Cũng không biết gần đây Mộc gia có ép Mộc Thanh đi xem mắt hay không, hiện tại Mộc Vấn Sinh đã từ bỏ hắn, đoán chừng ngay cả việc kết hôn cũng không thèm quan tâm.
Mộc Thanh cùng hồ ly tinh kia còn liên lạc sao? Hắn sẽ cưới cô ta sao?
Triệu An An một bụng nghi vấn, lại không có người nào giúp cô giải đáp, buồn bực khiến cô không thở nổi.
Trịnh Kinh tránh ở một bên, thấy Triệu An An liên tục đi đi lại lại trên con đường nhỏ đi đến chung cư của Mộc Thanh, trong lòng cũng thấy mệt thay cô.
Nha đầu này cũng thật là cố chấp, sao còn chưa đồng ý kết hôn với Mộc Thanh? Xem tình hình này, rõ ràng rất thích Mộc Thanh, ở dưới nhà người ta đảo quanh nhưng lại không chịu đi lên.
Cô làm việc không phải rất lưu loát dứt khoát hay sao? Tính cách tùy tiện, giống như một đứa con trai, lúc nào thì trở nên dông dài như vậy?
Đợi hơn nửa tiếng, thấy Triệu An An rốt cuộc lên lầu, Trịnh Kinh cũng nhẹ nhàng thở ra.
Lại tiếp tục hành hạ như vậy, hắn cũng nhịn không được muốn tiến lên trực tiếp khiêng Triệu An An vào trong nhà Mộc Thanh!
Triệu An An đi vào chung cư, vào thang máy ấn tầng mười một, theo thang máy từ từ bay lên, tim cô càng lúc đập càng nhanh “Phanh phanh phanh” nhảy dựng lên.
Ra khỏi thang máy, Triệu An An đứng yên trước cửa nhà Mộc Thanh, rồi sau đó lặng lẽ đem lỗ tai dán lên trên cửa nghe trộm, nghe một hồi lâu, không nghe được động tĩnh bên trong, cô khẽ cắn môi, lấy chìa khóa, dùng động tác nhẹ nhàng nhất cả đời cô mở khỏa, kéo cửa.
“Lạch cạch” một tiếng, cửa mở ra.
Triệu An An đã từng tới nơi này của Mộc Thanh không biết bao nhiêu lần, chưa từng có lần nào giống như hôm nay, cảm thấy tiếng mở cửa lớn như vậy.
Cô giống như mọi khi nhẹ nhàng đẩy cửa ra, chỉ mở ra một khe nhỏ, sau đó không ngừng nhìn vào bên trong.
Nhìn một hồi lâu, bên trong cũng không có bóng dáng của Mộc Thanh.
Lá gan của Triệu An An lớn hơn một chút, đem chìa khóa nhét vào trong ba lô của mình, nhẹ nhàng đẩy cửa ra, rón ra rón rén đi vào.
Chẳng lẽ Mộc Thanh thật sự không ở nhà?
Lòng Triệu An An không khỏi có chút thất vọng.
Cô chưa từ bỏ ý định đẩy cửa phòng ngủ của Mộc Thanh ôn, trên giường bóng dáng một người đang ngủ say đập vào mắt cô, sự thất vọng trong lòng lập tức thay thế bằng sự vui vẻ, khóe môi cô không tự giác lộ ra một nụ cười.
Hắn giống như rất mệt mỏi, tiếng mửo cửa lúc nãy có chút lơn, thế nhưng cũng không đánh thức hắn.
Triệu An An nhẹ nhàng đi đến mép giường, nhẹ nhàng ngồi xuống, tham lam nhìn người đàn ông mà mình ngày đêm mong nhớ, nhìn khuôn mặt đang say ngủ của hắn, trong lòng cảm thấy hạnh phúc và sự thỏa mãn không nói nên lời.
Hóa ra cô lại dễ dàng thỏa mãn như vậy sao?
Trước kia Mộc Thanh cả ngày ở bên người cô lúc ẩn lúc hiện, cô còn ngại hắn phiền, hiện tại không được nhìn thấy hắn, bà ngoại nghiêm khắc ngăn cản cô đi quấy rầy Mộc Thanh, ngược lại cô cảm thấy liếc hắn một cái cũng rất hạnh phúc?
Triệu An An rất muốn tát cho mình một cái, cô thật là vô dụng! Đôi khi không biết quý trọng, chờ đến khi mất đi, mới không cần mặt mũi đến tìm người ta.
Nhưng cô cảm thấy chính mình không biết xấu hổ cũng tốt, ít nhất như vậy còn có thể nhìn thấy Mộc Thanh a!
Hiện tại đã hơn 10 giờ, hắn sao lại vẫn còn ngủ?
Bị bệnh sao?
Triệu An An đau lòng giơ tay nhẹ nhàng sờ trán Mộc Thanh.
Không phải a, hẳn là không có bị bệnh.
Ngày hôm qua thức đêm sao?
Bằng không hắn đã sớm rời giường, khẳng định sẽ không ngủ đến hơn 10 giờ mà lại còn ngủ sâu như vậy.
Triệu An An liền ngồi ở mép giường, yên tĩnh nhìn Mộc Thanh.
