Trong phòng bệnh, Cao Việt Xuân không để ý ánh mặt kỳ lạ của Mặc Kỳ Tuyết mà vẫn điềm nhiên bước vào như đó là một chuyện hiển nhiên. Còn Mặc Kỳ Tuyết hiện tại mắt chữ O mồm chữ A ngỡ ngàng nhìn chằm chằm Cao Việt Xuân từ lúc anh bước vào đến lúc đặt cháo xuống.
Không khí cứ thế trầm lặng, Mặc Kỳ Tuyết dù ngạc nhiên nhưng không biết nên mở miệng đầu tiên như thế nào. Quan hệ của cô với anh giờ không biết định nghĩa là gì nữa? Vợ chồng ly thân sao? À phải rồi. Ngột ngạt quá, thật sự muốn phá vỡ bầu không khí này nhanh nhanh ><.
Cao Việt Xuân mở miệng trước phá vỡ bầu không khí im lặng này làm Mặc Kỳ Tuyết thở phào nhẹ nhõm:
- Liễu Như đặt cháo ở Hoàng Thiên, tôi tiện mang đến luôn.
Mặc Kỳ Tuyết chỉ có thể trả lời được một chữ:
- À...
Cô thật sự rất rất nhiều câu hỏi muốn hỏi Cao Việt Xuân. Nào là tại sao anh lại đến đây? Anh không ở bên Giai Kỳ sao? Chúng ta sắp ly hôn rồi thì anh đến đây lại làm gì chứ? Nhưng cô không biết nên hỏi thế nào.
Cao Việt Xuân ra lệnh:
- Ăn hết cháo đi, tôi đã mất công đem đến thì cấm bỏ.
- Anh không ở cạnh Giai Kỳ sao? Đến đây làm gì?
Mặc Kỳ Tuyết ngước lên nhìn thẳng mắt Cao Việt Xuân hỏi rõ. Lúc bấy giờ cô không muốn mình có thêm hi vọng. Cô đã mệt mỏi rồi.
Khi bị Mặc Kỳ Tuyết nhìn thẳng, ánh mắt của cô đối diện với mình thì Cao Việt Xuân cảm thấy có chút bối rối quay mặt đi. Bản thân anh cũng không biết lý do vì sao? Vì sao lại hối hả chạy đến khi nghe tin cô bị đưa vào phòng cấp cứu? Vì sao phải lo lắng khi thấy cô nằm trong phòng bệnh? Vì sao phải giận dữ khi biết kẻ đẩy cô ngã xuống cầu thang? Và vì sao khi được cấp dưới báo là đặt cháo đến phòng bệnh của Mặc Kỳ Tuyết thì anh đã tự mình mang đến? Tất cả những câu hỏi vì sao cứ quay cuồng trong tâm trí Cao Việt Xuân khiến anh im lặng.
Không khí trong phòng từ đó lại tiếp tục rơi vào trầm lặng một cách nặng nề. Mặc Kỳ Tuyết thấy hoảng loạn khi nghĩ rằng hình như mình không nên hỏi, và cô cũng cảm thấy buồn vì nghĩ tại sao mình phải cố gắng để biết sự thật từ chính miệng người ta trong khi bản thân đã biết rõ câu trả lời.
Mặc Kỳ Tuyết lên tiếng phá vỡ cái không khí ngột ngạt này:
- Anh về đi, cháo lát nữa tôi sẽ ăn.
Lời đuổi khách của Mặc Kỳ Tuyết làm Cao Việt Xuân chợt tỉnh trước đống suy nghĩ hỗn độn của bản thân, anh nhanh chóng đáp:
- Được. Lần sau tôi lại đến.
Sau lần đầu ngại ngùng đó, Cao Việt Xuân có đến mấy lần, nói thẳng ra là khá thường xuyên. Hôm thì lấy lý do là đưa cơm, hôm thì đưa cháo, cũng hơi có tý thuyết phục. Nhưng hai người cũng chẳng ai nói được câu ra hồn. Chỉ là “tôi đến đây đưa cháo”, “ăn nhiều vào” và đối phương thì “cảm ơn”. Mặc Kiến Minh cũng biết rõ nhưng không nói gì, chuyện tình cảm của con gái ông không muốn can thiệp quá nhiều. Nếu như ông có ý thì đã dùng luật sư để ly hôn và tìm cho Mặc Kỳ Tuyết một mối hôn sư tốt. Người tài giỏi đàng hoàng dưới trướng ông có thiếu gì.
- Nè Tuyết Tuyết, tên khốn kia lại đến hả? Lần thứ năm rồi đấy.
Liễu Như đến ôm một bó hoa đặt vào bình ở phòng bệnh thấy hoa đã có từ trước thì khó hiểu hỏi.
