Trịnh Vũ Lạc này lại là đứa em gái của cặp song sinh!
Trịnh Vũ Lạc, Trịnh Vũ Vi……
Hai cái tên này đều cho hắn cảm giác quen thuộc!
Nhưng dáng vẻ của hai cô như thế nào thì Cảnh Trí hoàn toàn không có ấn tượng.
Cảnh Trí không biết cô gái ngày đó bị mình đá ở trước cửa sổ là Trịnh Vũ Lạc hay là Trịnh Vũ Vi.
Tổ chức sát thủ thành lập một tổ chức tình báo ở thành phố A, tất cả các thông tin thu thập được đều nói hai chị em còn sống!
Thế nhưng không chết!
Mạng thật lớn a!
Vậy mà không chết, không sao hắn có thể ra tay một lần nữa!
Giết người mà thôi rất đơn giản!
Đáng tiếc, Cảnh Trí muốn giết người nhưng hai chị em Trịnh gia lại không ở nhà.
Tin tình báo đều nói hai người đang ở thành phố A, hiện tại không ở nhà vậy sẽ ở chỗ nào?
Cảnh Trí không chờ lâu lắm, rất nhanh liền thu được tin tức mới nhất của tổ chức tình báo: Đôi song bào thai đang ở bệnh viện thăm Cảnh Duệ đang bị bệnh!
Cảnh Trí khẽ nhíu mày, hai chị em này có quan hệ rất tốt với Cảnh Duệ?
Bảy năm trước, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?!
Hắn nhìn ảnh chụp từ lớn đến nhỏ của chị em Trịnh gia treo đầy phòng khách, chỉ cảm thấy chán ghét.
Hai khuôn mặt xinh đẹp giống nhau như đúc, nhưng hắn lại không hề cảm thấy tốt đẹp!
Hắn tùy tay xé xuống một tấm ảnh chụp chung của hai chị em lúc còn nhỏ cất vào túi tiền, cả người lạnh băng trở về bệnh viện.
Cảnh Trí đứng ở ngoài phòng bệnh, có thể nghe rõ ràng được tiếng nói chuyện ở bên trong.
“…… Anh Duệ, khi nào thì anh có thể xuất viện?”
“Một tháng sau.”
“Em và chị sẽ thường xuyên đến nói chuyện với anh, anh sẽ không chê bọn em phiền chứ?”
“Không cần tới.”
“Anh Duệ, anh…… Có phải anh còn tức giận bọn em đúng không? Chị đã tự tra tấn mình bảy năm, chẳng lẽ còn chưa đủ sao? Chị vẫn luôn tìm kiếm……”
“Vi Vi, đừng nói nữa!”
“Chị! Em……”
“Được rồi, đừng quấy rầy Cảnh công tử nghỉ ngơi, chúng ta về nhà.”
Rất nhanh hai cô gái có khuôn mặt giống nhau như đúc đi ra khỏi phòng bệnh liền đụng phải Cảnh Trí.
Trịnh Vũ Lạc cùng Trịnh Vũ Vi đồng thời ngẩn ra.
Cảnh Trí liếc mắt nhìn cô gái tóc dài đừng bên trái, mở miệng hỏi: “Trịnh Vũ Lạc?”
Trịnh Vũ Lạc còn chưa trả lời, Trịnh Vũ Vi tóc ngắn đã kéo chị gái ra phía sau, vẻ mặt đề phòng nhìn Cảnh Trí: “Anh là ai a?”
Cảnh Trí tới thành phố A chấp hành nhiệm vụ, hắn không dùng chiếc mặt nạ lúc trước mà thay một chiếc hoàn toàn mời, cho nên Trịnh Vũ Lạc không nhận ra hắn.
Nhưng giọng nói, thân hình, khí chất của Cảnh Trí đều khiến cô cảm thấy quen thuộc.
Cô xác định chưa gặp qua người đàn ông xa lạ trước mắt, nhưng trời sinh cảm giác của cô khi đối diện với sự nguy hiểm rất nhạy bén, giờ phút này đã cảm nhận được sát khí trên người Cảnh Trí.
Trịnh Vũ Lạc nhanh chóng kéo em gái trở về, ngẩng đầu nhìn Cảnh Trí, lẳng lặng nói: “Là tôi.”
Cảnh Trí cẩn thận nhìn chằm chằm cô trong chốc lát.
Mài tóc dài màu đen mềm mại mượt mà, lông mi nhỏ dài đen nhánh, đôi mắt long lanh như hồ nước, cái mũi nhỏ vểnh cao, cánh môi màu anh đào no đủ, là một người đẹp cổ điển mười phần.
Hơn nữa, sự khác biệt của cô với em gái đang đứng bên cạnh đó là trên người cô mang theo một loại dịu dàng mềm mại mà đau thương, khí chất cực kì độc đáo buồn bã lại kiên cường.
Cảnh Trí duỗi tay dùng sức nắm chiếc cằm tinh xảo của Trịnh Vũ Lạc.
Xúc cảm tinh tế mềm mại làm đáy lòng hắn khẽ run lên, không đợi hắn cẩn thận nhìn cô gái tốt đẹp trước măt, bên tai liền truyền đến tiếng thét chói tai của Trịnh Vũ Vi: “Khốn kiếp! Buông chị tôi ra! Tôi……”
Cô còn chưa nói xong, Cảnh Trí liền không chút khách khí một chân đạp cô ra ngoài!
