Hào Môn Đoạt Tình: Bảo Bối Em Đừng Mong Chạy Thoát

Chương 62



Sau chuyến tuần trăng mật có vẻ ngọt ngào, ấm áp. Bọn họ trở về nước, em trai Thẩm ThiệuDương cũng trở về Mỹ tiếp tục việc học trong ngày hôm ấy.

Thời tiết đầu mùa đông, se se lạnh, chủ trạch nhà Mộ Dung vẫn yên lặng an bình như cũ.

Chim nhỏ không biết tên ở trên bệ cửa sổ ngoài phòng ngủ lầu 4 nhảy thoănthoắt, cái miệng nhỏ không ngừng kêu chip chip, đánh thức người trêngiường, cô vẫn còn ngái ngủ xoay người, cả người vô lực, bủn rủn nằm ởtrên giường lớn thoải mái, không muốn mở mắt ra.

Chỗ bên cạnh sớm đã trống rỗng, xem ra anh đã thức dậy sớm đến công ty rồi.

Sau khi tuần trăng mật kết thúc, bọn họ từ Amsterdam trở về nước, công việc của Mộ Dung Trần vốn rất bận rộn, cộng thêm một tháng nghỉ ngơi, càngthêm loay hoay đi sớm về trễ, dường như một tuần rồi anh chưa về nhà ăncơm tối thì phải? Chỉ có điều, mỗi ngày trước khi cô ngủ, anh đều trởvề.

Cứ như vậy, mỗi đêm anh giống như ăn xuân dược cường lực,vừa lên giường đã hôn cô, giày vò cô, có một người chồng tinh lực dồidào như vậy, có phải cô nên cảm thấy mình có phúc không? Nhưng, phúcphận như vậy, không phải cô muốn thì có thể cự tuyệt.

May mắnduy nhất chính là anh đồng ý tạm thời không có con. Vừa nghĩ đến ngày đó anh đưa cho cô một chai thuốc, trong lúc vô vẫn đang khó hiểu, thì anhhung hăng nói: “Anh cũng không phải không muốn giải quyết vấn đề thenchốt”

Một câu anh nói không muốn giải quyết vấn đề then chốt thì bắt cô phải uống thuốc sao?

“Yên tâm đi, thuốc này là do Âu Thánh Nguyên nghiên cứu, đã được nhà máy dược của nhà Mộ Dung giám định”

Dường như biết được suy nghĩ của cô, Mộ Dung Trần đoạt lại hủ thuốc ném trên mặt bàn.

Bắt đầu từ ngày đó, mỗi ngày cô đều uống đúng giờ. Không thể cam đoan tương lai có muốn cho nó đến thế giới này hay không?

“Cốc, cốc, cốc” Đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa.

“Thiếu phu nhân, cô đã dậy chưa?” Thanh âm của thím Ngọc từ bên ngoài truyền đến

“Thím Ngọc, con lập tức dậy ngay” Tình Tình mở mí mắt nặng trĩu ra, ngồi dậy, chăn mỏng từ trên người rớt xuống, lộ ra thân thể trắng như tuyết, thân thể xinh đẹp không mảnh vải che thân.

“Bữa sáng đã chuẩn bị xong, mời cô xuống lầu dưới dùng cơm” Thím Ngọc sau khi nghe Tình Tình đáp lại, xoay người rời đi.

Tình Tình nghe được tiếng bước chân bà đi xa dần, thở phào một cái, dụi mắt, tìm được chiếc váy ngủ bị người nào đó quẳng ở cuối giường, sau đó mặcvào, xuống giường đi vào phòng tắm rửa mặt.

Người giúp việc nhàMộ Dung rất nhiều, mỗi người đều có công việc của mình, thím Ngọc đặcbiệt phụ trách bữa sáng. Tình Tình vào nhà Mộ Dung lâu như vậy, ngoạitrừ nhớ rõ Cố quản gia, lão Trần tài xế, những người giúp việc khác,người làm vườn….. Cô đều không nhớ được. Bởi vì cô ngoại trừ ăn ở lầudưới, những lúc khác đều ở trong phòng sách lên mạng lướt web mới có thể qua một ngày.

Mặc dù sản nghiệp nhà Mộ Dung rất lớn, quy tắccũng nhiều, nhưng kì thật cũng không khổ sở như Tình Tình tưởng tượng.Bởi vì trừ ăn sáng và ăn tối mọi người đều tập trung vào phòng ăn, những lúc khác, mỗi người đều có tự do của riêng mình.

Thành viên nhà Mộ Dung cũng xem như khách khí với cô, mẹ của Mộ Dung Trần – Thái ChiLan, sợ cô ở nhà buồn, nên bảo cô ra ngoài nhiều hơn.

Ra ngoài sao? Cô căn bản không muốn đi một chút nào.

Mà Mộ Dung lão thái gia khiến cô kính sợ, cũng không dùng cơm với mọingười mỗi ngày, phần lớn thời gian đều do Cổ quản gia mang đến cho ông.

