốn gặp mặt.
" Thẩm Hạ Thiên, Trung Quốc bây giờ đang là 3 giờ sáng." Cô nghiến răng nhắc nhở người kia.
" Anh biết chứ, vì anh đang ở Bắc Kinh mà. Sáng nay anh đã ngồi trong xe ở trước bệnh viện của em. Trưa nay anh đã bay tới Bắc Kinh. Chiều nay anh nhận được tin là em đã đâm nát con xe mà Dung Dĩ tặng em nhân ngày cưới vào xe của Lạc Y. Và tối nay, anh đã gọi điện tới cho em, vì anh say, say quá rồi." Đánh chết cũng không tin đây là giọng điệu của kẻ say, liệu ai đang chìm trong men rượu mà vẫn có thể bình thản nhớ rành mạch mọi hành động của mình bằng cái giọng nghiêm túc này không.
Cung Ân Thần đang định dập máy thì đã bị một câu của Thẩm Hạ Thiên níu lại.
" Tiểu Thần à, mấy đêm nay anh thường mơ thấy em. Mơ thấy em nằm trong lòng anh nhẹ nhàng cười khúc khích, mơ thấy ánh chiều tà quấn lấy thân hình đang bế con trai của em. Anh nghĩ, chúng ta xa nhau thế đủ rồi."
"...."
Anh dừng lại một hồi lâu, " Hôm nay anh lại mơ em. Mơ em của năm mười bảy, lúc đó, em hồn nhiên, ngốc nghếch, hết lần này đến lần khác đều bị anh trêu chọc. Anh tự hỏi, Tiểu Thần của tuổi 17 rất yêu Thiên ca ca, vậy Tiểu Thần của tuổi 27, liệu vẫn còn yêu chứ?"
Cung Ân Thần nắm chặt điện thoại, đáy mắt cô ửng đỏ, giọng cô nghèn nghẹn, "Thẩm tiên sinh, rác mà tôi đây đã vứt rồi thì đừng hòng tôi nhặt lại."
" Nhưng mà Thẩm tiên sinh là loại rác có thể tái sử dụng."
Cung Ân Thần tắt máy. Đầu cô đang bừng lên một nỗi giận. Cô chẳng hiểu vì sao anh lại như vậy. Đột nhiên trong đầu cô lại vang lên câu nói " Anh đã nhận quốc tịch Ireland."
Năm 17 tuổi, vào mùa hạ trời khá mát mẻ, dưới bóng râm của cây sồi già to lớn ở Singapore, Tiểu Thần nằm trên thảm cỏ xanh mướt, đầu gối lên đùi của Thiên ca ca, trên tay cô là cuốn tạp chí, cô mỉm cười nói với anh: " Ireland có một chế độ hôn nhân đặc biệt, hướng con người theo quan niệm hôn nhân Thần thánh, không được mạo phạm hôn nhân, luật pháp nước này cũng nghiêm cấm ly hôn. Cho nên Thiên ca ca, sau này anh nhất định phải lấy bằng được quốc tịch của nước đó rồi về đây cưới em nhé!"
Lúc đó Thẩm Hạ Thiên hai mươi hai tuổi, ngón tay thon dài của anh đang nhặt cánh hoa rơi trên tóc cô, mỉm cười gật đầu, " Rồi anh sẽ cưới em với thân phận là một người Ireland."
Còn bây giờ, vào mùa đông của mười năm sau, khi Cung Ân Thần hai bảy và Thẩm Hạ Thiên ba mươi hai, khoảnh khắc ba giờ sáng, Thẩm Hạ Thiên đã thực hiện được lời hứa mà năm đó mình hứa với cô. Còn cô, cô sẵn lòng cùng anh thực hiện lời hứa đó chứ?
***
Thẩm Hạ Thiên đáp chuyên cơ xuống toà nhà đặc quyền của tập đoàn Lioen tại Bắc Kinh. Sự xuất hiện của vị chủ tịch vốn chỉ bo mình nơi phương Tây đã khiến cho nhân viên hơi sợ. Bọn họ phải tập trung và làm việc với công suất 200% để làm ra báo cáo và bản kế hoạch làm hài lòng vị chủ tịch này. Nhưng có vẻ họ đã quá lo lắng, ngài ấy chỉ là một người đàn ông trẻ tuổi với khối tài sản khổng lồ cùng đôi mắt xanh sâu thẳm và nụ cười tao nhã với lúm đồng tiền sâu bên trái. Anh ta rất đỗi hiền lành và không quá khó khăn. Tuy nhiên, bọn họ đã vui mừng quá vội vì ngay khi kim đồng hồ điểm vào đúng 2 giờ chiều, vẻ mặt của vị chủ tịch đã tối sầm lại, đôi mắt xanh đại dương đã nổi giông bão. Anh ta bắt đầu cáu gắt và nóng giận. Sau đó anh ta gọi rất nhiều cuộc gọi với nội dung: " Trước 4 giờ chiều, tôi muốn tất cả bài báo viết về vụ đó phải bị gỡ xuống. Và sau 6 giờ chiều, hồ sơ ghi chép ở trụ sở cảnh sát thành phố X về việc hai siêu xe bốc khói giữa đường chỉ là do một xe nổ lốp mất kiểm soát khiến cho xe phía sau không lường trước mới để xảy ra vụ va chạm."
Và sau đó, toà nhà 35 tầng ấy chìm trong sự lạnh lẽo. 5 giờ 30 phút chiều, cuối cùng cũng tới giờ tan ca, nhân viên cố gắng hạn chế âm thanh từ bước chân của mình, vội vàng rời khỏi toà nhà. Nhưng chiếc Cadilac sang trọng ở trước sảnh đã thu hút, vị chủ tịch kia bừng bừng khí thế ngồi vào xe rồi nhanh như cơn gió lao tới một nhà hàng cao cấp nổi tiếng bậc nhất ở Bắc Kinh. Người mà hôm nay Thẩm Hạ Thiên gặp chính là mấy vị lãnh đạo ở Bắc Kinh, bữa cơm này được mời là để tỏ thiện chí đối với vị tỉ phú. Thẩm Hạ Thiên mang sắc mặt không tốt vào phòng đặt riêng, nói những lời lẽ đầy lạnh nhạt và uống rất nhiều rượu. Khi Lãnh Phong đỡ anh ra khỏi nhà hàng thì đã là 12 giờ đêm. Anh choáng váng, đi về phía khách sạn, việc đầu tiên làm là gọi tới cho người ở thành phố X. Mọi chuyện đều ổn thoả rồi. Sau đó anh chợp mắt một chút, nhưng giấc mơ đẹp đã không kéo dài được lâu, anh lại tỉnh, anh nhận được ảnh chụp Dung Dĩ ôm Cung Ân Thần trước trụ sở cảnh sát, anh nghiến răng nghiến lợi lấy chai rượu mà khách sạn chuẩn bị ra uống sạch. Rồi tiếp theo anh gọi điện tới cho số điện thoại anh đặt ở đầu tiên trong danh bạ.
Ừm, vợ cũ à, anh đã trở thành người Ireland rồi.
Vợ cũ à, đêm nào anh cũng mơ em.
Vợ cũ à, anh nhớ em.
Vợ cũ à, bao giờ em mới li hôn đây. Anh không muốn phải tới nhà thờ vào mỗi thứ bảy để xin Chúa xá tội cho mình nữa đâu.
Vợ cũ à, anh thật sự là rác có thể tái sử dụng.