Hào Môn Đoạt Tình: Bảo Bối Em Đừng Mong Chạy Thoát

Chương 66: Phong ba (4)



Một bàn tay thật tonắm chặt cằm khéo léo của cô, anh từ trên cao nhìn xuống cô, thấy cáimiệng nhỏ nhắn của cô cũng bị anh cắn vừa đỏ vừa sưng cho nên anh tứcgiận đến mức bật cười.

“Xem ra, hôm nay muốn không náo nhiệtcũng không được rồi” Anh dùng một tay kéo quần dài của cô, nhưng haichân của cô kẹp thật chặt. Mẹ kiếp, xem ra mặc váy dễ dàng hơn, muốn làm thế nào thì làm thế đó.

“Mộ Dung Trần, anh buông tay, buôngtay…..” Người đàn ông này thật sự quá đáng, bình thường ở trong phòngthích dính lấy cô còn chưa tính, nhưng bây giờ, bọn họ đang ở trongphòng hội nghị của công ty!

Mới vừa rồi có nhiều người thấy cô đi vào như vậy, nếu như bọn họ thật sự làm ra chuyện gì ở đây, cô thật sựkhông muốn làm người nữa. Hơn nữa, cô có chuyện muốn hỏi anh, không phải tới đây để anh dính vào.

Quá đáng, thật sự là quá đáng!

“Vậy em nói cho anh biết rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?” Mộ Dung Trần quan sát gương mặt nhỏ nhắn đang tức giận của cô.

Coi như trước kia cô luôn hờ hững với anh, nhưng thỉnh thoảng anh cảm thấycô đối với anh không phải không có cảm giác, nhưng hôm nay anh có thểcảm giác dường như bọn họ đã trở về đoạn thời gian ban đầu, lúc cô bịbuộc gả cho anh, trong mắt ngoại trừ thù hận, không có thứ gì khác.

Có cái gì không đúng, có cái gì vô cùng không đúng, khẳng định có chuyệngì xảy ra, mới khiến cô phản ứng kịch liệt như vậy, chẳng lẽ là……

“Mộ Dung Trần, anh rõ ràng đã đồng ý với tôi không tìm Dương gia gây phiềnphức, tại sao bây giờ lại như vậy?” Khi tay anh cuối cùng không tiếnthêm một bước, Tình Tình rốt cuộc cũng lên tiếng chất vấn.

Anhta vẫn còn giả bộ dáng vẻ vô tội sao? Rõ ràng là chính anh ta làm. Ngoại trừ anh ta, còn ai vào đây sẽ gây phiền phức cho Dương gia?

"Dương gia? Dương Bách Lâm? Anh ta có quan hệ gì với anh?”

Thì ra, cô vì chuyện này mà đến, cô vẫn ở nhà, chuyện của Dương gia, bọn họ đã xử lý bên phương tiện truyền thông, tạm thời lắng xuống, không côngkhai ra bên ngoài, vì sao cô lại biết được. Người trong nhà không thểnào biết mà đem những chuyện công ty về nhà nói, vậy chỉ còn lý do chính là Dương Bách Lâm đến tìm cô? Xem ra, anh phải hỏi Cố quản gia, xem gần đây trong nhà đã xảy ra chuyện gì?

Một câu nói ra, bởi vì tứcgiận mà hai gò má Tình Tình đỏ bừng, Mộ Dung Trần lau vết máu nhàn nhạt ở khóe miệng, ngồi xuống ghế to, vẻ mặt vô tội.

“Anh đừng làm bộ” Cô nếu lại tin lời anh ta nói, thì cô chính là con ngốc, ban đầu vì sao cô lại ngu ngốc như vậy, lại làm giao dịch với anh? Bảo hổ lột da, chotới bây giờ đương nhiên không có kết quả tốt, Tình Tình dùng sức nắmchặt tay.

“Trừ anh ra, ai còn có thể khiến Dương gia rơi vàotình trạng như ngày hôm nay?” Nếu không có ai cản trở từ bên trong, việc làm ăn của Dương gia tốt như thế làm sao có thể sụp đổ? Bác Dương, cômặc dù tiếp xúc không nhiều, nhưng cùng Bách Lâm yêu nhau mấy năm, sốlần đến nhà bọn họ cũng không ít, ít nhất cô biết ông là một người cẩntrọng, giữ chữ tín, một người làm ăn như vậy, làm sao có thể làm chocông ty sụp đổ? Về phần người cản trở chính là ai, cô không nghĩ cũngbiết.

"Vậy chỉ có thể trách Dương gia bọn họ vận khí không tốt."

Mặt ngoài có vẻ như mây trôi nước chảy, thật ra trong lòng sớm đã có một cỗ hỏa khí buồn bực sắp thiêu cháy anh. Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang tứcgiận, trong căp mắt đẹp tràn đầy nước mắt, đáng tiếc nước mắt này lại vì Dương Bách Lâm mà rơi.

“Anh hãm hại bọn họ, lại vẫn ở chỗ nàychế giễu bọn họ? Anh đúng là không phải người. Dương gia rốt cuộc có chỗ nào đắc tội với anh, để anh dồn người ta vào đường cùng như vậy?”

