Đã từng có kinh nghiệm phối chế giải thuốc, cho nên Mộc Vấn Sinh và Mộc Thanh bắt đầu làm nhanh hơn lần đầu tiên, lấy máu Tiểu Lộc vào đêm hôm đó, thuốc giải độc đã phối xong.
Buổi tối giải độc cho Thượng Quan Ngưng và Triệu An An một lần, buổi sáng ngày hôm sau lại tiêm vào một lần dược tề, tình trạng thân thể hai người đã xảy ra biến hóa rõ ràng.
Thượng Quan Ngưng tỉnh lại đầu tiên.
Có lẽ là vì âm thanh của Cảnh Dật Thần có phản ứng với cô, sau khi dùng thuốc giải độc, Cảnh Dật Thần thử kêu cô, không ngờ thật sự đánh thức cô.
Thượng Quan Ngưng mở mắt ra, vật trước mắt đều có chút mơ mơ hồ hồ, trong đầu cũng có chút đần độn, một đoàn cảm giác tương hồ.
Cảnh Dật Thần mừng rỡ như điên, cầm tay cô kêu cô: "A Ngưng! Rốt cuộc em cũng tỉnh!".
Thượng Quan Ngưng cảm thấy đầu đau như nứt ra, trí nhớ trở nên mơ hồ một mảnh, giống như bị người xóa đi.
Nhưng mà, cô vẫn nhớ rõ Cảnh Dật Thần, bị xóa đi đều là trí nhớ không khắc sâu, còn những trí nhớ khắc sâu vẫn tồn tại như cũ.
Giờ phút này Thượng Quan Ngưng cũng không biết, nếu thời gian cô ngủ say lâu thêm một chút, ngay cả trí nhớ khắc sâu cũng không còn tồn tại nữa.
Dương Mộc Yên ra giá cao mời người cố ý chế tạo chất độc, vô cùng ghê gớm, không những làm cho người ta ngủ say bất tỉnh, hơn nữa sẽ làm cho người ta chậm rãi mất đi trí nhớ, cuối cùng thậm chí sẽ biến thành ngu ngốc, nếu như cứu trị tốn quá nhiều thời gian, như vậy mặc dù cứu tỉnh, cũng không có tác dụng.
"Dật Thần...".
Thượng Quan Ngưng mở miệng, cổ họng chính là khàn khàn, lâu lắm rồi cô không nói chuyện.
Cảnh Dật Thần nghe được Thượng Quan Ngưng kêu tên mình, chỉ biết cô không có quên hắn, tình huống mất trí nhớ của cô có lẽ không nghiêm trọng lắm.
Nhưng mà, Thượng Quan Ngưng cũng không nhớ rõ trước khi cô hôn mê đã xảy ra chuyện gì, cô thấy mình nằm ở bệnh viện Mộc thị, không khỏi hỏi: "Em bị sao vậy?".
Cảnh Dật Thần ôm cô vào trong lòng, nhẹ giọng nói: "Không có việc gỉ, chỉ là ngủ một giấc, có điều thời gian ngủ hơi dài mà thôi".
"Duệ Duệ đâu?".
Cảnh Dật Thần cười cười, tốt lắm, không có quên hắn và con trai, như vậy đủ rồi.
"Con trai ở chỗ ba của anh, hiện tại ngược lại nó rất thân với ông nội nó, ngay cả anh cũng không thèm quan tâm, anh bị nó ghét bỏ”.
Nhưng mà, Thượng Quan Ngưng nhớ rõ Cảnh Dật Thần, nhớ rõ Cảnh Duệ, nhưng rất nhiều chuyện cô không nhớ kỹ, chẳng hạn
"Sao em không nhớ rõ Duệ Duệ trông như thế nào? Dật Thần, đây là chuyện gì? Em giống như... đã quên rất nhiều thứ".
Một người mẹ không nhớ rõ bộ dáng con trai của mình, chuyện này nói ra ai sẽ tin!
Thượng Quan Ngưng có chút khủng hoảng, nhưng bất luận cô cố gắng suy nghĩ như thế nào, vẫn nghĩ không ra!
Sau đó cô lại nghĩ tới vóc dáng của Cảnh Trung Tu, phát hiện mình cũng không nghĩ ra!
Tay cô nắm chặt quần áo của Cảnh Dật Thần, nội tâm vô cùng bất an, cái loại cảm giác trí nhớ trở nên mơ hồ vô cùng khó chịu!
Cảnh Dật Thần dùng âm thanh mềm nhẹ an ủi cô: "Không có việc gì, anh kêu ba mang con lại đây, em gặp con, sẽ nghĩ ra".
Qua một hồi lâu, Thượng Quan Ngưng vẫn như cũ không thể tiếp thu sự thật này: "Em... Mất trí nhớ?".
"Một chút thôi, nhưng mà anh thấy không nghiêm trọng lắm, tối thiểu, em còn nhớ rõ anh”.
Cảnh Dật Thần rất lạnh nhạt, chỉ cần Thượng Quan Ngưng nhớ rõ hắn, còn lại đều không là vấn đề.
