Thật ra Mộc Thanh không thường về nhà, hắn thường ở bệnh viện hoặc là đến chỗ ông nội, trừ khi ông nội ở trong nhà hắn mới có thể trở về.
Quan hệ của hắn và ba mẹ không thân thiết bằng quan hệ của hắn với ông nội.
Nhưng nhìn thấy cả khuôn mặt mẹ đều là sự vui vẻ chạy chậm ra đón hắn, trong lòng Mộc Thanh vẫn cảm thấy cực kì áy náy.
Hắn không làm tốt trách nhiệm của một người cháu, cũng không làm tốt trách nhiệm của một đứa con trai.
“A Thanh, sao hôm nay con lại về đây? Mẹ không biết nên chưa dặn dò nhà bếp chuẩn bị thức ăn ngon cho con!”
Tính cách của Cố Huệ Như dịu dàng, khí chất ưu nhã, là một tiểu thư khuê các chân chính, đời này bà cảm thấy cực kì áy náy đối với con trai.
Mẹ con hai người không thân thiết giống như những cặp mẹ con bình thường, bà cũng chưa hoàn thành trách nhiệm của một người mẹ đối với con trai.
Mộc Thanh do dự một giây đồng hồ, sau đó liền ôm lấy Cố Huệ Như, cười nói: “Mẹ, ngài không cần vội, ăn cái gì cũng được, con cũng không có kén ăn.”
Cố Huệ Như được con trai ôm lấy, hơi có cảm giác được yêu chiều mà e sợ.
Trước kia Mộc Thanh chưa từng thân thiết với bà như vậy!
Bà vui vẻ đến mức nước mắt đảo quanh trong hốc mắt, lôi kéo Mộc Thanh đi vào biệt thự.
Mộc Bính Vinh thấy vợ lôi kéo tay con trai đi vào, không tự giác khẽ nhíu mày, vợ ông vẫn giống như trước kia, coi con trai như một đứa bé, thương hắn đến tận xương tủy.
Nhưng nửa năm cũng không thấy con trai về một lần chỉ biết chạy về chỗ lão gia tử.
Nhưng đàn ông không giống như phụ nữ, Mộc Bính Vinh vẫn luôn cảm thấy, Mộc Thanh đi theo lão gia tử mới là chính xác nhất, thân thiết với lão gia tử thì cũng có thể thay ông báo hiếu, bằng không bên người lão gia tử không có người chăm sóc.
Mỗi lần Mộc Thanh trở về đều là có việc quan trọng, nếu không trên cơ bản hắn sẽ không trở về.
Mộc Bính Vinh thả xuống sách y trong tay, ngẩng đầu hỏi Mộc Thanh: “Con trở về có chuyện gì?”
Vẻ mặt Mộc Thanh hơi cứng đờ, hắn cũng biết, chính mình chỉ lúc có việc mới về nhà, không có việc thì rất ít trở về.
“Ba, mẹ, con sắp kết hôn với An An. Việc đám cưới còn nhờ hai người đến Triệu gia nói chuyện.”
Mấy ngày hôm trước chuyện Mộc Thanh cầu hôn đã truyền khắp thành phố A không ai không biết, Mộc Bính Vinh và Cố Huệ Như cũng biết.
Bọn họ chỉ không nghĩ tới, hai người nhanh như vậy liền kết hôn.
Hai vợ chồng đều có chút kinh ngạc, Cố Huệ Như vừa mừng vừa sợ, cao hứng nói: “Con trai, hai đứa muốn kết hôn sao? Thật sự là quá tốt! Việc đám cưới cứ giao cho mẹ và ba con, ngày mai chúng ta sẽ đến Triệu gia, hôn lễ phải làm lớn một chút, để An An gả vào nhà chúng ta một cách vẻ vang!”
Cố Huệ Như rất thích Triệu An An, trên thực tế, chỉ cần con trai thích thì bà sẽ thích.
Ngày sau đều là con dâu ở bên cạnh con trai, không phải bà ở bên con trai. Bà không phải là loại mẹ chồng hung ác nhất định phải chọn một người con dâu vừa ý mới được.
Mộc Bính Vinh lại không thích Triệu An An, việc cầu hôn mấy ngày hôm trước náo loạn rất lớn khiến ông thấy không vui.
Từ trước tới nay ông đều không đồng ý con trai lấy Triệu An An, ông cảm thấy nếu con trai muốn cưới vợ, vậy hẳn là phải cưới một người hiền thê lương mẫu như Cố Huệ Như, mà không phải nha đầu có tính cách tùy tiện như Triệu An An.
Nhưng rất hiển nhiên, Mộc Thanh căn bản không nghe ông, hơn nữa bởi vì ông đã từng cực lực phản đối việc của hắn và Triệu An An, đã lâu không chịu về nhà, khiến Cố Huệ Như oán trách ông đã lâu.
Hiện tại hai người đều đã kết hôn, ông muốn nói gì thì cũng đã chậm.
Mộc Bính Vinh hừ lạnh một tiếng, không nói gì.
Cố Huệ Như trừng mắt liếc ông một cái, sau đó lôi kéo Mộc Thanh hỏi han, bà thấy con trai mấy hôm nay hơi gầy đi nên đau lòng không thôi.