Quả thật không thể tin được người đàn ông này lại vô sỉ như vậy, một ngườiđàn ông có thể cường bạo phụ nữ, hành vi ti tiện như vậy cũng có thểlàm, cô còn có thể tin tưởng vào phẩm cách của anh ta sao? Cô thật nhìnlầm anh ta rồi.

“Đủ rồi, Tiết Tình Tình, đừng có ở đây dùng giọng điệu đó mà chỉ trích tôi, cô nên rõ ràng một chút”

Thấy cô mở miệng khép miệng đều bảo vệ Dương gia, khiến lòng anh không khỏibị lửa ghen tị thiêu đốt: “Dương Bách Lâm là người tình cũ của cô. Làcái đinh trong mắt của tôi, đâm vào thịt vào tim tôi, cô nghĩ tôi có thể để cho loại người làm chướng mắt mình tiếp tục hợp tác với nhà Mộ Dungsao? Chẳng lẽ tôi phải chờ anh ta đủ lông đủ cánh rồi mới làm anh ta sụp đổ sao?” Người đàn ông nào làm như vậy mới là đồ ngốc.

Anh sẽkhông để anh ta có cơ hội gặp mặt cô nữa, mặc dù chuyện này không phảido một tay anh gây ra, nhưng sau khi anh về nước biết được chuyện nàycũng ngầm cho phép không phải sao? Chỉ là, anh không nghĩ tới cô lạibiết chuyện này nhanh như vậy, vốn anh còn muốn phong tỏa tin tức này,chờ đến năm sau đưa cô ra nước ngoài du học, những người ở đây, nhữngchuyện ở đây, tất cả đều rơi vào quên lãng. Kết quả anh tính toán sairồi, anh không nghĩ người của Dương gia lại dám tìm đến cửa.

Mà một bước tính sai, có thể khiến anh phải trả một cái giá thật lớn. Khiến cho cô hận anh đến chết!

Trong phòng họp to lớn, đột nhiên an tĩnh đến mức một cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy.

Bọn họ lạnh lùng nhìn nhau, không có ai lên tiếng nữa.

Một hồi lâu, "Anh đã đồng ý với tôi rồi, tại sao có thể thất hứa?” Cô cụpmắt xuống, cắn môi, mở miệng phá vỡ trầm mặc, cô quá mức thất vọng, thìra cô cho là, xem như anh ta quá phận với cô đi chăng nữa, nhưng vẫnphải có chính trực nên có, ai ngờ…..

“Tôi đồng ý với em cái gì?” Mộ Dung Trần đặt đôi tay lên bàn lạnh lùng cười một tiếng:

“Ban đầu, em đồng ý kết hôn với tôi, là do tôi cam kết không đem chuyện mẹvà em trai của em nói với Tiết Thiệu Trạch nghe, tôi không có làm sao?Đồng ý để cho em với Thẩm Thiệu Dương gặp mặt, tôi không có làm sao? Mẹem không muốn gặp mặt em đó là chuyện của bà, em có thể trách tôi sao?”

Muốn nói điều kiện với một người đàn ông đã lăn lộn trên thương trường nhiều năm, cô còn quá non rồi!

“Còn công ty của Dương gia, anh đã đồng ý không cản trở rồi. Vậy bây giờ đổi ý là vì cái gì?”

"Vậy sao?"

Lần nữa đứng lên tiến tới gần cô, nhìn vào đôi mắt trong suốt của cô:

“Tiết Tình Tình, bây giờ em nói cho tôi biết, ban đầu nếu như tôi chỉ lấychuyện mẹ em với em trai của em để làm điều kiện em sẽ không gả sao?”

Cô…. Sẽ gả, đúng vậy, coi như ban đầu Mộ Dung Trần không nhắc đến Dương Bách Lâm, vì mẹ với em trai cô cũng sẽ đồng ý. Nhưng là, như vậy có thể trởthành lý do để anh ta bội bạc sao?

Cô thật không thể tin được, đường đường là Mộ Dung tứ thiếu gia, thế nhưng lại mặt dày đến như vậy?

“Ừ, nếu như tôi không giữ lời hứa, thì thế nào?”

Từng bước bước đến trước mặt cô: “Là Dương Bách Lâm không có bản lĩnh giữđược sản nghiệp Dương gia, cái này có liên quan gì đến tôi?”

“MộDung Trần, anh thật là quá đáng, thật sự quá đáng…..” Ánh mắt trợn to,tay của cô không ngừng đánh vào ngực anh, nước mắt cũng không ngừng rơixuống đất, lòng trở nên lạnh và đau.

Người đàn ông này, tại saocó thể làm như vậy? Cô không có một câu giải thích đã chia tay với BáchLâm, cảm thấy rất có lỗi với anh ấy. Nhưng bây giờ bởi vì cô mà Dươnggia ra nông nỗi này. Vừa nghĩ đến nét mặt mệt mỏi của anh ấy lúc ở trước cửa nhà Mộ Dung, lòng của cô đau như cắt.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv