" Cuộc sống em vẫn đang ổn, anh lại xông vào, rồi xáo trộn nó đi. Sau đó anh để lại một mớ hỗn độn, vứt em một mình cùng nỗi cô đơn. Khi em dần tập quen với việc chúng ta đã chấm dứt, anh lại quay về, nói xem, em sẽ phải đối mặt với anh như thế nào?"
———-
Cung Ân Thần tới chỗ thu ngân để trả tiền viện phí thì nhận được tin là đã thanh toán hết, cô khó hiểu gọi cho Cung Tử Dương, anh ta chần chừ một hồi lâu rồi mới nói với cô là anh ta làm, cô hỏi tiền viện phí rồi chuyển khoản sang tài khoản của anh ta.
" Anh lo cho em thế là đủ rồi." Cô nói với anh.
"..." Anh im lặng, tắt máy.
Cung Ân Thần trở về phòng bệnh, lúc này Tiểu Màn Thầu đã chuẩn bị xong hết toàn bộ, ngồi trên giường chân cứ lắc đi lắc lại.
" Tiểu Màn Thầu, về nào!" Cô mỉm cười đi tới nắm lấy tay con trai.
Tiểu Màn Thầu cười rất tươi, nắm chặt bàn tay của mẹ, đây là hơi ấm mà cậu bé luôn tìm kiếm, mỗi năm chỉ được gặp ba ngày, điều đó khiến cậu rất buồn nhưng bây giờ, cậu sẽ được ở bên cạnh mẹ.
Hai người cùng nhau lên xe taxi, lên đường tới sân bay. Ở phía sau, chiếc SUV đen tuyền kia lặng lẽ đỗ nhưng ánh mắt của người ngồi trong đó từ khoảnh khắc chạm tới hai bóng hình kia đã ửng đỏ.
Sau chuyến bay dài từ Tây Ban Nha về Singapore, Cung Ân Thần bắt đầu làm thủ tục xin thôi học cho con, còn phảu làm tiệc chia tay hàng xóm nữa.
Dung Dĩ vừa gặp cô hai mắt đã sáng lên, chạy tới ôm cô, " Vợ yêu à, em cuối cùng cũng tới Canada thăm anh." Bấy lâu nay, người chăm sóc Tiểu Màn Thầu chính là Dung Dĩ.
Cô giẫy khỏi vòng ôm của anh, " Anh đừng rồ lên nữa."
Dung Dĩ vẻ mặt đầy tổn thương, " Hừm, vợ à, sao em vô tâm vậy?"
Tiểu Màn Thầu lắc đầu, " Chú Dung à, chú cứ thế này thì đừng lâu mẹ cháu yêu chú."
Dung Dĩ bế Tiểu Màn Thầu lên, véo má, " Huhu, cháu giúp chú đi."
Tiểu Màn Thầu cười hì hì.
Tiệc chia tay lần này là tiệc ngọt, các bạn của cậu nhóc tới rất nhiều, còn tặng quà lưu niệm cho cậu bé nữa.
" Thomas, cậu sẽ quay lại thăm bọn tớ chứ?" Một cô bé đi tới nắm lấy tay của Tiểu Màn Thầu, giọng đầy buồn bã.
" Mẹ tớ bảo hè sẽ quay lại Canada chơi." Tiểu Màn Thầu nói với cô bé ấy.
Cô bé ấy nghe thấy vậy thì dường như rất vui, còn mạnh bạo hôn má Tiểu Màn Thầu một cái rồi chạy trốn rất nhanh chóng, để lại Tiểu Màn Thầu ngơ ngác ở đó. Khung cảnh này khiến Cung Ân Thần chẳng hiểu sao mà quặn trong tim.
" Thiên ca ca, anh đi rồi sẽ quay lại tìm em chứ?"
" Tất nhiên rồi."
Cô ngây người, trên vai bỗng dưng nặng trĩu, Dung Dĩ khoác tay cô mỉm cười, " Hồn phách bay đi đâu vậy?"
Cô giật mình, nhìn anh ta, " Chỉ là có chút thấy thương con."
Dung Dĩ bật cười, " Bà mẹ vô tâm cuối cùng cũng rung động rồi sao?"
Cung Ân Thần đẩy anh ta ra, bộ dạng giận dỗi. Lúc này cô mới chú ý, trên tay anh ta vẫn còn đeo chiếc nhẫn cưới cũ, ánh bạc sáng lên trong nắng. Như bắt gặp tầm mắt của cô, Dung Dĩ cười bất đắc dĩ giải thích, " Lúc đeo vào thì nó vừa nhưng mấy năm rồi, không tháo được nữa."
