Hào Môn Ẩn Hôn: Phúc Hắc Tổng Tài Nuông Chiều Bà Xã

Chương 557: Em còn muốn đợi chứ?



Trong kế hoạch của cô, Mộc Thanh chính là thứ không kiên định nhất, bởi vì hắn luôn sợ động vào Triệu An An, bởi vậy luôn rụt rè.

Nếu Mộc Thanh đồng ý, kế hoạch này đã được thực thi từ rất lâu rồi, căn bản là không cần chờ đến bây giờ.

Thật ra Thượng Quan Ngưng cũng muốn nói chuyện riêng với Mộc Thanh, bởi vì trước đó toàn nói trong điện thoại, có một số việc vẫn nên giáp mặt nói thì tốt hơn.

Cô vừa định nói “Được”, nhưng mà có một giọng nói lạnh lùng vang lên sau lưng mình: “Không thể!”

Mộc Thanh nhìn thấy Cảnh Dật Thần ôm Cảnh Duệ, chẳng những không làm anh giảm bớt khí thế mà còn có thêm cảm giác cao quý trầm ổn, đột nhiên hắn cảm thấy, trên đời này, có lẽ không tìm được một Cảnh Dật Thần cao lớn anh tuấn như vậy nữa đâu!

Cảnh Duệ được Thượng Quan Ngưng chưng diện cho bộ đồ cực kỳ đáng yêu, áo sơ mi màu xanh da trời với cái quần ngắn màu trắng có kèm theo hai lỗ tai thỏ, bé nằm trong lòng Cảnh Dật Thần, vừa cắn bàn tay nhỏ bé vừa mở to mắt đen tròn xem xét khắp nơi.

Gương mặt của bé, rất giống Cảnh Dật Thần, hai cha con bọn họ đúng là được đúc từ một khuôn.

Hai người đứng ở đó, rất là đẹp mắt.

Thật ra trong lòng Mộc Thanh rất hâm mộ Cảnh Dật Thần.

Trước kia, Cảnh Dật Thần sống hơn ba mươi năm cấm dục, mỗi ngày đều đi về một mình, anh là người vất vả nhất trong bọn họ.

Nhưng mà bây giờ, đúng là khổ tẫn cam lai.

Không chỉ có vợ đẹp hiền lành, còn có đứa con đáng yêu thông minh, gia đình mỹ mãn, cuộc sống hạnh phúc.

Không chỉ có Mộc Thanh hâm mộ, Trịnh Kinh cũng rất hâm mộ, đáng tiếc, hai người bọn họ là cùng cảnh ngộ, có lẽ bởi vì trước kia quá mức thuận lợi cho nên bây giờ mới rắc rối như thế!

Mỗi lần Mộc Thanh nhìn thấy Cảnh Dật Thần ôm Cảnh Duệ, hắn đều cảm thấy rất ám áp, anh cao lớn như vậy, lạnh lùng như vậy, nhưng đối với Cảnh Duệ nhỏ bé, anh cũng chỉ là một người đàn ông bình thường yêu thương con mình mà thôi.

Anh cũng giống người cha khác, cầm đồ chơi dỗ bé, nâng tay đưa bé lên cao, chờ bé lớn, sẽ không ghét bỏ việc đổi tã cho bé -- Cho dù anh là người mắc bệnh sạch sẽ!

Cảnh Dật Thần không biết sự hâm mộ trong lòng Mộc Thanh, cho dù biết cũng không để ý, điều anh để ý chính là việc Mộc Thanh muốn nói chuyện riêng với Thượng Quan Ngưng!

Dựa vào cái gì mà muốn nói riêng với Thượng Quan Ngưng!

Cảnh Dật Thần không vui, anh nghiêm mặt nói: “Có gì muốn nói thì nói trước mặt anh.”

Mộc Thanh không câm nín, dục vọng chiếm giữ của người này quá mức mạnh mẽ!

Hắn chỉ muốn nói chuyện với Thượng Quan Ngưng mà thôi, còn đang ở nhà họ nữa, vậy mà Cảnh Dật Thần cũng muốn đi theo!

“Được được được, nói trước mặt anh!”

Mộc Thanh lập tức thoả hiệp, cãi lời Cảnh Dật Thần, không có lợi lộc gì hết!

Dù sao thì hắn cũng không nói chuyện gì kỳ lạ, quá lắm thì sẽ làm hắn cảm thấy mất mặt mà thôi.

Thượng Quan Ngưng lắc đầu, cười cười ôm tay Cảnh Dật Thần: “Nói vài câu thôi mà, đâu có sao!”

Cảnh Dật Thần liếc nhìn cô một cái rồi nói rất thản nhiên: “Có sao.”

Sau đó, anh nắm tay Thượng Quan Ngưng lôi cô đến thư phòng.

Mộc Thanh sờ sờ mũi, dưới ánh mắt vui sướng khi người gặp hoạ của Trịnh Kinh, xấu hổ đi vào thư phòng,

Trong thư phòng, Cảnh Dật Thần đặt Cảnh Duệ lên bàn mà anh thường làm việc, sau đó đưa con chuột không dây cho bé chơi.