Ngoại trừ, lúc gặp mặt chào hỏi khách khí bề ngoài, giữa hai người cũng không nói chuyện, tán gẫu nhiều.

Người khiến Tình Tình không dám đối mặt chính là vợ của Mộ Dung Hàng Phong,cô nên gọi là thím 2, Lâm Thục Mẫn. Mỗi lần nhìn thấy cô, bà luôn dùngánh mắt khinh thường nhìn cô, có lẽ ở trong cảm nhận của bà, người MộDung Trần nên cưới không phải là người phụ nữ như cô? Hoặc là liên quanđến Mộ Dung Cầm, khiến cho bà luôn tỏ thái độ bất mãn với cô, thậm chínếu chỉ có 2 người, giọng điệu chanh chua của bà ta khiến cô không biếtnên đáp lời như thế nào.

Điều duy nhất có thể làm chính là trầmmặc, không nói gì, cũng thật may ban đầu ở Tiết gia, cô đã tập thànhthói quen, khi mẹ con Tiết Tinh Tinh thỉnh thoảng lại chê cười cô.

Người khác muốn nói như thế nào thì mặc kệ họ.

Nhìn cô gái sắc mặt ửng hồng trong gương, Tình Tình vô tình đưa tay xoa nhẹ mặt mình, hình như lại béo lên rồi.

Đều do người nào đó, lại dặn phòng bếp ba bữa cơm đều nấu canh cho cô uống, cô không muốn uống cũng không được, vì Quản gia làm tròn chức trách,mang tình huống mỗi ngày của cô báo cáo cho anh.

Lúc mới bắtđầu, cô không muốn uống, cô nghiêm mặt khiến người giúp việc mang đi.Buổi tối hôm đó trở lại, anh ròng rã ép buộc cô suốt một buổi tối, chođến khi cô mệt mỏi, trước khi ngủ còn nghe anh ta uy hiếp: “Nếu ngày mai em còn không uống, anh sẽ đối phó em như vậy”

Cho nên, cho dù có khó uống hơn nữa, cô cũng buộc mình phải uống. Chỉ là, dường như thậtsự có chút hiệu quả, thân thể cô vốn mảnh khảnh, giờ đã tròn lên khôngít.

Tình Tình lại thở dài, sau đó tắm rửa qua loa, rồi thay một bộ quần áo ở nhà màu xanh, sau đó đi xuống lầu.

“Tứ thiếu phu nhân, chào buổi sáng” Ở lối vào phòng ăn, Cố quản gia nhìn thấy cô, vẻ mặt tươi cười chào hỏi.

“Chào buổi sáng, Cố quản gia” Tình Tình rất kính trọng vị Cố quản gia hiền lành, tốt bụng này.

“Tứ thiếu gia trước khi ra khỏi nhà còn dặn dò để cô ngủ thêm một chút.”Bây giờ nhà Mộ Dung từ trên xuống dưới ai không biết tứ thiếu gia xemthiếu phu nhân như bảo bối mà cưng chiều trong lòng bàn tay chứ.

Tình Tình bỗng nhiên đỏ mặt.

“Làm thiếu phu nhân đúng là thật khác, lúc này nên dùng bữa trưa, mà bắt đầu ăn điểm tâm?” Một thanh âm lạnh lùng từ trong nhà ăn truyền đến.

Không cần nhìn Tình Tình cũng biết là thím 2 Lâm Thục Mẫn.

“Thiếu phu nhân, bữa ăn sáng đã chuẩn bị xong rồi, mời qua dùng, tôi đi xuống trước”

Sớm biết miệng mồm của nhị phu nhân không tốt, nhưng cũng không dám nói gì, Cố quản gia nhẹ nhàng lui xuống.

“Được, ông đi làm việc của ông đi” Tình Tình nhấc chân đi vào phòng ăn. Lúcnày, tất cả mọi người nhà Mộ Dung đều không có ở đây, ngoài trừ ngườinào đó ăn rồi vẫn ngồi lỳ không đi, Lâm Thục Mẫn.

Trên bàn ăn,bát cháo nhỏ kiểu Trung Quốc đang toát mùi thơm ngây ngất, ngoài ra còncó dưa cải, bánh bao kiểu phương tây, chân giò hun khói còn có sữa tươi, nước ép chanh, salad trái cây, sắc hương vị đều đủ làm cho người xembụng đói kêu vang.

“Thím hai, chào buổi sáng” Dù không tình nguyên, nhưng Tình Tình vẫn chào bà một tiếng, thím Ngọc kéo ghế để cô ngồi xuống.

“Thiếu phu nhân, cô muốn ăn gì?”

“Thím Ngọc, tôi tự làm được rồi”

Tình Tình nhẹ giọng nói, đúng là cô không có thói quen để người khác hầu hạ dùng cơm. Huống chi cô ăn cũng ít.

“Vậy tôi đi bưng canh lại” Biết tính của Tình Tình, thím Ngọc cũng không nói gì, xoay người đi về phía phòng bếp

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv