"Không muốn gặp lạitôi? Vậy cô muốn gặp người nào? Họ Dương kia sao? Tiết Tình cô đừng quên bây giờ cô là người của ai, nếu như không nhớ thì tôi cũng không ngạinói cho cô biết, ai mới là người đàn ông của cô!"
Hai thân thể động chạm ma sát khiến cho anh bị cấm dục hơn nửa tháng lửa bốc lên càng cao. . . . . .
Ôm lấy thân thể nhỏ bé trong lòng đang không ngừng vặn vẹo nặng nề hôn xuống.
Không có sức lực để trốn tránh, khuất phục thì lại thấy mình quá mềm yếu.Nhưng mà ở nơi này trước mặt người đàn ông này cô trừ mềm yếu ra thì còn có thể làm như thế nào ?
Chẳng lẽ anh lại muốn một lần nữa cường bạo cô hay sao?
Nước mắt chua xót thi nhau rơi xuống. . . . . . Cô thật không muốn mình lại mềm yếu như vậy, thật sự không muốn. . . . . .
Lúc Tình Tình cho là mình sẽ bị bão táp của anh tập kích thì tiếng gõ cửa ở bên ngoài đã cứu lấy cô.
"Tứ thiếu gia, Lão Thái Gia đang ở thư phòng chờ cậu." Tiếng của quản gia Cố từ bên ngoài truyền đến.
"Chuyện gì?" Bị cắt đứt giữa chừng anh vô cùng tức giận nhưng lại không thểkhông buông người phụ nữ đang trần trụi trong ngực mình ra. Ông nội tìmanh lúc này sẽ có chuyện gì đây, muốn nghĩ cũng không cần nghĩ nữa rồi !
"Lão Thái Gia không có nói. Mấy vị thiếu gia cũng đã sang hết rồi." Ý muốn nói là mọi người chỉ còn chờ một mình anh thôi.
"Chuyện của Tiết Tình chuyện cứ coi như không biết." Sau khi không nhịn đượcđáp lại Cố Quản gia, Mộ Dung Trần nhanh chóng đi tới trước tủ quần áo ăn mặc chỉnh tề đang muốn đi ra lại thấy Tình Tình đã sớm ngồi ở trên ghếsofa chỗ cách xa anh nhất. Khuôn mặt vừa tức giận xen lẫn không cam lòng nhìn anh không nói, anh cũng không nói gì chỉ nặng nề thở hắt ra sau đó mới rời đi.
Anh muốn cô thành thật thì cô phải nghe theo sao?
Sau khi nghe thấy tiếng đóng cửa, Tình Tình từ trên ghế nhảy xuống nhanh chóng chạy đến tủ tìm quần áo.
Cô không thể ngồi ở trong nhà bó tay chờ chết như vậy, có chờ cũng vô ích! Cô muốn đích thân đi tìm Bách Lâm để hỏi cho ra lẽ xem có chuyện gìđang xảy ra.
Mộ Dung Trần đến thư phòng thì phát hiện đúng là mọi người chỉ đang đợi một mình mình.
Hơn nữa hình như mọi người trong nhà đều đến chỉ trừ cha mẹ của anh đang ở nước ngoài.
"Ông nội, anh cả, chú hai. . . . . ." Mộ Dung Trần đến vị trí của mình ngồi xuống.
"Cũng chịu tới? Tứ thiếu gia mặt mũi cũng thật lớn khiến lão già như ta ở chỗ này đợi lâu như vậy!" Tiếng nói hùng hậu của lão thái gia Mộ Dung lậptức vang lên ngay sau khi Mộ Dung Trần ngồi xuống .
"Ông nội, con vận động xong thuận tiện đi tắm mà thôi."
Cũng không biết Tứ thiếu gia vận động kiểu gì đây ! Mộ Dung Nghiên ngồi ởbên cạnh nghĩ tới chuyện tối hôm qua mình nhìn thấy tự dưng lại thấybuồn cười.
"Hợp tác với nhà họ Dương tất cả đều bị cắt đứt là chủ ý của người nào?" Lão Thái Gia nhìn chung quanh một vòng, nhìn đến vẻmặt như việc này không liên quan đến mình của mấy đứa cháu trai.
Đừng tưởng rằng ông già rồi nên chuyện gì cũng không quản nổi. Từ lúc ôngvẫn còn quản lý nhà Mộ Dung thì đã bắt đầu hợp tác với bọn họ. Lúc ấyDương Thế Xương là một người làm ăn rất coi trọng chữ tín cho nên côngty nhà họ mới có thể ngày một lớn mạnh, theo chân nhà Mộ Dung hợp táccho đến bây giờ.
Nhưng mà kể từ khi đứa cháu trai mà ông thươngyêu nhất cưới cô cháu dâu hiện tại thì quan hệ hợp tác của bọn họ liềnbị cắt đứt. Nghe nói cô ta trước đây là vị hôn thê của tiểu tử nhà họDương
Tung hoành trên thương trường mấy chục năm ông cũng hiểuđạo lý cá lớn nuốt cá bé nhưng ông vẫn thấy bất mãn với cách làm củathằng nhóc này.
