Mộc Vấn Sinh đã lớn tuổi rồi, mỗi người thấy ông đều phải kêu một tiếng “Lão thần y” kính trọng vô cùng, ngay cả Cảnh Trung Tu mỗi lần thấy ông đều cung kính kêu một tiếng “Bác Mộc”, nào có ai dám xé ống tay áo ông lại ôm đùi ông không cho đi?!
Cả đời ông cứu rất nhiều người bệnh, danh tiếng rất cao, còn chưa từng gặp qua người nào không biết xấu hổ lại chơi xấu giống như Triệu An An!
Hôm nay đúng là ngày mà ông bị làm cho hoảng sợ nhiều nhất cả đời này!
Về sau nếu cưới vào cửa, còn bị Triệu An An chọc cho bị bệnh tim a!
Trán Mộc Vấn Sinh đầy mồ hôi, muốn đem chân mình rút ra khỏi tay Triệu An An, nhưng mặc kệ ông dùng sức thế nào, căn bản là kéo không ra, nha đầu chết tiệt kia giằng co với ông, ôm chắc giống như nam châm!
Này còn ra thể thống gì!
Lão gia tử giận sôi gan, ngón tay cũng đang run lên: “Triệu An An, cháu buông tay ra! Nếu không buông tay, ông sẽ đá cháu! Bị ông đá bị thương cũng không được nói lão thái bà Triệu Phất kia chạy đến Mộc gia náo loạn!”
Triệu An An ôm càng chắc hơn, cô gắt gao nắm lấy ống quần Mộc Vấn Sinh, quật cường nói: “Ngài nếu không đáp ứng, cháu sẽ không buông tay! Nếu ngài đá cháu bị thương, cháu sẽ về nhà tố cáo, nói ngài già mà không đứng đắn, bắt nạt một cô gái như cháu!”
Mộc Vận Sinh bị mấy câu nói của cô chọc tức kém chút nữa hộc máu!
Nha đầu chết tiệt kia, có biết nói chuyện hay không a! Có biết lời nào nên nói, lời nào không nên nói hay không! Triệu Phất dạy cháu gái như vậy hay sao?!
Cô rốt cuộc có đầu óc hay không a, loại lời nói già mà không đứng đắn cũng dám nói ra!
Này là cháu gái của ông, ông thế nào cũng phải lột một lớp da của cô!
Hơn nữa ông chỉ nói lời đó trong lúc tức giận mà thôi, chẳng lẽ ông thật sự đánh cô bị thương? Chỉ là hù dọa cô mà thôi, kết quả cô lại còn uy hiếp ngược lại ông!
Thật là tức chết ông!
“Vậy được, có bản lĩnh thì chúng ta liền ở chỗ này náo loạn, xem ai làm gì được ai! Hôm nay nếu ông bị một tiểu nha đầu như cháu uy hiếp, về sau cần gì phải lăn lộn nữa, còn làm tấm gương cho con cháu Mộc gia kiểu gì nữa!”
Triệu An An cũng không chịu yếu thế, bĩu môi nói: “Được a, kéo dài thử xem, dù sao cháu ngồi ngài đứng, cháu còn tiết kiệm được nhiều sức lực hơn ngài! Khẳng định ngài phải chịu thua trước! Ngài nếu không cho Mộc Thanh làm viện trưởng, cháu sẽ cứ ôm như vậy, đêm nay ngài cũng đừng trở về, cứ đứng ngủ ở đây đi!”
Tính tình cô luôn luôn tùy tiện, không sợ trời không sợ đất, dù sao cô không tính toán gả đến Mộc gia, hôm nay kể cả đắc tội lão gia tử quá mức cũng không sao, về sau trốn tránh không thấy ông là được, cô còn không tin Mộc Vấn Sinh có thể chạy đến Triệu gia tìm cô phiền toái!
Mộc Vấn Sinh đã bị Triệu An An chọc tức tới mặt già đỏ bừng, lửa giận trong lòng có thể dời sông lấp biển.
Hôm nay ông không nên nhất thời mềm lòng đáp ứng ở lại nghe Triệu An An nói nhảm! Đều do tiểu tử ngu ngốc Mộc Thanh kia, nếu không phải vì hắn, ông đã lớn tuổi như vậy, còn phải chịu cơn bực tức không đâu này sao!
Xé rách một ống tay áo không nói, còn bị Triệu An An làm cho tức nghẹn!
Nhiều năm như vậy, nào có ai dám tranh luận với ông!
Hiện tại ông mới biết được, hóa ra những con trai cháu trai cháu gái của ông đều khiến người khác không phải lo lắng, nếu ai cũng giống như Triệu An An, Mộc gia không phải bị náo loạn đến lật trời sao!
Mộc Vấn Sinh áp chế lửa giận trong lòng, nghiến răng nghiến lợi nói: “Phi! Nó làm viện trưởng? Đánh cá ba ngày, phơi lưới hai ngày, chỉ biết chạy theo sau mông cháu, không chịu làm chuyện đứng đắn! Để nó làm viện trưởng thì bệnh viện Mộc thị sớm muộn gì cũng phải đóng cửa, chuyện này không có cửa đâu! Đừng nói viện trưởng, ngay cả bác sĩ nó cũng không xứng làm! Càng không xứng làm cháu trai của Mộc Vấn Sinh!”