- Tớ cũng không biết tại vì sao nữa? Anh ta cứ đến cũng không thể đuổi về mãi được.
- Hắn ta rảnh rỗi vậy sao? Chẳng lẽ Ả Giai Kỳ không có động tĩnh gì hả? Nếu ả biết chắc khuôn mặt sẽ đặc sắc lắm cho coi.
Mặc Kỳ Tuyết thở dài đáp lại câu hỏi của Liễu Như:
- Chịu. Tôi không muốn dính dáng đến mấy cái lùm xùm này chút nào.
Liễu Như vỗ vai bạn mình an ủi:
- Thôi không sao. Coi như là nể mặt cháo ở khách sạn cao cấp Hoàng Thiên đi. Rất ngon và bồi bổ tốt đó. Coi nè, nhìn cậu giờ sắp khỏi luôn rồi.
- Ừ, phải nhanh nhanh, chứ nằm viện sắp đúng một tuần rồi đó. Bản thiết kế đó chuyển thành trang phục còn chưa hoàn thành nữa. Quang tinh tinh sắp chém chết tớ rồi.
- Haha, vậy ăn nhiều vào. Dạo này vẫn gầy quá đó.
- Thôi đi, ngày nào cũng bồi bổ đồ tốt thế này chắc tớ mập thành heo luôn quá. Rồi thì cái đống quần áo ở nhà chắc không vừa mất.
Liễu Như lè lưỡi trêu Mặc Kỳ Tuyết:
- Vậy lúc đó cứ gọi là Tuyết Tuyết mập đi, còn áo quần thì chị đây sẽ đi cùng cậu sắm đồ big size nhá.
Mặc Kỳ Tuyết hờn dỗi:
- Không thèm phiền đến đại nhân. Tôi sẽ không mập đâu, cậu nằm mơ đi.
Hai người ngồi trò chuyện cười ha hả đến quên cả thời gian.
Dù nằm viện nhưng Mặc Kỳ Tuyết vẫn tham gia gián tiếp vào khâu hoàn thành của trang phục. Cô không thể lãng phí thời gian được bởi vì buổi trình diễn thời trang này sẽ xuất hiện rất nhiều nhà đầu tư lớn và có thể nâng cao giá trị của Bích Lam. Mặc Kỳ Tuyết vẫn trao đổi một số khâu trong quá trình may vá, nguyên liệu cô chọn loại tốt nhất, cách may cũng chọn người tốt nhất nhưng còn thêu đặc biệt thì cô muốn chính tay cô phải thực hiện từng đường kim mũi chỉ. Đó là tâm huyết của cô và nó phải được tỏa sáng trên sân khấu.
Mặc Kiến Minh như thường lệ đến chăm sóc thấy Mặc Kỳ Tuyết có dán mắt vào đống giấy tờ và laptop thì thở dài một hơi. Điều này làm cho Mặc Kỳ Tuyết phải chú ý và ngẩng đầu lên tò mò hỏi:
- Ba có chuyện gì phiền não ạ? Có thể nói với con, chúng ta cùng giải quyết.
- Ừ đúng rồi, ba có một chuyện phiền não rất lớn này.
Mặc Kỳ Tuyết hiếu kỳ hỏi, cô thắc mắc là có chuyện gì mà để ba cô là một người tài giỏi phải thở dài bất lực đến mức như vậy. Nếu chuyện công ti thì chẳng bao giờ cô thấy ba cô có biểu hiện này cả. Còn chuyện Lan Nhiên và Mặc Lâm thì cô ép hỏi nhiều lần mà Mặc Kiến Minh chẳng chịu nói vì sợ cô không yên.
- Chuyện gì vậy ạ?
Mặc Kiến Minh chỉ vào người Mặc Kỳ Tuyết thở dài:
- Là con nè. Đang nằm trong viện mà cứ tạch tạch cái máy cùng với một đống giấy thì sao hồi phục tốt nhất được. Vất vả quá thì về ba nuôi, ba thừa sức nuôi con đến hết đời. Không thì nếu con muốn ba tặng luôn cái tập đoàn cho con.
- Ý, ba đừng nói vậy. Đây là đam mê của con mà, theo đuổi được ước mơ thì cuộc sống của con mới vui được chứ. Con công ti thì ba cứ giữ lấy, con không thèm đâu nhá.
Mặc Kiến Minh phải bó tay thỏa hiệp với con gái cưng:
- Được rồi. Được rồi. Ba không nói chuyện này nữa. Nhưng mà làm việc cũng có chừng mực nhé, nhà chúng ta không thiếu tiền. Bây giờ thì cất hết đi, chúng ta ăn cơm.
Mặc Kỳ Tuyết ngoan ngoãn trả lời một tiếng: “Dạ”