ditor: Xẩm xẩm
Bởi vì quá sợ hãi, lửa giận ngút trờidâng lên trong lòng khiến cô không có thời gian để quay đầu lại mắng anh một câu, tất cả lực chú ý đều tập trung vào việc chạy đi.
Trong xe thể thao, nhiệt độ vẫn chưa giảm.
Tiêu Quyết đóng lại đôi mắt ưng dưới làn tóc đen hỗn độn, mơ màng để lộ ra khuôn mặt tuấn mỹ như thiên sứ. Con ngươi thâm trầm, vẫn chưa hết dục vọng, đôi môi bạc nhợt vẫn để lộ tiếng thở dốc.
Một lúc lâu sau, anh mới cười ra tiếng.
“Đã lâu không gặp được vật nhỏ thú vị như thế, chạy sao? Cô chạy không thoát đâu!” Tiêu Quyết nghiêng người, nhìn về phía người con gái vừa mới chạy trốn, giọng nói thì thầm như trải rộng ra một cái bẫy. Về sau, anh sửa soạn lại quần áo của mình, cầm điện thoại lên, gửi đi một tin nhắn.
“Để lộ ra tin tức, đêm nay tôi tiến hành giao dịch mua bán tinh phiến, tôi nghĩ sẽ có người đến trộm.”
Anh phải đợi, đợi Hạ Noãn Tâm vì muốn trả thù anh, mà chủ động đến tận cửa tìm anh.
Đêm ở một nơi khác, Hạ Noãn Tâm chạy một mạch không biết đến bao giờ, ngăn lại taxi, dùng sức giải tỏa hết ai oán trừng mắt bảo lái xe đưa mình về nhà.
“Tâm Tâm, cuối cùng cháu cũng quay lại!”
Tiếng bước chân vừa đến cửa, đã làm kinh động đến một người tầm 70 tuổi đang ngồi trong phòng khách, đầu tóc bạc phơ, nhìn qua vô cùng hiền lành.
Hạ Noãn Tâm không dừng lại, khuôn mặt đỏ hồng, cắn môi, đi về phòng mình, trước khi đóng cửa, chỉ nghe thấy một câu giải thích tràn đầy tức giận: “Ông nội, cháu không sao, ông không cần lo lắng, cháu hơi mệt, tắm xong sẽ đi ngủ, ông ngủ ngon!”
Một giây sau, cô vọt vào phòng tắm, vẫn mặc quần áo đứng dưới vòi hoa sen, hết lần này đến lần khác kỳ cọ thân thể của mình.
Tiếng nước, đan xen với tiếng nghiến răng, dần dần biến mất trong màn đêm.
Ngày hôm sau, lúc 1 giờ chiều.
“Tâm Tâm, mau dậy ăn cơm.”
Ngoài cửa truyền đến tiếng gọi của ông nội, trong phòng, Hạ Noãn Tâm vẫn quay cuồng vì sự tức giận với sự việc ngày hôm qua, lập tức nhảy xuống giường.
“Ông nội, cháu đến ngay đây!”
Hạ Noãn Tâm vò vò tóc, đi vào phòng tắm, vừa đánh răng vừa mơ màng lầu bầu gì đó không rõ: “Một ngày mới, toàn bộ đều tốt đẹp, quên ngày hôm qua biến thái đó đi... Cố lên!”
Không sai, Hạ Noãn Tâm tự cổ vũ bản thân mình, khôi phục lại tinh thần, cùng ông nội ăn cơm trước khi đến căn cứ
“Tâm Tâm, cháu nghỉ ngơi một lúc đi, ông nội phải đi trước!” Lúc này, Hạ lão gia dịu dàng vuốt tóc dài của Hạ Noãn Tâm, mới đi đến bên cạnh người đàn ông trung niên lo lắng đứng đợi nãy giờ, đi vào phòng họp trước.
Hạ Noãn Tâm bước tiếp bước nhỏ, chán chết đi vào phòng làm việc, quên đi đả kích của tối hôm qua, tùy ý lật chuyển mấy tờ giấy ghi nhiệm vụ của mình.
Không sai, nghề nghiệp của cô chính là đạo chích.
“A, Tâm Tâm của chúng ta đã trở lại!”
Lúc này, sau lưng truyền đến giọng nói mềm mại của người phụ nữ.
Hạ Noãn Tâm nhíu mày, tức giận quay người lại nói: “Nếu cô muốn châm chọc việc tối qua tôi hành sự thất bại, vậy thì mời trực tiếp nói đi, đừng đặc biệt giả mù sa mưa ra vẻ dịu dàng, thực ghê tởm.”
“A, đây là cô giận lây sang tôi sao?”
Lúc nói chuyện, người phụ nữ ung dung đi đến gần, dựa vào mép bàn, để lộ ra dáng người cong theo hình chữ S.
Hạ Noãn Tâm đảo cặp mắt trắng dã, lạnh lùng cười: “Tôi nói cho chị biết nhà, chị rảnh rỗi nhàm chán quá thì đi nhận thêm mấy nhiệm vụ nữa đi, ít nhất thì tư thế mê người như vậy cũng không nên phí hoài khoe ra trước mặt tôi!”
“Cô có biết tôi muốn hoàn thành nhiệm vụ là vô cùng đơn giản không!”
“Đương nhiên, cùng đàn ông ngủ một giấc, quả thực rất đơn giản, nhưng cô không thấy cực kỳ ghê tởm sao?”
“Cô có ý gì?”
Nghe vậy, trong nháy mắt, sắc mặt của Tát Lệ liền thay đổi, trừng mắt giận dữ.