Tuy rằng Triệu An An ngoài miệng nói cho đã, kỳ thật trong lòng sốt ruột bực bội, hôm nay cô tới để cầu xin cho Mộc Thanh, không phải tới để gây thêm phiền toái cho hắn, lão gia tử sao lại càng nói càng giận a, ngay cả bác sĩ cũng không cho Mộc Thanh làm, cái này còn nặng hơn!
Hơn nữa Mộc Vấn Sinh mềm cứng không ăn, tính tình rất xấu, thật sự khó đối phó, cũng không biết mấy năm nay Mộc Thanh làm thuộc hạ cho lão gia tử kiểu gì đây!
Triệu An An nghĩ nghĩ, tròng mắt vừa chuyển, bỗng nhiên khóc lên: “Ô ô…… Ông nội Mộc, ngài đừng nóng giận, đều là cháu không đúng, cháu cũng chỉ muốn tốt cho Mộc Thanh a! Hắn ưu tú như vậy lại còn thông minh, nếu ngài từ bỏ hắn thì quá đáng tiếc! Trước kia là cháu không hiểu chuyện, cho nên mới náo loạn với hắn, hiện tại cháu đã trưởng thành, về sau không bao giờ náo loạn nữa! Ngài đừng đuổi hắn đi được không? Trừ bỏ Mộc gia hắn còn có thể đi chỗ nào a! Trừ bỏ có thể làm bác sĩ, hắn còn có thể làm cái gì nha!”
Không có biện pháp, cứng rắn không được, cô đành phải thử mềm, hai dạng khác biệt thay phiên nhau, chắc có thể khiến lão gia tử không kiên trì nữa.
Cũng không thể tiếp tục dây dưa ở chỗ này, nếu có người để ý ông nội Mộc vẫn chưa ra ngoài, khẳng định một lát nữa sẽ có người tới tìm, bà ngoại thấy cô chưa đi ra ngoài, khẳng định cũng sẽ quay lại tìm cô, này để bà ngoại thấy được, về nhà khẳng định không thể thiếu bị mắng cho một trận!
Cô dùng sức cắn cắn môi, đau tới nhe răng trợn mắt, cuối cùng cũng chảy được mấy giọt nước mắt.
Khóc đến tan nát cõi lòng, người không biết còn tưởng hắn đã chết!
Mộc Vấn Sinh vừa tức vừa bất đắc dĩ, coi như ông phục nha đầu này, còn có thể nhẫn nhịn hơn cả ông, co được dãn được, vì Mộc Thanh bất chấp tất cả.
Ông chỉ nói vậy mà thôi, giống như lời cô nói, Mộc Thanh trừ bỏ làm bác sĩ còn có thể làm cái gì nha, hắn không giống Cảnh Dật Thần, tinh thông mọi thứ, không chỉ là thiên tài kinh doanh, hơn nữa kiến thức uyên bác, năng lực các phương diện đều xuất chúng, Mộc Thanh ngoài trừ y thuật, kinh doanh gì đó dốt đặc cắn mai.
Kể cả Mộc Thanh hiểu biết việc kinh doanh, Mộc Vấn Sinh cũng không có khả năng để hắn từ bỏ y thuật đi làm kinh doanh, không phải là khiến Mộc gia mất mặt sao!
Ông đương nhiên đang lừa Triệu An An, nhưng Triệu An An lại thật sự tin, còn ép ông không nhả ra không được.
Lúc này tiếng cô khóc càng lúc càng lớn, chẳng may hấp dẫn người khác đi vào, nhìn thấy dáng vẻ này, đều sẽ nghĩ ông đang bắt nạt Triệu An An! Đặc biệt là Triệu Phất, khẳng định trực tiếp mắng một trận, ghét bỏ ông bắt nạt cháu gái bà ấy.
Ông cũng không muốn để lão thái bà Triệu Phất kia ở đây mắng một trận.
Hôm nay là yến tiệc trăm ngày của chắt trai Cảnh Thiên Viễn, một ngày tốt đẹp không thể để người khác huỷ hoại.
Mộc Vấn Sinh đâu đầu vô cùng, chỉ có thể nói: “Vậy cháu cam đoan, về sau cách xa nó một chút, không được để nó nhìn thấy cháu, bằng không nó vĩnh viễn cũng không quên được cháu, không chịu kết hôn với người khác!”
“Được được được, cháu cam đoan! Về sau cháu khẳng định sẽ không xuất hiện trước mặt Mộc Thanh!” Triệu An An lập tức thề son sắt.
“Vậy thì tốt, cháu nhanh chóng buông tay! Chân ông sắp bị cháu bẻ gãy rồi!”
“Như vậy sao được, ông nội Mộc ngài còn chưa đáp ứng yêu cầu của cháu!”
“Ông đồng ý là được, chỉ bằng danh dự của lão già này, còn có thể lừa cháu sao!” Trên thực tế ông rất hay lừa người khác a!