Cung Ân Thần đấm nhẹ lên bắp tay anh ta, " Có gì đâu, người ta có hỏi thì cứ bảo nhẫn cưới của tôi và anh, dù sao chúng ta cũng tổ chức hôn lễ, đăng kí kết hôn các kiểu rồi mà."
Dung Dĩ hùa theo cô, " Đúng vậy, cô là vợ của tôi."
Cung Ân Thần mỉm cười, " Anh sống tốt vào, tìm cô nào đó yêu đương đi."
Dung Dĩ thở dài, " Tìm ai được? Tôi tìm về rồi cô thì làm sao?"
Cung Ân Thần cười trừ.
" Bao giờ muốn li hôn thì cứ nói với tôi." Dung Dĩ vỗ vai cô một cái rồi rời đi.
Cung Ân Thần không biết nói gì, đời người con gái, cô hai lần lấy chồng, lần thứ nhất vì gia tộc, lần thứ hai vì con trai, chưa từng một lần vì bản thân. Có lẽ do báo ứng, từ chính mẹ cô, người huỷ hoại gia đình kẻ khác nên bây giờ, cô cái gì cũng không có.
Đột nhiên chiếc váy của cô bị ai đó níu, cô quay lại thấy Tiểu Màn Thầu đang đưa điện thoại cho cô.
" Thuyền trưởng Hook muốn gặp mẹ." Cậu bé nói.
Cô gật đầu, cầm lên nghe máy.
" Alo."
Bên kia im lặng, đầu âm nghe rõ một tiếng thở dài. Cung Ân Thần khó hiểu, nói lại lần nữa.
" Chúc mừng sinh nhật, Tiểu Thần của anh!" Thanh âm cất lên, cả người Cung Ân Thần cứng đơ, giọng nói này, cô không thể nào quên được, cho dù đã rất nhiều năm chưa nghe lại nhưng nó đã khảm sâu vào trái tim cô.
" Anh muốn gì?" Cô cố đè nén thanh âm run rẩy của mình, giọng vờ như lạnh lẽo.
" Anh chỉ muốn chúc mừng sinh nhật em." Người bên kia nói.
Cung Ân Thần xin lỗi con trai rồi cầm máy đi ra chỗ vắng nghe.
" Thẩm Hạ Thiên, anh nói sẽ buông tha cho tôi, cho tôi sự tự do." Cô gằn lên.
" Vậy ai buông tha cho tôi?" Anh hỏi vặn lại, giọng anh ấm áp nhưng sao chỉ thấy nỗi muộn phiền.
" Mẹ kiếp, Thẩm Hạ Thiên, anh không thể cút khỏi cuộc sống của tôi ư? Anh có rất nhiều cuộc tình, ai cũng đẹp hơn tôi, giỏi hơn tôi, sao anh cứ bám lấy tôi hả?"
" Nếu anh mà biết được thì có lẽ em đã nhận được rất nhiều thiệp đám cưới của anh rồi."
" Thẩm-Hạ -Thiên." Cô hét lên.
" Anh đây." Đáp trả lại cô là câu trả lời rất đỗi nhẹ nhàng.
Cung Ân Thần không hiểu sao, nghe thấy tiếng trả lời của anh, trái tim cô chùn lại.
" Tôi kết hôn rồi. Hai năm trước, tôi và Dung Dĩ đã kết hôn, tại Canada này." Cô nói.
Bên kia im lặng, một hồi rất lâu, tưởng chừng như sẽ không vang lên tiếng trả lời nhưng người bên kia đáp lại rất ngắn gọn.
" Anh biết. Mỗi năm vào lễ Xá tội anh đều cầu xin Chúa tha thứ vì nguyền rủa cho Dung Dĩ chết ngàn lần."
Cung Ân Thần đôi mắt ửng lên.
" Thẩm Hạ Thiên, anh hận tôi đúng không?"
" Hận ư? Tôi chỉ muốn nắm lấy cổ em bóp nghẹt, sau đó tống em vào đống hoá chất ướp xác, để em ngoan ngoãn ở cạnh tôi."
" Nhưng tôi hận anh."
" Ừ, anh yêu em là được."
" Thẩm Hạ Thiên, phải làm gì để anh đừng làm phiền tôi nữa?"
Anh dường như không muốn trả lời câu hỏi của cô, anh đẩy câu chuyện sang hướng khác: " Em biết một năm này ở trong tù tôi đã suy nghĩ gì không?"
"...."
" Ở trong tù, tôi nghĩ ra cả trăm cách để giết chết em. Ướp xác, thả xuống biển cho cá rỉa sạch xương, thuê sát thủ tới giết em, cho em uống thuốc ngủ quá liều, hoặc là vứt em từ tầng thượng của toà nhà cao nhất thế giới này, để thịt em nát bươm."
