Y học khoa học đang không ngừng tiến bộ, không ngừng phát triển, sau này chắc chắn sẽ có người nghiên cứu ra được rất nhiều loại thuốc tốt cho con người.
Chẳng phải bây giờ ở Mỹ đã có vắc-xin phòng chống ung thư rồi sao? Tiêm vắc-xin phòng bệnh trước khi xuất hiện tế bào ung thư, là có thể dự phòng ung thư.
Tuy chủng loại vắc-xin phòng bệnh rất ít, nhưng có thể chứng minh, đây không phải là vấn đề không thể phá giải.
Chẳng qua, cho dù anh đã có cách để bảo vệ Triệu An An, anh cũng không ép Triệu An An phải gả cho mình.
Anh thích cô, anh không muốn ép cô phải làm chuyện mà cô không muốn.
Anh không giống Thượng Quan Ngưng, Thượng Quan Ngưng có thể nhẫn tâm ép buộc Triệu An An, đó là bởi vì hai là người là chị em, là bạn tốt.
Anh là người đàn ông của Triệu An An, là đàn ông, anh không nỡ làm người phụ nữ của mình tủi thân.
Mỗi người đều có suy nghĩ khác nhau, anh sẽ không ép buộc Triệu An An phải chấp nhận suy nghĩ của anh, anh tôn trọng quyết định của cô.
Mộc Thanh lái xe chở Triệu An An về Triệu gia, sau đó trở lại nhà trọ của mình.
Mỗi khi anh và Triệu An An xa nhau, một mình trở về nhà, anh đều cảm thấy cô đơn.
Lời bài hát nói rất đúng, không phải vì cô đơn mà nhớ em, mà là bởi vì nhớ em nên mới cô đơn.
Trên thực tế, Mộc Thanh khát vọng được cưới Triệu An An hơn bất kỳ ai, nếu như vậy, anh không cần phải cô đơn đi vào giấc ngủ, cô đơn tỉnh dậy.
Một tháng nay, bọn họ có thể gặp nhau cách ngày, đối với Mộc Thanh mà nói, đã rất thoả mãn rồi.
Rất nhanh đã đến thời gian khai giảng, Triệu An An lại bắt đầu kiếp sống hiệu trưởng của cô.
Cô đi đi về về giữa trường học và bệnh viện, có đôi khi là ngầm đấu đá với những người bảo thủ trong trường học, có đôi khi là đấu võ mồm với Mộc Thanh, cuộc sống phong phú mà lại vui vẻ.
Thượng Quan Ngưng biết gần đây ngày nào Triệu An An cũng gặp Mộc Thanh, cũng biết nguyên nhân do đâu.
Nếu hai người tiếp tục bên nhau, đương nhiên là Thượng Quan Ngưng rất tán thành.
Đây là con cờ cuối cùng mà Mộc Thanh dành cho Triệu An An!
Hiệu quả hơn tất cả kế hoạch và âm mưu của cô!
Nhưng mà, Thượng Quan Ngưng cũng không buông tha cho kế hoạch thúc đẩy Triệu An An và Mộc Thanh kết hôn.
Cô chỉ còn lại bước cuối cùng, tuy giai đoạn trước đã bị Mộc Thanh phá huỷ rất nhiều, nhưng mà không sao, cố gắng của cô sẽ có tác dụng, sau khi làm xong bước cuối cùng, xác suất Triệu An An đi tìm Mộc Thanh yêu cầu hắn cưới mình là rất lớn.
Thượng Quan Ngưng thong thả tiến hành từng bước kế hoạch giúp đỡ hai người kết hôn, cuộc sống cũng rất phong phú và vui vẻ.
Hiện tại cô chưa trở lại Cảnh Thịnh làm việc, nhưng mà cô thường dẫn Cảnh Duệ đến quán cà phê của mình, cũng sẽ đến khoa học kỹ thuật Lập Ngữ, thảo luận với nồng cốt trong công ty về doanh thu và định hướng sản phẩm.
Thượng Quan Ngưng rất ít khi để Cảnh Duệ ở nhà cho thím Nguyệt chăm sóc, đa số thời gian đều là cô dẫn Cảnh Duệ đi theo bên cạnh, để con ở nhà một mình làm cô rất lo lắng.
Nếu thật sự có chuyện gấp phải đi, lại không thể dẫn Cảnh Duệ theo, vậy cô sẽ kêu Cảnh Dật Thần chăm sóc con, có đôi khi hai người đều không rãnh, vậy sẽ đưa bé đến chỗ Cảnh Trung Tu hoặc là Cảnh Thiên Viễn.
Bây giờ, phần lớn công việc Cảnh gia đều giao cho Cảnh Dật Thần, Cảnh Trung Tu thường câu cá, chơi cờ với Hoàng Lập Hàm, cuộc sống mỗi ngày giống như thần tiên.
Cảnh Thiên Viễn lại ở mãi ở chỗ Mộc Vấn Sinh, ăn ké uống ké, còn ké quần áo mới -- Ông luôn thèm thuồng quần áo mà con dâu Mộc Vấn Sinh làm cho ổng, bây giờ cuối cùng cũng lấy được.