Không màng đến lợi ích của gia tộc lại vì lợi ích cá nhân của mình mà phải sử dụng đến loại thủ đoạn này để giành chiến thắng.
"Ông nội, tập đoàn Mộ Dung của chúng ta có thể tự mình khai thác hợp đồngnày, tại sao nhất định phải cùng người khác hợp tác?" Mộ Dung Trần chậmrãi lên tiếng.
Nếu truy ra nguyên nhân của chuyện này thì anh cũng không thoát được liên lụy.
"A Kiệt, cháu cũng đồng ý?" Ánh mắt luôn luôn trầm ổn của Lão Thái Giachuyển sang cháu đích tôn Mộ Dung Kiệt. Mộ Dung Kiệt là tổng giám đốccủa tập đoàn Mộ Dung không có sự đồng ý của anh thì cái kế hoạch nàycũng không thể nào thực hiện được.
"Ông nội, A Trần nói khôngsai. Nhà Mộ Dung chúng ta nên thu hồi một vài dự án quan trọng để mìnhtự làm, như vậy cũng có lợi cho việc tâu tóm cả thị trường vào trong tay chúng ta." Mộ Dung Kiệt làm sao lại không biết mấy anh trai em gái củamình đang suy nghĩ gì?
Chỉ là, mặc dù xuất phát điểm của bọn họlà trên lợi ích cá nhân nhưng đối với sự phát triển lâu dài công ty mànói thì quyết định này hoàn toàn chính xác. Cho nên, anh đồng ý để chonhà Mộ Dung độc lập khai thác dự án này, nhưng những tổn thất của nhà họ Dương thì không phải là việc anh có thể khống chế được.
Kinh doanh trên thương trường chính là như vậy, không thể nói đến giao tình ở đây được.
"Thế còn việc đính hôn của Cầm nhi cùng với tiểu tử nhà họ Dương là chủ ýcủa ai?" Lão Thái Gia đưa ánh mắt đặt trên người của Mộ Dung Trần và MộDung Cầm.
"Ông nội. . . . . ."
"Ông nội . . . . . ."
Mộ Dung Trần và Mộ Dung Nghiên cùng đồng thời mở miệng nói.
"A Trần, cháu nói xem." Lão Thái Gia chỉ rõ muốn nghe ý tứ của Mộ Dung Trần.
" Tập đoàn Mộ Dung của chúng ta có thể độc lập khai thác dự án này, nhưng mà nhà họ Dương lại vì dự án B11 này mà giai đoạn trước đã đầu tư vàcải cách lại . Nếu như nhà Mộ Dung cùng nhà họ Dương kết thân thì chỉ có lợi cho chúng ta. Mà sau khi kết thân dự án này vẫn của nhà Mộ Dung.Nếu muốn thì nhà họ Dương gia có thể cùng tập đoàn Mộ Dung hợp tác những hạng mục khác, cái này cũng không có gì xung đột. Dương Bách Lâm mặc dù chưa tốt nghiệp đại học nhưng trước kia bọn họ cũng coi như có thànhtựu trong việc cung cấp thực phẩm, thiết kế cũng làm được rất tốt, không thể phủ nhận đây cũng là một nhân tài hiếm thấy. Tương lai cũng có thểgiúp ích cho nhà Mộ Dung chúng ta."
Lời của Mộ Dung Trần rất rõràng từng câu từng chữa đều vì lợi ích của công ty nhưng mà trong lòngcác vị tinh anh đang ngồi ở đây không có ai tin tưởng anh có lòng tốtnhư vậy.
Ông nội cố ý tập trung bọn họ ở đây mục đích cũng chỉ là để giáo huấn bọn họ mà thôi.
"Nói như thế không sai, nhưng mà cháu không phải nên hỏi ý kiến của em mìnhvà chú hai hay sao?" Lão Thái Gia liếc mắt nhìn đứa con trai thứ hai vàcháu gái duy nhất của mình.
"Cầm nhi. . . . . ." Mộ Dung Trần cười như không cười nhìn Mộ Dung Cầm.
"Ông nội, chuyện hôn sự này con đồng ý." Mộ Dung Cầm nhìn anh Tư sau đó dùng giọng nói kiên định của mình trả lời ông nội. Cô cũng biết, mình vàBách Lâm cũng chỉ là vật hy sinh dưới thủ đoạn của anh Tư mà thôi. Nhưng mà cô lại cam tâm tình nguyện làm vật hy sinh đó.
Thân là ngườicủa nhà Mộ Dung, hôn nhân của cô nhất định chạy không khỏi việc kết hônvì lợi ích. Vì vậy cô ít nhất có thể tự lựa chọn cho mình một người mình thích? Dù cho Dương Bách Lâm không thích cô nhưng cô vẫn nguyện ý thửmột lần.
Không thử thì làm sao biết mình nhất định chỉ có thể làm người thất bại hay không?