Nếu không phải cố kỵ Cảnh Dật Nhiên trong lòng ngực còn ôm Cảnh Trí, thì Triệu An An khẳng định sẽ một chân đá qua!
Cư nhiên còn nghĩ muốn cưới ba người!
“Nằm mơ!”
Triệu An An thở phì phì nói: “Có anh làm cha. Cảnh Trí sớm hay muộn cũng bị anh dạy hư! Về sau khẳng định sẽ không cưới được vợ!”
“Nói bừa, cô xem..con trai tôi rất lãng mạng, còn biết mang theo hoa hòng đến cho cả vợ tương lai và cô vợ nhỏ! Đâu giống cô, cư nhiên còn không biết xấu hổ đưa con trai tới, tôi cảm thấy nhà cô có tiền như vậy, như thế nào cũng phải đưa mấy ngàn vạn sính lễ!”
Cảnh Dật Nhiên nói, rồi quen thuộc hướng tới Trịnh Luân nói: “Luân Luân, cô xem, Triệu An An thật không có thành ý, cô về sau không thể đem con gái giao cho loại người keo kiệt này! Nhà tôi có Cảnh Trí là rất tốt, thằng bé lớn lên đẹo trai, lại còn rất hào phóng!”
Trịnh Luân quả thật tổng cộng cũng không nói chuyện với Cảnh Dật Nhiên bao lần, chẳng qua, cô cảm thấy Cảnh Dật Nhiên thật tốt, hơn nữa rất có lực tương tác, cho nên cũng không có quá mới lạ.
Cô cười ôn nhu nói: “Tôi cũng rất thích Cảnh Trí, thằng bé là một đứa bé ngoan, chắc chắn là Vi Vi cũng sẽ rất thích thằng bé."
Cảnh Dật Nhiên nghe ra, Trịnh Luân tuy rằng nói uyển chuyển dễ nghe, nhưng là trên thực tế là không đồng ý đem con gái làm vợ của Cảnh Trí.
Hắn căm giận nói: “Hừ, hiện tại không cần con trai tôi làm con rể, về sau chờ khi con trai tôi trưởng thành, các người cũng đừng hối hận!”
Ai cũng đều chướng mắt con của hắn, giống như Cảnh Trí không có ai thích!
Xem con trai hắn đi, tuấn tú lịch sự, về sau khẳng định là một người anh tuấn đẹp trai kinh thiên động địa, nói không trừng còn có thể giống Tiểu Lộc, có dung nhan vẫn luôn không già đi!
Gả cho Cảnh Trí, có giá trị như vậy!
Cảnh Dật Nhiên ôm con trai từ phòng bệnh của Trịnh Luân ra tới, quyết định sớm một chút nhi đem con trai tới chỗ Cảnh Thiên Viễn, Cảnh Trí về sau nhất định phải trưởng thành, là một người đàn ông thành công làm cho tất cả mọi phụ nũe phải ái mộ! Làm cho những người phụ nữ thiển cận này hối hận!
Đi được vài bước, Cảnh Trí liền hưng phấn hô to: “Anh!”
Cảnh Dật Nhiên nhìn nơi nơi một vòng nhi, căn bản là không có nhìn thấy Cảnh Duệ, hắn bất đắc dĩ nói: “Con trai, con si ngốc sao? Không thấy con nhớ cha mẹ như vậy bao giờ, vậy,sao lại nhớ cái tên tiểu tử hỗ đản Cảnh Duệ như vậy!”
Vừa dứt lời, phía sau hắn liền vang lên một giọng nói lạnh lùng: “Về sau để Cảnh Trí cách xa Cảnh Duệ một chút đi!”
Cảnh Dật Nhiên giật mình, lập tức quay đầu lại, sau đó liền nhìn thấy khuôn mặt lãnh khốc của Cảnh Dật Thần, loại biểu tình này, chứng tỏ Cảnh Dật Thần đang tức giận
Không đến mức đó chứ, hắn chưa nói cái gì mà!
Không phải mắng Cảnh Duệ một câu “Hỗn đản” sao? Hắn trước kia cũng thường xuyên nói như vậy, Cảnh Dật Thần cũng không có phản ứng gì a!
Cảnh Dật Nhiên thật cẩn thận hỏi: “Anh, anh làm sao vậy? Như thế nào hôm nay lại khó chịy như vậy?”
Cảnh Trí học hắn nói chuyện: “Anh, anh sao vậy? Khó chịu như vậy!”
Mặt Cảnh Dật Thần ngay tức khắc đen lại, xoay người liền rời đi, Cảnh Dật Nhiên mau chóng chạy theo.
Hắn hiểu Cảnh Dật Thần còn hơn hiểu chính mình, anh ngày thường tuy rằng sẽ rất lãnh đạm với mọi người, nhưng không chọc giận anh thì anh sẽ không sao, hôm nay anh tức giận, khẳng định là có nguyên nhân khác.
Cảnh Dật Nhiên ôm Cảnh Trí đi theo Cảnh Dật Thần vào một phòng bệnh, sau đó liền nhìn thấy trừ Cảnh Duệ đang nằm trên giường bệnh ra, thế nhưng còn có Mộc Vấn Sinh và Cảnh Thiên Viễn! Viện trưởng Mộc Thanh đứng ở một bên, mang bộ dáng trợ thủ của Mộc Vấn Sinh.
Vừa thấy Cảnh Dật Nhiên tiến vào, mọi người trong phòng bệnh đều đồng thời trừng mắt với hắn.