Mỗi lần Thượng Quan Ngưng đưa Cảnh Duệ cho Cảnh Thiên Viễn chăm sóc, đều là lúc mà hai ông cụ vui vẻ nhất.
Lúc mới sinh Cảnh Duệ rất nghe lời, rất ít khi khóc, đa số thời điểm đều im lặng ngồi đó nghe người ta nói chuyện.
Bây giờ bé đã hơn bảy tháng, bộ dạng rất được, rất làm người ta thích.
Thượng Quan Ngưng là quản lý của quán cà phê và khoa học kỹ thuật Lập Ngữ, cũng không bận lắm, hai ngày nay cô vẫn rãnh rỗi ở nhà, ngày nào cũng dạy Cảnh Duệ nói chuyện, buổi tối sau khi Cảnh Dật Thần tan ca về nhà thì một nhà ba người sẽ tản bộ ngoài bờ biển.
Hôm nay Cảnh Dật Thần về nhà sớm hơn, anh vừa vào cửa, Thượng Quan Ngưng liền ôm Cảnh Duệ đi qua, cười nói: “Duệ Duệ, ba ba về rồi kìa!”
Làm Thượng Quan Ngưng và Cảnh Dật Thần ngạc nhiên chính là, Cảnh Duệ vậy mà gọi một tiếng rõ ràng: “Ba ba!”
Giọng nói của bé trong trẻo non nớt, có thể nghe thấy rõ ràng trong phòng khách tĩnh lặng.
Thượng Quan Ngưng và Cảnh Dật Thần liếc nhìn nhau, đều nhìn thấy vẻ ngạc nhiên trong mắt đối phương, hiển nhiên, vừa rồi bọn họ không có nghe lầm, Cảnh Duệ thật sự gọi ba ba!
Cảnh Dật Thần vui mừng cười ha ha, ngay cả áo khoát cũng không cởi mà ôm lấy Cảnh Duệ: “Con trai ngoan, lại gọi thêm một tiếng nữa! Gọi ba ba!”
Cảnh Duệ nhìn anh một lát, há miệng kêu lên: “Ba ba!”
Lần này còn rõ ràng hơn lần trước.
Cảnh Dật Thần vui mừng ôm Cảnh Duệ xoay một vòng, sau đó dùng sức hôn bé: “Con của ba thật thông minh, nhỏ như vậy mà đã biết kêu ba ba rồi! Chắc chắn sau này sẽ là thiên tài!”
Thượng Quan Ngưng cũng rất vui, cô dạy Cảnh Duệ rất lâu, nhưng mà lần trước bé chỉ nói được âm tiết, chưa từng gọi “ba ba” rõ ràng như vậy.
Hôm nay lại gọi ba ba, còn nữa, chỉ cần kêu là bé sẽ gọi, nghĩa là bé có thể nghe hiểu người lớn nói gì.
Điều này cho thấy con cô rất thông minh.
Nhưng mà, rõ ràng là Cảnh Dật Thần vui hơn cô rất nhiều, anh không ngừng hôn Cảnh Duệ, còn cười sáng lạn như vậy, khen Cảnh Duệ lên tới trời luôn!
Cô chưa bao giờ nhìn thấy Cảnh Dật Thần lạnh lùng cao quý lại có lúc trẻ con như vậy!
Cảnh Dật Thần kêu Cảnh Duệ gọi “ba ba” không biết mệt, mỗi lần Cảnh Duệ gọi thì anh sẽ cười khen bé rất giỏi, làm Thượng Quan Ngưng cười khổ không thôi.
Chẳng phải là Cảnh Duệ chỉ gọi ba ba thôi sao, đúng là dễ thoả mãn mà!
Nhưng mà, vì sao con trai không gọi “mẹ”?
Thượng Quan Ngưng có chút buồn rầu, rõ ràng cô dạy Cảnh Duệ gọi “mẹ” nhiều hơn, vì sao lại gọi “ba ba” trước?
Này không được, thật mất mặt mà!
Cũng may Cảnh Dật Thần cũng không đắc ý được quá lâu, anh cứ kêu Cảnh Duệ gọi ba ba mãi, kết quả đến khi gọi hơn mười lần, hình như Cảnh Duệ biết hôm nay ba ba của mình không được bình thường, cho nên không thèm phản ứng tới anh nữa.
Cảnh Dật Thần còn chưa có nghe đủ đâu, anh ôm Cảnh Duệ đi đến trước mặt Thượng Quan Ngưng, vẻ mặt nghiêm trọng: “A Ngưng, vì sao con không chịu gọi anh nữa?”
Thượng Quan Ngưng dở khóc dở cười, trợn mắt nói: “Anh cứ nói mãi, Cảnh Duệ không muốn chơi với anh nữa! Anh còn dám hỏi em hả!”
Cô nói xong liền ôm Cảnh Duệ, bắt đầu dụ dỗ: “Duệ Duệ, con bất công, chỉ biết kêu ba ba mà không gọi mẹ, chẳng lẽ con không thương mẹ sao? Đến đây, gọi mẹ, mẹ -- mẹ --“
Vừa rồi cô còn ghét bỏ Cảnh Dật Thần, vậy mà lúc này lại còn cố chấp hơn cả anh.