Cảnh Duệ ngay lập tức nghe thấy được ý thăm dò của Mộc Thanh.
Anh ta tự nhiên không biết người thế thân trước kia dốt cuộc có cần đến thuốc an thần, nhưng anh ta hoang toàn không quan tâm đến điều này, chỉ lạnh lùng nhìn Mộc Thanh, không nói câu gì.mặc dù theo Mộc Thanh và Mộc Đoá, bọn họ là anh em thân cận với Cảnh Duệ, bọn họ 7 năm không hề nói chuyện với nhau trong 7 năm, vậy mà đột nhiên lại trở nên thân thiết như vậy, Cảnh Duệ thấy không quen.
Anh ta biết Mộc Thanh đã nhận ra được điểm khác biệt giữa anh ta và người thế thân, thế nhưng Cảnh Duệ không hề giải thích gì, anh ta cũng không có ý giữ bí mật chuyện này mãi.
Anh ta cuối cùng cũng giải quyết được căn bệnh ung thư này của viện nghiên cứu độc tố, chỉ cách đội sát thủ không còn quá xa nữa.
Sau này, anh ta sẽ không cần có người thế thân nữa.
Cảnh Duệ không nói một lời, không khí trong phòng bệnh trở nên căng thẳng, Mộc Thanh và Mộc Đoá đều bị anh ta doạ cho một trận khiếp sợ, không dám mở miệng nói lời nào nữa rồi.
Một lúc lâu sau, mới nghe thấy tiếng nói lạnh lùng của Cảnh Duệ:" đi đi"
Đối với huynh muội Mộc Thanh Mộc Đoá, cảm giác lạnh lẽo này rất quen thuộc!
Ngữ khí này vô cùng giống Cảnh Dật Thần.
Không phải chỉ là diện mạo lạnh lùng, mà tính cách thật sự của anh ta là như vậy.
Mộc Đoá từ trước đã rất mỏng manh, nay lại bị Cảnh Duệ đuổi đi, cô ta không phản ứng lại gì.
Cô ta nghĩ mãi vẫn không hiểu, anh họ bây giờ thay đổi nhiều quá.
Cô ta ngẫm rằng từ trước đến nay không hề làm gì có lỗi với anh họ.
Mộc Sâm như trút được gánh nặng, kéo Mộc Đoá vào phòng bệnh.
"Anh, hôm nay em thấy anh họ như một người khác, rất kì quặc!"
Đi vào phòng bệnh rồi, Mộc Đoá như được sống lại vậy, lúc ấy mới dám lên tiếng.
Cô ta thể hiện mình bị Cảnh Duệ ruồng bỏ.
"Ánh mắt của anh ta doạ chết người, tôi vẫn còn nghĩ sẽ ôm lấy anh ta như trước kia, rồi bị anh ấy lườm cho một cái, khi ấy tôi sẽ không còn dám dựa gần vào anh ấy nữa!
Mộc Đoá chau mày nói.
Cô ta trước đây không hề tin rằng ánh mắt có thể giết người, bây giờ cũng tin rồi.
Mộc Sâm thở một hơi dài nói:" từ sau em đừng có lại gần anh ta nữa là không sao mà, anh ta trước kia vốn không thích người khác đụng vào, em quên rồi ư?
Mộc Đoá đáp lại:" trước kia là trước kia, bây giờ là bây giờ, anh họ lúc trước không giống với hồi nhỏ nữa rồi, anh ấy đối với em rất tốt, không chỉ đồng ý cho em chạm vào người, mà còn chơi cùng em, tặng em nhiều đồ nữa, em thấy những chiếc giá trị trên thế giới, anh đều khoong mua tặng em, nhưng anh họ thì một cái chau mày cũng không, liền mua tặng em.
Mộc Sâm thấy hơi đau đầu, muội muội từ nhỏ đến lớn đều bị người nhà đánh vào lòng bàn tay, đều bị rạn nứt rồi.
Chiếc đồng hồ mà muội ấy nói, giá cao đến hơn 700 vạn, anh ta vẫn đi học, công việc ở bệnh viện cũng chỉ thỉnh thoảng đến giúp đỡ, vốn dĩ không hề có thu nhập gì, thì lấy ở đâu ra hơn 700 vạn mua đồng hồ cho em!
Không cần nói anh ta, ngay cả bố mẹ cũng không đồng ý mua cho 1 cô gái nhỏ tuổi đồng hồ đắt như vậy.
Sau một lần Mộc Đoá khóc lóc khăng khăng đòi mua, thì Cảnh Duệ liền mua ngay cho cô ấy.
Mà trước đây, Cảnh Duệ còn tặng cho cô ấy một chiếc xe giá trị tới hơn 500 vạn.
Tặng quà sang như vậy, làm gì có ai bằng.
Mộc Đoá suýt không cần anh ta nữa rồi, thẳng thắn thân thiết với Cảnh Duệ như vậy, anh ta bảo cô ấy làm gì thì cô ấy làm cái đấy, rất nghe lời, giống như caia gì đấy.