Thượng Quan Ngưng ngồi trên ghế, ánh mắt ôn nhu nhìn hai cha con, cho nên khi Mộc Thanh bước vào, hắn cảm thấy mình thật dư thừa!

Thượng Quan Ngưng nhìn thấy hắn vào liền quay đầu cười nói: “Bác sĩ Mộc, ngồi đi.”

Mộc Thanh ngồi đối diện cô, do dự một lát, cuối cùng vẫn quyết định đi thẳng vào vấn đề: “Chị dâu, em cảm thấy, kế hoạch nhằm vào An An đó, hay là thôi đi!”

Thượng Quan Ngưng đã sớm dự đoán được hắn sẽ nói như vậy, nụ cười trên mặt không thay đổi, không có chút tức giận nào.

Thật ra, từ đầu đến cuối, Mộc Thanh đều không đồng ý với kế hoạch của cô, bởi vì chắc chắn Triệu An An sẽ phải chịu đả kích, và chắc chắn sẽ rất buồn.

Mộc Thanh không muốn dùng cách này ép buộc Triệu An An, cũng là bình thường.

“Mộc Thanh, em cảm thấy, chị đang hại An An hả?” Mặc dù Thượng Quan Ngưng đang cười, nhưng giọng điệu lại rất nghiêm túc.

Còn nữa, đây là lần đầu cô gọi tên Mộc Thanh, không giống trước kia, cô rất kính nể gọi hắn là “Bác sĩ Mộc”.

Mộc Thanh sợ Thượng Quan Ngưng tức giận, nhanh chóng giải thích: “Không không không, chị dâu, em biết chị có ý tốt, cũng là vì em, em tuyệt đối không nghi ngờ chị!”

Thượng Quan Ngưng thu lại nụ cười, giọng điệu lập tức sắc bén: “Vậy ý em là gì?”

“Em...” Mộc Thanh ngẩn ngơ, hắn chưa từng thấy Thượng Quan Ngưng như vậy!

Bình tĩnh, nghiêm túc, sắc bén! Lời nói không chừa cho người ta đường sống, giống như đang cãi nhau với hắn!

Này khác biệt hoàn toàn với Thượng Quan Ngưng ngày thường ôn hoà nhã nhặn lịch sự!

Chính là trong nháy mắt, hắn liền cảm thấy như đã thay đổi thành một Thượng Quan Ngưng khác!

“Em không muốn cưới An An?!”

“Không phải, đương nhiên là em muốn cưới em ấy!”

“Vậy vì sao bây giờ em còn chưa cưới An An?”

“Em...” Mộc Thanh bị lời của cô làm á khẩu không nói được.

“Em muốn chờ nó suy nghĩ cẩn thận? Hay là muốn sống cả đời không gần không xa như trước?”

Giọng nói của Thượng Quan Ngưng, có chút trong trẻo lại lạnh lùng, thậm chí còn có vẻ châm biếm thản nhiên.

“Mộc Thanh, nếu nó có thể suy nghĩ cẩn thận, nó sẽ suy nghĩ nhiều năm như vậy sao? Vì sao nó không chịu gả cho em? Chỉ là nó sợ mình sẽ chết, hại em cũng chịu tội theo, ảnh hưởng đến cuộc sống yên ổn của em! Nó quá yêu em, càng yêu, lại càng không muốn gả cho em! Em muốn chờ nó nguyện ý gả cho em, vậy chứng minh nó đã không cần em nữa.”

“Em, em còn muốn đợi chứ?”

“Em sợ tổn thương An An? Ngại quá, cái chị muốn chính là nó bị tổn thương! Không đau thì làm sao mà nhớ? Em hy sinh vì nó nhiều như vậy, nó vẫn thờ ơ, cũng không cảm thấy có gì tài giỏi, nói trắng ra, là nó không biết quý trọng! Đương nhiên chị cũng không muốn làm An An tổn thương, nhưng nếu không làm nó tỉnh lại, cả đời này hai em cũng không được ở cùng nhau, sao nó lại có hạnh phúc?”

Mộc Thanh há hốc mồm, nhưng không nói chuyện.

Hắn không biết nên phản bác Thượng Quan Ngưng thế nào, hơn nữa, hắn không phản bác được! Tất cả những điều Thượng Quan Ngưng nói, đều là sự thật.

“Có lẽ, em không có An An thì còn có thể tìm được cô gái khác, nhưng mà, An An không có em, sẽ không tìm người khác, nó là bạn tốt của chị, bây giờ thân thể cũng đã khoẻ mạnh, chị không thể để nó sống cô độc cả đời!”

“Chị dâu, lời này của chị không đúng rồi, em sẽ không đi tìm cô gái khác, nếu không thì đã tìm từ lâu, chị phải tin em mới được.” Mộc Thanh không nhịn được, nhỏ giọng phản bác.

Trước kia, khi đứng trước mặt Cảnh Dật Thần, hắn luôn cảm thấy rất áp lực, không ngờ Thượng Quan Ngưng cũng có thể tạo áp lực cho hắn như vậy! Bây giờ hắn không sinh nổi lòng phản kháng với Thượng Quan Ngưng nữa rồi!

Chân nhân bất lộ tướng!

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv