Triệu An An theo bản năng phủ nhận: "Không có không có! Con không có vấn đề gì với Mộc Thanh!".
"Vậy rốt cuộc con nói với Mộc Vấn Sinh cái gì? Từ đầu tới đuôi kể một lần, một chữ cũng không được thiếu!"
"Ai nha, bà ngoại, con chỉ nói vài câu liên quan tới việc nhà với ông ấy, ngoài ra không có gì, bà đừng hỏi nữa!". Triệu An An chết sống không chịu thừa nhận.
Bà ngoại nhìn cháu ngoại cười lạnh không ngừng, cô nói với Mộc Vấn Sinh việc nhà? Lừa quỷ à!
"Vậy, hôm nay con không nói, chúng ta sẽ không ngủ, cứ canh ở chỗ này, mẹ con cũng không được ngủ, cùng thức luôn!".
Triệu Chiêu hiểu ý bà, lập tức giả bộ bất mãn nói: "Mẹ, vậy sao được, ngày mai con còn phải đi làm, còn kế hoạch tiêu thụ vào sáu tháng cuối năm cần bố trí, nếu mang vành mắt đen thùi mà đi, còn không bị chê cười đến chết!".
Triệu An An thấy bà ngoại bày ra bộ dáng cô không nói sẽ nhất quyết không chịu nghỉ ngơi, đành phải giơ tay đầu hàng, chung quy không thể thật sự để cho bà ngoại bà mẹ cùng thức với nhau nha?
Chỉ có sau khi làm hiệu trưởng, cô mới khắc sâu cảm nhận được, Triệu Chiêu quản lý công ty châu báu của Triệu gia không dễ, tuy rằng hiện tại Cảnh Dật Thần đã bắt đầu hỗ trợ, Triệu Chiêu so với trước kia thoải mái hơn rất nhiều, nhưng có rất nhiều chuyện vẫn cần bà tự mình ra mặt xử lý.
Triệu Chiêu trước kia giống cô, chưa từng kinh doanh công ty nhà mình, trước kia Triệu An An cảm thấy đó là lẽ thường, hiện tại không cho là như vậy nữa.
Cô thấy bà ngoại nổi giận đùng đùng liếc mắt một cái, bất đắc dĩ thở dài, rốt cuộc vẫn kể hết chuyện hôm nay ra.
Bà ngoại nghe xong, lập tức nổi trận lôi đình: "Con vì Mộc Thanh mà đi năn nỉ ông già kia?"
Triệu An An giống như là một cô vợ nhỏ, đứng ở chỗ đó, thành thành thật thật gật gật đầu.
"Con và Mộc Thanh có quan hệ gì?"
"Này... À... Không có quan hệ gì hết?" Triệu An An vò đầu.
"Vậy con dựa vào cái gì đi cầu tình thay người ta? Mộc Thanh là cháu nội của Mộc Vấn Sinh, chuyện của hai ông cháu người ta, khi nào thì cần người ngoài như con nhúng tay vào?"
Triệu An An há miệng, bị bà ngoại nói ngay cả một chữ cũng không nói ra được.
Cũng không phải sao, cô đúng là một người ngoài, nào có tư cách gì đi nhúng tay vào chuyện Mộc gia.
Nhưng chung quy cô không thể thật sự tùy ý Mộc Vấn Sinh không chọn Mộc Thanh, hủy diệt cuộc sống của Mộc Thanh được?
"Không phải con và Mộc Thanh chia tay sao? Không phải đã chặt đứt sao? Hiện tại lại đi quan tâm thằng bé làm gì? Con ý là muốn cho thằng bé biết, thằng bé có thể làm viện trưởng lại một lần nữa, là do con giúp đỡ sao? Sau đó cảm kích con, sau đó vẫn nhớ mãi không quên, không bao giờ chịu cưới cô gái khác?!”.
Lời này của bà ngoại có hơi khó nghe, nhưng cũng là lời nói thật.
Nếu Mộc Thanh biết Triệu An An ở sau lưng hỗ trợ, trong lòng hắn khẳng định rất cao hứng, hắn càng thích nhiều hơn.
Triệu An An trong lúc nhất thời chân tay luống cuống: "Con con con... Không biết còn có hậu quả này!"
"Con không chịu gả cho thằng bé, về sau cũng đừng nhớ thương nó, người ta tốt hay xấu sống hay chết cũng không có chút liên quan nào tới con! Sao con lại "dẫu lìa ngó ý lòng còn vươn tơ", mất hết mặt mũi của bà! Lần trước bà còn tới Mộc gia, bảo đảm lời thề son sắt với ông già kia, nói con không bao giờ sẽ lui tới chỗ Mộc Thanh nữa! Con đây là muốn thành tâm làm cho bà lúng túng?".
Má ơi, thật sự là càng giải thích càng thêm phiền toái, cô chỉ biết hôm nay chuyện này không thể nói!
Triệu An An thương tâm đứng ở nơi đó, sao cô làm cái gì cũng sai hết? Hiện tại ngay cả quan tâm Mộc Thanh một chút cũng giống như ăn trộm, thật là không còn đường sống nào!
Bà ngoại yêu cầu cũng quá nghiêm đi?
"Bà yêu cầu nghiêm sao?".
Bà ngoại của cô nhìn hiểu biểu tình của Triệu An An tức giận nói: "Lúc trước bà cho con hai con đường, con chọn một trong hai cái, không lấy Mộc Thanh làm chồng, mà cái kia con cũng không chịu chọn! Nào có chuyện chọn cả hai cái? Con muốn gì?"
Nói xong lời cuối cùng, bà ngoại đã vô cùng mỏi mệt.
Bà nhắm mắt, bên trong tinh quang chợt lóe qua, dùng ngữ khí đau kịch liệt nói: "An An, con về sau thật sự không thể gặp lại Mộc Thanh, cũng không thể ở sau lưng giúp thằng bé làm chuyện gì, con muốn hoàn toàn rời xa nó, thì đừng chậm trễ nữa người ta. Thằng bé đợi con nhiều năm như vậy, đã hơn ba mươi tuổi, không thể chờ đợi nữa. Mộc Thanh không nợ tiền con, con không được hại thằng bé nữa, để cho nó quên con, cưới người khác đi!"
Sắc mặt Triệu An An vụt cái trở nên tái nhợt vô cùng, âm thanh khô khốc mà nói: "Bà ngoại, con..."
Cô nói không được nữa, cô còn có thể nói cái gì?
Kỳ thật cô biết nên làm như thế nào, chỉ là cô làm không được mà thôi!
Làm cho Mộc Thanh quên mất cô, để cho hắn cưới cô gái khác?
Đúng vậy, hẳn là như vậy.
Nhưng, vì sao trong lòng cô đau như vậy, khó chịu như vậy?
Đó là Mộc Thanh của cô, là người đàn ông cô yêu mười một năm, cũng là người đàn ông yêu cô mười một năm!
Cô ích kỷ mà tham lam hưởng thụ Mộc Thanh che chở yêu cô, không chịu để hắn chia sẻ với cô gái khác, cô khinh bỉ chính mình, đã được tốt lại không chịu bỏ xuống, còn cố tình làm bộ như không sao cả.
Bà ngoại tàn nhẫn như vậy, luôn luôn bên cô, hoặc là kết hôn, hoặc là hứa không bao giờ lui tới chỗ Mộc Thanh nữa, nhưng hai cái đó cô không làm được, làm sao bây giờ?
Chuyện tới trước mắt cô mới biết được, muốn buông tha cho Mộc Thanh, lại thống khổ như vậy, tê tâm liệt phế như vậy, khó như vậy!
Bà ngoại nhìn thấy bộ dáng của cháu ngoại mình như vậy, vừa đau lòng vừa khổ sở, nếu Triệu An An khỏe mạnh kiện khang, thật là tốt biết bao!
Nhưng, hiện tại loại thái độ này của cô, thật sự có vấn đề.
Đứa nhỏ này rất cố chấp!
Bà đã ép Triệu An An đến mức độ này, thế nhưng con bé vẫn không chịu nói ra "Con muốn gả cho Mộc Thanh".
Nếu cô thật sự hạ quyết tâm không lấy Mộc Thanh làm chồng, vậy thật sự không thể chậm trễ người ta.
Vừa rồi bà vẫn cố ý diễn trò với Triệu An An, nhưng mà hiện tại, trong lòng bà thật cảm thấy, cháu ngoại mình làm như vậy rất không phúc hậu.
Chuyện này nếu đổi thành bà, có người dây dưa Triệu An An nhưng không chịu kết hôn với con bé, bà nhất định sẽ vô cùng phẫn nộ, nhất định sẽ hận chết người dây dưa Triệu An An.
Mộc Vấn Sinh nhìn Triệu An An không vừa mắt thật sự là chuyện rất bình thường.
Cháu nội ưu tú của ông, vì Triệu An An đã phí thời gian đến hiện tại, một lần còn từ bỏ làm bác sĩ, một mình đi nước Anh tìm kiếm An An mà rời nhà trốn đi, ông không chạy đến Triệu gia la hét đã rất khách khí rồi.
Lão thái thái mỏi mệt xoa xoa thái dương của mình, tiếng nói khàn khàn hỏi: "An An, cuối cùng bà hỏi lại con một lần nữa, con thật sự không chịu gả cho Mộc Thanh? Bệnh của con có khả năng đời này sẽ tái tái phát nữa, nếu như vậy, con cũng nguyện ý cô độc cả đời?"
Triệu An An cắn thật mạnh môi đã không còn chút máu của mình, sợ mình không cẩn thận nói ra ý nguyện chân thật nhất trong nội tâm mình.
Có lẽ, chỉ có mình mới là người hiểu thân thể mình nhất, Triệu Phất và Triệu Chiêu đều cảm thấy, cô không còn khả năng phát tát nữa, nhưng chỉ có mình cô biết, không có khả năng đó nó vô cùng bé nhỏ!