Nếu là ánh mắt có thể giết người, Cảnh Dật Nhiên cảm thấy chính mình khẳng định sẽ ngay lập tức biến thành một khối thi thể!
Hắn không thể hiểu được hỏi: “Làm sao vậy đây là, con mặc tội ác tày trời gì sao?”
Ánh mắt Cảnh Trí đều vô tri vô giác, bé chỉ quan tâm đến Cảnh Duệ trên giường, hưng phấn hô to: “Anh trai! Anh trai!”
Bé hô thật nhiều, Cảnh Duệ đều không có phản ứng, bé bỗng nhiên khóc lớn lên: “Cha, anh không để ý tới con! Con thích anh, con muốn ngủ cùng anh ấy!"
Cảnh Dật Nhiên cúi đầu tập trung nhìn vào, rồi sau đó huyết sắc ngay tức khắc biến mất hầu như không còn!
Cảnh Duệ nho nhỏ nằm ở trên giường bệnh, khuôn mặt nhỏ mang một mảnh xanh tím, hô hấp cực kỳ mỏng manh, chân trái trắng nõn giờ phút này đã toàn thâm vào, hơn nữa còn xương to hơn bên phải hai lần!
“Duệ Duệ làm sao vậy?! thằng bé…… Tối hôm qua không phải vẫn khỏe sao!”
Cảnh Dật Nhiên quả thật đã nghĩ tới khả năng nào đó, hắn ôm chặt con trai, khẩn trương đến nỗi lời nói cũng không lưu loát.
Cảnh Thiên Viễn sắc mặt xanh mét, lạnh lùng nói: “Tôi không phải đã nói với cậu sao, kêu cậu phải xem trừng Cảnh Trí sao? Cảnh Duệ tối hôm qua vẫn khỏe, sau đêm liền biến thành như thế này, vì cái gì?!”
Cảnh Dật Nhiên theo bản năng nhìn con trai liếc mắt một cái, lắp bắp nói: “Không…… Sẽ không a! Cảnh Trí thằng bé…… Tối hôm qua chỉ ôm Cảnh Duệ một chút thôi!”
Trong thân thể Cảnh Trí, có virut nguy hiểm làm cho người khác nhanh tróng bỏ mạng, nhưng là thông thường mà nói, chỉ cần không tiếp xúc máu của bé thì sẽ không có gì nguy hiểm.
Hắn và Tiểu Lộc mỗi ngày đều ôm Cảnh Trí, cũng không phát sinh chuyện gì a!
Cảnh Trí cũng đã nhận ra không khí không đúng, ông nội hôm nay thật đáng sợ, bé có chút sợ hãi rúc trong lồng ngực Cảnh Dật Nhiên, không dám gọi anh trai.
Mộc Vấn Sinh sắc mặt ngưng trọng, ông vốn dĩ nghẹn một bụng hỏa định đem Cảnh Dật Nhiên hung hăng mắng một trận, nhưng lac khu nhìn thấy hắn cùng Cảnh Trí đều cẩn thận đứng đó, những lời ông muốn mắng lại nói không được.
“Dật nhiên, Cảnh Duệ tối hôm qua bị Cảnh Trí làm cho bị thương chân, virut trong thân thể Cảnh Trí thông qua móng tay truyền tới máu Cảnh Duệ, làm cho phần lớn tế bào trong thân thể thằng bé tử vong.”
“Cái gì?!”
Cảnh Dật Nhiên đại kinh thất sắc, Cảnh Trí trong lồng ngực kém chút bị Cảnh Trí ném xuống mặt đất.
Cảnh Duệ bị virus ăn mòn?!
Cảnh Dật Nhiên tuy rằng mỗi ngày đều gọi Cảnh Duệ là tiểu hỗn đản tiểu hỗn đản, nhưng trên thực tế trong lòng hắn rất thích đứa cháu trai này, chẳng sợ bị bé hay chỉnh mình thật thảm, hắn chuea bao giờ để những việc Cảnh Duệ làm ở trong lòng.
Với hắn mà nói, Cảnh Duệ chỉ là một đứa trẻ con mà thôi, thằng bé thích chỉnh người, chứng tỏ thằng bé vẫn là trẻ con, chỉ là hiếu thắng mà thôi. Chứ Cảnh Dật Thần đã trưởng thành, anh sẽ căn bản lười phản ứng với bất luận kẻ nào, càng không thể tốn tâm tư đi chỉnh người khác.
Trước kia Cảnh Dật Nhiên có lẽ sẽ không muốn để Cảnh Duệ sống, lúc ấy hắn còn rất để ý gia sản Cảnh gia, hận không thể làm mọi người trong Cảnh gia chết hết, để hắn có thể độc chiếm gia sản.
Nhưng hiện tại hắn tâm tính đã sớm đã chuyển biến, gia sản Cảnh gia đối với hắn không còn lực hấp dẫn, hắn coi Cảnh Duệ là cháu trai mà thôi, thích đưa nó đi chơi, cũng thích để con trai đi theo bé đi chơi, đây đã từng là hình ảnh mà hắn vô cùng chờ đợi.
Thời niên thiếu của hắn vẫn luôn muốn đi theo anh trai đi chơi, nhưng hắn phát hiện ra hắn và anh trai có một bức tường ngăn cách lớn, vô luận là hắn có nỗ lực như thế nào cũng đều không thể vượt qua.