Đến buổi chiều, Triệu An An cũng vừa tỉnh lại.
Mức độ mất trí nhớ của cô, không khác Thượng Quan Ngưng là mấy, chi tiết cuộc sống không nhớ rõ, nhưng lại nhớ rõ những người và những chuyện quan trọng.
Có điều, làm cho Mộc Thanh cảm thấy thống khổ là, Triệu An An lại có thể quên chuyện kết hôn với hắn!
Cô nhớ rõ hắn cầu hôn, lại không nhớ rõ bọn họ đã kết hôn!
Trí nhớ cô không lấy Mộc Thanh làm chồng quá sâu, nên trí nhớ kết hôn ngược lại có vẻ nhạt.
Nhưng mà, có mọi người làm chứng, còn có chứng nhận kết hôn, còn có đăng ký ở cục dân chính, điều này Triệu An An muốn phủ nhận rất khó.
Cô vừa ngủ một giấc, sau đó tỉnh lại liền cảm giác không chân thật.
Ba cô gái đều tỉnh lại, tuy rằng mức độ mất trí nhớ không giống nhau, thậm chí trong sinh hoạt có vài chỗ bất tiện -- như là không nhận ra người quen, nhưng đây đã là kết quả tốt nhất.
Thời gian nhanh chóng trôi đi, rất nhanh đã đến tháng năm, ngày Triệu An An và Mộc Thanh tổ chức hôn lễ.
Thẳng đến ngày nào đó trước hôn lễ, Triệu An An còn lôi kéo tay Thượng Quan Ngưng không ngừng hỏi: "A Ngưng, mình thật sự gả cho Mộc Thanh? Không phải là bọn cậu hợp nhau lừa gạt mình chứ? Dù sao mình mất trí nhớ, loại thời điểm này nếu gạt mình sẽ rất dễ!".
Thượng Quan Ngưng nói như chém đinh chặt sắt: "Tuyệt đối không có, đây là thật sự! Cậu vốn thích Mộc Thanh, gả cho hắn có cái gì kỳ lạ đâu? Kết hôn với hắn không phải rất tốt sao? Cậu kết hôn với hắn ngay cả giấy chứng nhận cũng có, ngày mai là hôn lễ của các cậu, Mộc gia mời tất cả bạn bè thân thích, nếu cậu đổi ý, Mộc Thanh sẽ vô cùng mất mặt, ông nội cũng sẽ tức giận”.
Cô hoàn toàn không nhớ rõ chuyện lúc trước mình tạo hố để Triệu An an sập bẫy!
Cô đối với chuyện Mộc An an kết hôn có ấn tượng mơ hồ, cụ thể hai người bọn họ kết hôn như thế nào, chính cô cũng rất hồ đồ, nhưng ở trước mặt Triệu An an, đương nhiên cô sẽ không biểu hiện ra cô hoài nghi chuyện hai người họ kết hôn.
Ba người cô và Triệu An An, Trịnh Luân, cũng chỉ có Trịnh Luân nhớ rõ lúc trước Triệu An An gả cho Mộc Thanh rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cô không quên nhiều lắm, với lại cái hố cho Triệu An An sập bẫy đối với người tâm địa thiện lương như cô đã mãnh liệt đánh sâu vào trong, cho nên nhớ vô cùng rõ ràng.
Triệu An An nghe Thượng Quan Ngưng nói khẳng định như vậy, nghi ngờ trong lòng vơi đi hơn phân nửa, cao hứng đùa nghịch quần áo ngày mai mặc.
Cô một mặt vuốt ve váy, một mặt tràn ngập nghi hoặc nói thầm: "Sao mình lại nhớ rõ trước kia mình chưa bao giờ mặc váy? Mộc Thanh nói trước kia mình rất thích mặt váy, váy trong nhà đều do mình khóc đòi mua, nhưng một chút ấn tượng mình cũng không nhớ rõ!".
Thượng Quan Ngưng không nhớ rõ chuyện trước kia cô thích mặc váy hay mặc quần, nhưng cô nhất định cổ vũ Triệu An An mặc váy, dù sao Triệu An An là con gái, mặc váy sẽ đẹp hơn mặc quần cũng có hương vị phụ nữ hơn.
"Không phải cậu mất trí nhớ sao? Sao nhớ rõ chuyện trước kia được? Mình nhớ hình như cậu rất thích mặc váy, nói mặc váy trông rất xinh đẹp!".
"Phải không?".
Triệu An An nửa tin nửa ngờ, một lát sau, rốt cuộc não của cô cũng phản ứng lại có điểm kỳ quặc.
"Không phải cậu cũng mất trí nhớ sao? Ngay cả chuyện của mình mình cũng không nhớ rõ, cậu lại nhớ việc nhỏ này của mình? Mình cũng không nhớ cậu thích ăn cái gì, thích kiểu quần áo gì! Vì sao cậu nhớ rõ của mình? A Ngưng, cậu thật xấu, lại có thể theo chân bọn họ hùa nhau lừa gạt mình!".
"Không thể nào, cậu suy nghĩ nhiều rồi! Mình là bạn thân nhất của cậu, sao lại lừa cậu chứ?".