Mộc Thanh kiên nhẫn nói chuyện với bà, ngẫu nhiên nhìn thấy mái tóc bạc, không khỏi có chút chua xót.
Mẹ hắn cũng dần dần già đi, về sau nhất định phải mang theo Triệu An An thường xuyên trở về thăm hai người, hoàn thành trách nhiệm của một đứa con.
Mộc Thanh ở bên Cố Huệ Như cả một buổi chiều, tới lúc chạng vạng mới lái xe rời đi.
Hắn muốn đi trường học đón Triệu An An tan tầm.
Thật ra Triệu An An đi làm chưa được một tiếng đã chạy về nhà.
Kết hôn là một chuyện lớn, cô làm sao cũng phải quay về nói với bà và mẹ mới được.
Nhưng Thượng Quan Ngưng đã nhanh hơn một bước đem tin tức nói cho hai người, Triệu An An không thể nhìn thấy dáng vẻ kinh ngạc đến rớt cằm của hai người, ngược lại hai người lại nhất trí cùng nói: Kết hôn chính người của nhà người khác, nhanh chóng cút đi, đừng ở nhà làm người khác tức giận.
Triệu An An ôm cầm giấy đăng kí kết hôn ngồi trong nhà chưa đến mười phút đã bị đuổi ra ngoài.
Cô vừa tức giận vừa buồn cười, lão thái thái cùng Triệu Chiêu đều cực kì vui vẻ, còn đuổi cô ra bên ngoài là muốn cố đến ở nhà Mộc Thanh giống như sợ hắn không cần cô nữa!
Cô căn bản là không muốn về nhà ở!
Cô muốn ở cùng với chồng của mình!
Mộc Thanh đi vào căn phòng Triệu An An, liền nhìn thấy Triệu An An ngồi ngây ngô cười với tập tài liệu.
Hắn nhẹ nhàng cười cười, đi đến bên canh cô, hôn gương mặt cô: “Nghĩ đến anh sao?”
Triệu An An hoảng sợ, thấy rõ là hắn, ý cười trong đôi mắt không thể che dấu được: “Nói bừa, mới không có, em đang xem tài liệu!”
“Ồ, bản lĩnh của em càng ngày càng cao a, đọc được cả quyển sách để ngược!”
Triệu An An nhìn lại mới thấy, trời ạ, cô lại mở ngược tập tài liệu!
Vậy được, cô chỉ là nghĩ đến hắn mà thôi cũng không có gì không đúng.
“Em nghĩ đến người đàn ông của em, có cái gì không đúng?”
Mộc Thanh cầm tay cô, kéo cô đứng dậy, mang cô đi ra ngoài: “Đúng, cái này cực kì chính xác, về sau mỗi ngày đều phải nghĩ tới anh như vậy mới được. Vì khen thưởng nên anh sẽ đưa em đi mua đồ ăn!”
“Hứ, đưa em đi mua đồ ăn cũng coi như khen thưởng a! Anh có thể nghĩ ra việc gì hay ho hơn không?”
Triệu An An ngoài miệng chê cười hắn, kỳ thật trong lòng rất vui vẻ.
Cảm giác hai vợ chồng cùng đi mua đồ ăn, cô đã chờ đợi rất lâu.
Hai người lên xe, Mộc Thanh mới cười nói: “Em muốn cao cấp? Sau khi cơm nước xong thì chúng ta mới nói đến việc khác hay ho hơn được, bằng không em lấy đâu ra sức lực!”
Một đường lái xe đi siêu thị, Triệu An An liền đi theo Mộc Thanh chọn đồ.
Cô kéo cánh tay Mộc Thanh, tay còn lại của Mộc Thanh thì đẩy xe đẩy, thỉnh thoảng ném đồ vào trong xe.
Hai người trai tài gái sắc, cực kì đẹp mắt, trong siêu thị có rất nhiều người quay lại nhìn bọn họ.
Rất nhanh liền có người nhận ra bọn họ.
“Ai nha, kia chẳng phải là nam nữ vai chính trong màn cầu hôn mấy hôm trước sao? Hai người cùng nhau tới siêu thị mua đồ ăn nha!”
“Trời ạ, người này thật đẹp trai! So với ảnh chụp còn đẹp trai hơn nhiều!”
“Lúc ấy tôi cũng có mặt ở hiện trường! Tôi đã xem toàn bộ quá trình cầu hôn! Nếu bạn trai tôi cũng có thể cầu hôn tôi như vậy thì thật tốt!”
……
Mọi người mồm năm miệng mười, thảo luận sôi nổi, rất nhiều người thậm chí còn cầm di động chụp ảnh của Triệu An An và Mộc Thanh.
Quá trình mua sắm bị quấy nhiễu nghiêm trọng, Mộc Thanh có chút bất đắc dĩ.
May mắn hắn không phải minh tinh, nếu là minh tinh, hôm nay đi ra ngoài cũng là cả một vấn đề.
Hắn không để ý đến mọi người, mang theo Triệu An An tính tiền, sau đó đi về nhà.