Cung Ân Thần vẫn nghe lời anh nói, anh tàn nhẫn thật.
" Nhưng mà... em chết rồi, tôi tồn tại làm gì nữa."
Cung Ân Thần nghe tới đây liền dập máy, im lặng, một lúc lâu sau, tin nhắn điện thoại gửi đến.
[ Hoá ra, quên em cũng chẳng phải là chuyện dễ. Năm năm trước, ngày em rời đi, tôi đã nghĩ, em cũng chẳng quan trọng gì với tôi cả, dầu gì không có em thì còn có người khác. Nhưng vào ngày tôi biết em cưới chồng, giây ấy, tôi đã đâm xe vào ngân hàng, như em từng nói, chết trong giàu sang. Tuy nhiên ông trời không thương tôi, hoặc là tôi chết không đúng cách? Ở trong tù, tôi nghĩ rất nhiều cách giết em, nhưng chẳng làm gì cả. Một năm trước, tôi gặp Quan Nhĩ, bên cạnh cô ấy là con trai của chúng ta, lúc đó, tôi càng thêm hi vọng, rồi em sẽ li hôn thôi. Nhưng mà lâu quá, tôi đợi không nổi. Cho nên Cung Ân Thần, nhân ngày sinh nhật em, tôi gửi tới một món quà, hẹn em ngày mình ra toà tranh giành quyền nuôi con. Hận và Yêu em! ]
Cung Ân Thần đọc tới dòng cuối thì lạnh người, anh muốn cướp con khỏi cô. Cô vội vã chạy tới tìm Dung Dĩ lúc này đang hút thuốc lá bên cạnh gốc cây.
Nhìn thấy cô, anh ta ngạc nhiên, dụi thuốc, hai tay gạt nước mắt trên má cô, " Lại có chuyện gì?"
" Dung Dĩ, hắn muốn....muốn mang Tiểu Màn Thầu đi." Cô cuống cuồng nói.
Dung Dĩ nhận ra điều gì, chỉ khi nào phát bệnh, cô mới trở nên như vậy, anh ôm chầm lấy cô, tay vỗ vỗ sau lưng, " Tiểu Thần, bình tĩnh, em còn có tôi."
Cung Ân Thần gục đầu trong ngực anh ta, tay bấu lấy áo sơ mi của anh: " Dung Dĩ, tôi nên làm gì đây?"
" Nghe tôi, bình tĩnh, chẳng có gì cả, cứ vui vẻ, trở về Trung Quốc, mọi chuyện đã có tôi và Cung Tử Dương." Anh nắm lấy bả vai cô, ánh mắt nhìn thẳng.
Cung Ân Thần bị đôi mắt nghiêm túc của anh làm cho ngây người.
" Mẹ, Thuyền trưởng Hook nói gì với mẹ vậy?" Tiểu Màn Thầu đi tới chỗ hai người, giọng đầy tò mò.
" Chú ấy chỉ là hỏi thăm mẹ thôi." Cô đẩy Dung Dĩ ra, cố nặn một nụ cười tươi, mỉm cười nói với con.
Tiểu Màn Thầu mặt đột nhiên cứng đờ, " Mẹ khóc sao?" Đôi mắt xanh nhìn về phía đôi mắt đỏ ửng của cô.
Cung Ân Thần lắc đầu, " Không phải. Mẹ là bụi vào mắt."
Tiểu Màn Thầu thở phào, " Mẹ đừng khóc, trên đời này, Tiểu Màn Thầu sợ nhất là nước mắt."
Cô gật đầu, " Mẹ không khóc, không bao giờ khóc."
Tiểu Màn Thầu cười tươi, ôm lấy người cô, lúc này, cậu bé chỉ mới cao tới thắt lưng cô nên trông rất lạ, " Con rất vui, mẹ đừng khóc nhiều. Khóc nhiều là bất hạnh đấy."
Cô ôm lấy con, mẹ không khóc, Tiểu Màn Thầu, mẹ sẽ không để con rời xa mẹ, vĩnh viễn không để ai cướp con đi.
Dung Dĩ nhìn khung cảnh trước mặt, anh chợt nhớ về một người, người đàn bà vô tâm và tàn nhẫn ấy. Giá như cô ta cũng có thể như Cung Ân Thần.
Bóng chiều tà dần buông xuống bữa tiệc, xung quanh đó vẫn tràn ngập tiếng cười nhưng lòng người đã chùng xuống.
****
Má Tuệ Anh: ngắn ngắn thế này thôi nhé! Moazzzz! Chuẩn bị để A Thiên lên sàn giành vợ rồi.