Nếu hắn không đoán sai, bảy năm trước chính hai chị em này đã đẩy hắn vào địa ngục!
Kể cả hai cô đẹp bao nhiêu, kể cả các cô có phải trẻ người non dạ hay không, hắn sẽ không mềm lòng.
Trong từ điển của sát thủ không có hai chữ “Mềm lòng”!
Trịnh Vũ Vi ở trường quân đội học tập một năm, chịu đau khổ vô số kể, thành tích cũng cực kì ưu tú, căn bản chưa từng nghĩ đến, mình lại bị người khác dùng một chân đá bay, mà cô ngay cả sức lực phản kháng cũng không có!
Này chứng minh, sự chênh lệch của cô với hắn là một trời một vực!
Cô kêu thảm thiết một tiếng, đau khổ ngã ở trên mặt đất cứng rắn, khóe môi chảy ra máu tươi, không cam lòng ngất đi.
Lúc Trịnh Vũ Lạc bị Cảnh Trí nắm cằm, không hoảng loạn cũng không giãy giụa, nhưng khi nhìn thấy em gái hôn mê, cô lập tức đỏ mắt đau lòng kêu: “Vi Vi!”
Cô giãy giụa muốn tránh khỏi cánh tay của Cảnh Trí để đi nhìn em gái.
Nhưng Cảnh Trí không những không buông cô ra, ngược lại trực tiếp đè cô lên tường.
Hai người chặt chẽ dán vào nhau, tư thế ái muội, không chút khe hở.
“Buông tôi ra!”
Trịnh Vũ Lạc duỗi tay muốn đánh người, nhưng sức lực của cô khi so với Cảnh Trí thì kém quá nhiều, mới vừa vươn tay đã bị Cảnh Trí bắt được hai tay.
Nước mắt cô rơi như mưa, thống hận nhìn chằm chằm Cảnh Trí: “Anh là ai? Vì sao lại theo dõi tôi và em gái!”
Em gái không biết sống chết ra sao, Trịnh Vũ Lạc đã hoàn toàn hoảng loạn, cô theo bản năng hô to “Cứu mạng”, nhưng những người vệ sĩ trong phòng Cảnh Duệ giống như không nghe thấy không ai ra ngoài xem xét!
Sao lại thế này?!
Cảnh Duệ chẳng lẽ hận cô như vậy sao? Hận đến mức có thể mặc kệ sự sống chết của cô và em gái?
Côg tuyệt vọng giãy giụa, nhưng tất cả đều phí công!
Vẻ mặt Cảnh Trí hung ác nham hiểm, cười lạnh lớn tiếng nói: “Ha ha ha, hỏi thật hay! Tôi là ai! Nhờ phúc của cô, ngay cả tôi cũng không biết chính mình là ai!”
Hắn lôi Trịnh Vũ Lạc cách tường một khoảng, sau đó hung hăng đập lên gáy cô một cái.
Trịnh Vũ Lạc còn không kịp cẩn thận suy nghĩ ý tứ của Cảnh Trí, liền mềm mại ngã vào trong ngực Cảnh Trí.
Cảnh Trí lại không chút thương tiếc ném cô lên trên mặt đất, sau đó nắm cổ áo cô kéo về phía Trịnh Vũ Vi, hắn muốn mang hai chị em này đến một chỗ an toàn, hỏi mọi việc năm đó!
Di động trong túi tiền rung rất khẽ, nhắc nhở Cảnh Trí tổ chức sát thủ đã cung cấp tin tức mới nhất.
Trong quá trình sát thủ chấp hành nhiệm vụ, thông thường tổ chức sát thủ sẽ không liên lạc với sát thủ, nhưng chỉ có một tình huống ngoại lệ —— có sát thủ đã chết.
Lại có người chết sao?
Cảnh Trí ném Trịnh Vũ Lạc lên mặt đất, lấy điện thoại ra, sau khi dùng vân tay mở khóa trên màn hình điện thoại liền hiện ra một dãy số.
Ý nghĩa của dãy số đó là: Nhiệm vụ thất bại, sát thủ Ma Mị đã chết!
Chuyện này không có khả năng!
Cảnh Trí khiếp sợ trừng lớn đôi mắt, hắn rõ ràng còn sống!
Cùng lúc đó, cửa sổ ngoài hành lang hiện lên một tia sáng khác thường.
Loại ánh sáng này, Cảnh Trí làm sát thủ rất quen thuộc, lúc súng ngắm đang ngắm mục tiêu thỉnh thoảng ống ngắm sẽ bị phản quang!
Một giây đồng hồ sau, hắn tận mắt nhìn thấy một viên đạn xé rách không khí, mang theo ánh lửa bắn vào gian phòng bệnh của Cảnh Duệ.
Phòng bệnh phát ra một tiếng kêu thê lương thảm thiết!
Trong lòng Cảnh Trí run lên, xoay người chạy vào phòng bênh: “Anh trai!”
Sau lưng hắn bỗng nhiên vang lên một giọng nói nhàn nhạt quen thuộc: “A Trí, em gọi anh sao?”