Ánh nắng rực rỡ, xuyên thấu qua cửa kính tinh khiết, chiều cả căn phòng ngủ.
Cách trang trí trong phòng ngủ hoàn toàn dựa theo sự yêu thích của Triệu An An mà làm, có chút xa hoa, có chút ấm áp.
Đèn thủy tinh xinh đẹp mà đắt đỏ đang treo trên trần nhà kia là Triệu An An nhờ Triệu Chiêu mang về từ châu Âu, bị Mộc Thanh cướp lấy treo lên trên phòng ngủ của hắn.
Loại đèn treo này thật ra không thích hợp để treo ở phòng ngủ, mà thích hợp bày ở phòng khách rộng rãi, nhưng Mộc Thanh không chịu bày ở phòng khách, hắn nói, ngày thường hắn ở trong phòng ngủ lâu nhất, muốn treo đèn của cô ở phòng ngủ, như vậy kể cả cô không ở bên cạnh hắn, hắn cũng có thể có một chút an ủi.
Trên tủ đầu giường, bày hai người nho nhỏ đang ôm nhau, đây là lúc mười một năm trước, lúc tình yêu của bọn họ ở thời kì cuồng nhiệt, Mộc Thanh đã mua cho cô, cô chỉ thích hai ngày, liền ghét bỏ nó quá ngây thơ mà vứt bỏ. Mộc Thanh liền nhặt nó về, rửa sạch sẽ, sau đó vẫn luôn đặt ở đầu giường, hắn nói đây là hai chúng ta về sau không được ném đi.
Trên tấm rèm trắng tinh, còn có rất nhiều con heo nhỏ do cô vẻ xấu không chịu nổi, Mộc Thanh giặt rất nhiều lần đều không thể xóa sạch, sau đó dứt khoát mặc kệ nó, hắn nói, mấy con heo này càng nhìn càng giống em, vẫn là đừng giặt sạch.
Nơi nơi đều là dấu vết của cô, nơi nơi đều là hồi ức của cô và hắn, tốt đẹp khiến người trầm mê.
Mộc Thanh vẫn nặng nề ngủ như cũ, cũng không biết có một cô gái, ngênh ngang vào nhà, trắng trợn táo bạo nhìn chằm chằm chính mình.
Trước kia Triệu An An vẫn luôn cảm thấy, trên đời này người đẹp nhất, là vị anh họ lạnh lùng của mình, toàn thân đều cực kì hoàn mỹ, đặc biệt là khuôn mặt cực kì đẹp trai.
Nhưng mà hiện tại, cô cảm thấy, Mộc Thanh mới là đẹp trai nhất.
Cảnh Dật Thần quá lạnh nhạt lý trí, không bằng Mộc Thanh của cô.
Ánh sáng mặt trời chiếu lên khuôn mặt đẹp trai của, mạ lên một vầng sáng đẹp đẽ, có vẻ dịu dàng lại đẹp trai, khiến Triệu An An rất muốn hôn hắn.
Gương mặt đẹp trai dịu dàng, sống mũi thẳng, lông mày anh khí, môi mỏng hồng nhuận, ngay cả lỗ tai cũng cực kì đẹp.
Triệu An An không tự giác cười ngây ngô.
Mộc Thanh đẹp trai như vậy, y thuật tốt, người lại thông minh, vì cái gì cô lại không thích đây?
Cô thích Mộc Thanh là bình thường, Mộc Thanh thích cô giống như có chút khó khăn đi?
Nếu Mộc Thanh có thể vẫn luôn ngủ như vậy không có tỉnh lại thì tốt rồi, cô có thể vẫn luôn ở chỗ này nhìn hắn.
Nhìn Mộc Thanh ngủ như một đứa bé, Triệu An An luyến tiếc rời đi.
Cô cúi đầu, nhẹ nhàng mổ mổ lên môi Mộc Thanh, thiên thần và ác quỷ giao chiến một hồi lâu, cô vẫn là đứng lên, lưu luyến bước ra khỏi phòng ngủ.
Phòng ngủ vang lên tiếng đóng cửa rất nhỏ, Mộc Thanh vốn dĩ đang say ngủ, bỗng nhiên gian mở mắt, hắn duỗi tay xoa xoa môi mình, trong đôi mắt nâu đều là ý cười vui vẻ.
Triệu An An hoàn toàn không biết gì cả đi đến phòng khách, bỗng nhiên nhớ tới bộ quần áo ở trong ba lô.
Cô tháo ba lô xuống, nhanh chóng đem hộp quà đựng quần áo lấy ra, đặt trên bàn ở phòng khách, sau đó từ trong túi lấy ra một cái bút, lấy một tờ khăn giấy trên bàn, viết lên mấy chữ.
Mới vừa chấm xong dấu chấm câu cuối cùng, liền nghe sau lưng truyền đến một giọng nói lười biếng.
“Làm hiệu trưởng đúng là không giống lúc trước, còn biết viết thư tình cho anh! Nhưng mà em xác định phải dùng khăn giấy viết?”
Triệu An An hoảng sợ, đột nhiên xoay người, sau đó liền ngã vào một lồng ngực ấm áp quen thuộc.