Ban đầu Mộc Sâm chỉ cảm thấy Mộc Đoá quá thích thú vì được Cảnh Duệ chiều chuộng, nhưng hôm nay cậu ta phát hiện ra điều bất thường!
Có 2 người là Cảnh Duệ, nhưng không biết ai mới là thật.
Cái người lạnh lùng kia mà không để muội muội đụng vào cũng có thể là thật, em gái không bị thiệt, nhỡ như tên Cảnh Duệ thân mật với Mộc Đoá kia là giả thì sao?
Muội muội không chỉ đã ôm anh ta, mà còn chạm lên mặt anh ta.
Tính tình của Mộc Đoá rất ngay thơ, không hề cảm thấy thân thiết quá mức với anh họ. Anh ta nhắc nhở 2 lần thì 2 người đều cãi nhau, mà còn nhiều ngày không nói chuyện với anh ta, nên sau đó không còn dám nhắc nữa, suy cho cùng cũng là anh họ trong một nhà, chắc không có gì đâu.
Mộc Sâm tình rất thận trọng, nếu thật sự có 2 Cảnh Duệ, vậy thì Cảnh gia đã giấu một bí mật rất lớn.
Anh ta phải đi hỏi cha, xem cha có biết chuyện này không.
Mộc Sâm đưa Mộc Đoá về nhà, rồi đi thẳng đến chỗ của cha ở phòng làm việc viện trưởng.
Đợi sau khi nghe xong Mộc Sâm và Mộc Thanh nói, thì ông ta cũng phải giật mình.
Cảnh Duệ của trước đây, anh ta gặp rất nhiều lần rồi, mà còn khám bệnh cho anh ta, trừ chuyện đó ra thì không tiếp xúc nhiều, bình thường ngay cả Cảnh Dật Thần anh ta cũng rất ít gặp, càng không thể gặp Cảnh Duệ được, có thể của Cảnh Duệ rất khoẻ, chỉ có 3 lần phải đi viện mà thôi.
Một lần, là do nhiễm độc nên phải đi viện, một lần là cảm thấy trong người không thoải mái nên đi viện kiểm tra, còn lần 3 là lần này.
Mà lần này Cảnh Duệ nhập viện, nói thẳng là không có vấn đề gì cả, nhập viện là vì nguyên nhân khác.
Dù không nói ra nguyên nhân, nhưng Mộc Thanh cũng không hỏi nhiều, Cảnh Dật Thần không hề để anh ta đến khám bệnh, cũng không phải là bác sĩ của bệnh viện, mà là 2 người bác sĩ từ nước ngoài tới mới đến không lâu được Cảnh Dật Thần tiến cử.
Theo Cảnh Dật Thần, thì hai người đó đều là bạn cù Cảnh Duệ.
Do vậy Mộc Thanh có muốn giúp đỡ thì cũng không được.
Nhưng Mộc Thanh điềm đạm hơn con trai nhiều, có nhiều sự tín nhiệm hơn đối với Cảnh Dật Thần, người như Cảnh Dật Thần, không thể nào ngay cả con trai mình cũng không biết là ai được.
Nếu như thật sự có 2 Cảnh Dật, thì nhất định là do ông ấy sắp xếp!
Thậm chí Mộc Đoá.....
Mộc Thanh cũng thở dài, con gái dù gì cũng là công chúa trong gia đình, lớn lên trong sự sung túc, cũng nên cho con bé nếm thử mùi vị đắng cay, bọn họ không thể nào bảo vệ con bé suốt đời được, sớm muộn cô ta cũng phải đi lấy chồng!
2 ngày sau, Mộc Đoá bị giật mình bởi câu nói của cha.
"Đoá Đoá, cha muốn đưa con đến học ở trường quân đôj 2 năm, để con rèn luyện thân thể một chút, ý con thế nào?"
"Chẳng ra làm sao cả!"
Mộc Đoá lânp tức từ chối.
Trường quân đội là nơi không vui vẻ gì.
Trịnh Vũ Vi chỉ đi học trường quân đội có 1 năm, mà liền biến thành một nữ hảo hán rất mạnh mẽ, tuyệt nhiên những người trước kia trông yếu đuối bây giờ da biến thành màu đen hết, sờ vào bàn tay đều cảm thấy thô dát.
Mà ở đó còn không được đề tóc dài, không được nhuộm tóc, không được trang điểm, không được ngủ nướng, mỗi ngày đều phải tập luyện đến kiệt sức.
Cô ta nhất định không muốn nhận sự tù tội ấy.
Mộc Đoá quay đầu bỏ đi, khóc thút thít nói:" con không muốn đi trường quân đội gì đó, con muốn đi tìm anh họ, mọi người đối xử với con tệ lắm, chỉ có anh họ mới tốt với con, nghe theo ý con!"