Thượng Quan Ngưng mắc cở muốn chết, lời này có thể nói trong nhà, vậy mà ra đường cũng nói, có muốn cô sống không hả!
Thượng Quan Ngưng lập tức lách người trốn vào phòng bệnh, lại vội vàng kéo hai cha con vào.
Vẫn nên đợi mấy người bên ngoài đi bớt rồi cô mới đi, nếu không chỉ sợ còn chưa rời khỏi bệnh viện thì cô đã điên mất rồi!
Trịnh Luân nhìn thấy Thượng Quan Ngưng trở lại, vừa muốn cười giỡn một lát, nhưng mà cô nhìn thấy Cảnh Dật Thần cũng đến, tươi cười lập tức biến mất.
Trịnh Kinh đang nắm tay Trịnh Luân, nhìn thấy Cảnh Dật Thần thì lập tức đứng dậy đi đến trước mặt Cảnh Dật Thần, vẻ mặt hồng hào nói: “Cảnh thiếu, sao anh cũng đến đây? Thật tốt quá, anh mau đến xem hai đứa con gái của em đi!”
Cảnh Dật Thần không hứng thú với đứa nhỏ của người khác, nhưng mà Cảnh Duệ lại cảm thấy hứng thú, bé dẫn đầu đi đến giường trẻ con, nhìn thấy hai đứa nhỏ giống nhau như đúc, lập tức cảm thấy thần kỳ.
Ở xung quanh bé, vẫn là lần đầu có người sinh song bào thai.
Bé nhìn kỹ một lát, rất nhanh đã phát hiện hai chị em có một điều khác biệt rất nhỏ.
Trịnh Kinh hiểu Cảnh Dật Thần, biết anh không có hứng thú với chuyện này, vừa rồi bởi vì mới trở thành ba ba nên rất kích động, cho nên theo bản năng mời Cảnh Dật Thần đến xem hai đứa con bảo bối của mình.
Vừa rồi nhìn thấy Cảnh Dật Thần đứng yên không nhúc nhích, Trịnh Kinh mới nhớ lại tính cách của Cảnh Dật Thần.
Nhưng mà, Trịnh Kinh đã quen với vẻ mặt lạnh lùng của Cảnh Dật Thần, cho nên vẫn vui cười hớn hở như trước, vội vàng lấy bánh và trái cây cho Cảnh Duệ ăn.
Bình thường Cảnh Duệ ở bên ngoài sẽ không ăn bậy ăn bạ, nhưng mà Thượng Quan Ngưng đã lột vỏ quýt rồi đưa cho bé, cho nên bé cũng không kiêng kị gì nữa, trực tiếp ăn luôn.
“Mẹ, hai bé này, ai lớn hơn?”
Thượng Quan Ngưng cười ha ha nói: “Bên trái là chị, gọi là Lạc Lạc, bên phải là em, gọi là Vi Vi.”
Cô rất thích song bào thai, nhìn thấy hai đứa nhỏ của Trịnh Luân, quả thực thích không chịu được, hận không thể cướp hai đứa bé xinh đẹp này làm con gái của mình!
Cô rất hâm mộ, sao người ta có thể sinh một lần hai đứa, mà cô chỉ có một đứa chứ?
Nếu Duệ Duệ là song bào thai, có thêm một người anh hoặc một người em thì thật tốt!
Cô đang suy nghĩ, chợt nghe Cảnh Duệ thản nhiên nói: “Con không thích có một người giống con.”
Thượng Quan Ngưng kinh ngạc nhìn con trai, sao nó biết cô đang suy nghĩ cái gì!
“Vì sao không thích? Có một người anh em giống con rất tốt, đi đâu cũng được người ta liếc nhìn!”
“Có một người giống con, rất kỳ lạ. Con vẫn nên có một không hai thì hơn! Còn nữa, nếu chỉ có con, ba và mẹ đều là của con, thế nhưng nếu có hai người, hai người không phải của một mình con nữa.”
Thượng Quan Ngưng và Cảnh Dật Thần đồng thời bật cười, thì ra Cảnh Duệ vẫn là con nít, vẫn có tâm lý độc chiếm, sợ có người cướp đi tình thương của ba và của mẹ dành cho bé!
Trịnh Luân cũng cười, trước kia cô cũng rất thích Cảnh Duệ, bây giờ nhìn thấy bé ngày càng lớn, suy nghĩ càng thêm sâu sắc, cô lại càng thích bé.
Thật ra, cô muốn sinh con trai, không phải vì cô có tư tưởng trọng nam khinh nữ, mà là bởi vì hình ảnh của Cảnh Duệ khắc sâu vào trong tâm trí của cô, làm cô muốn sinh được một đứa con giống như Cảnh Duệ.
Nhưng mà, bây giờ nhìn thấy song bào thai nữ của mình, Trịnh Luân cũng rất thoả mãn.
Hai đứa nhỏ này là do cô sinh thường, sinh vào giữa trưa ngày hôm qua, sau khi sinh hai đứa ra là cô mất hết sức lực, thậm chí còn chưa kịp liếc nhìn là đã ngất xĩu, mãi đến buổi tối mới tỉnh lại.
Hôm nay cô đã hồi phục được một chút nguyên khí, ngoại trừ ngủ trưa một lát thì toàn bộ thời gian đều nhìn chằm chằm hai cô con gái.
Khi mang thai, phản ứng thai ngén của cô rất nghiêm trọng, thường xuyên ăn không ngon, những tháng cuối thai kỳ còn phù thũng cả người, thể chất của cô lại yếu ớt, trong bụng còn có hai đứa nhỏ, cho nên chịu không ít đau khổ.
Trịnh Kinh tự trách rất nhiều lần, cảm thấy mình không nên dẫn cô đi tìm Mộc Thanh kích trứng, nói cách khác, mang thai một đứa sẽ thoải mái hơn rất nhiều.
Bây giờ Trịnh Luân nhìn thấy hai đứa con của mình, cô cảm thấy mình chịu khổ hơn nữa cũng đáng giá!
Cô rất thích song bào thai, sau này cô sẽ có hai cô con gái giống nhau như đúc, ở nhà chơi đùa, sau đó lại cùng nhau đến trường, không bao giờ sợ không có bạn bè bên cạnh nữa.
Không phải đứa nhỏ nào cũng giống như Cảnh Duệ, có được trí thông minh siêu phàm mà người thường không có được, chỉ số thông minh của bé cao như vậy, không sợ cô đơn, cũng không cần người khác giúp đỡ, chỉ cần người khác không gây phiền phức cho bé là đã giúp đỡ nhiều lắm rồi.
Đứa nhỏ bình thường, nên có bạn bè thì tốt hơn.
Dù sao thì Trịnh Luân cũng cảm thấy, thời thơ ấu của cô có Trịnh Kinh, là điều vô cùng hạnh phúc, cho nên cô cũng hy vọng con mình có một người bạn thân.
Trịnh Luân nhìn chăm chú vào Cảnh Duệ, đột nhiên đùa giỡn nói: “Duệ Duệ, dì gả hai đứa cho con làm vợ được không?”
Thượng Quan Ngưng nghe thấy lời nói của Trịnh Luân, cảm thấy rất buồn cười, cô cố gắng nhịn cười, cũng chọc con trai: “Trời ơi, dì Trịnh thật rộng lượng, vậy mà gả cả hai đứa cho con làm vợ, con còn không mau cám ơn dì Trịnh đi!”
Trịnh Kinh nghe thấy lời nói của Trịnh Luân, cũng cười, gả hai đứa con cho Duệ Duệ, chắc chắn là nói giỡn, nhưng mà, Trịnh Kinh cũng muốn gả một đứa cho Cảnh Duệ.
Những người trong phòng, chỉ có Cảnh Dật Thần là hờ hững, anh không thèm để ý đến câu trả lời của con trai, hoặc là nói, anh đã biết đáp án của con.
Cảnh Duệ bị ba người nhìn chằm chằm, hoàn toàn không có chút ngại ngùng nào, vẻ mặt bé lạnh nhạt, nói: “Trước ba mươi tuổi, con không lo lắng đến vấn đề kết hôn.”
Đứa nhỏ ba tuổi, lại nói bằng giọng điệu nghiêm túc, trước ba mươi tuổi không lo lắng đến vấn đề kết hôn, đúng là vừa buồn cười vừa đáng yêu!
Đám người Thượng Quan Ngưng đều nở nụ cười, bọn họ không xem chuyện này là thật, dù sao thì cũng là con nít, nói giỡn hay không cũng không ảnh hưởng đến sau này.
Tương lai thế nào, ai cũng không nói chính xác được, bọn họ sẽ không vì quan hệ tốt mà định trước hôn nhân cho con.
Nhưng mà, bọn họ rất quen thuộc, rất hiểu nhau, sau này con nít hai nhà cũng hiểu nhau, nếu bọn họ kết thành thông gia thì cũng là sự lựa chọn không tồi!
Không ai xem là thật, chỉ có Cảnh Duệ nhỏ tuổi là tin.
Cho nên trong tương lai, có một khoảng thời gian rất dài, bé đều tránh né tiếp xúc với hai chị em song sinh này, miễn cho Trịnh gia hứng thú nhất thời mà thật sự gả một người cho mình.
Trên đường về nhà, lần thứ hai Cảnh Duệ nghiêm túc nói với Thượng Quan Ngưng: “Mẹ, mẹ đã đồng ý với con rồi, hôn nhân sau này là do con tự chủ, mẹ không thể nhúng tay vào.”
Thượng Quan Ngưng cười không ngừng, cô biết hôm nay Cảnh Duệ bị doạ rồi.
Cô cầm tay con trai, cười đồng ý: “Đương nhiên, con có tự do về hôn nhân, trước khi con ba mươi tuổi, mẹ sẽ không nhúng tay vào! Sau khi con ba mươi tuổi, nếu còn chưa cưới vợ, vậy không thể trách mẹ nhúng tay vào!”