Ở hành lang khách sạn năm sao kim bích huy hoàng, Cảnh Dật Nhiên một tay đỡ cánh tay Mạc Lan, một tay đặt ở sau lưng bà, nhẹ nhàng ôm lấy bà, tựa như rất tận tâm đối với bà, như một đứa cháu trai hiếu thảo.
Chỉ là, trong ánh mắt hắn lại lộ ra sự đắc ý là âm lãnh, phá hủy không khí hắn khó khăn xây dựng.
“Cha, con chỉ đến tham gia hôn lễ của anh trai, chúc phúc anh ấy và chị dâu một tí, không có ý tứ gì khác. Con sẽ không náo loạn, cha yên tâm. Đây là trường hợp gì con rất rõ ràng, con sẽ không làm cho cha mất mặt!”
Hắn nói rất đàng hoàng, tựa như sau một đêm liền trưởng thành.
Cảnh Dật Nhiên hôm nay mặc một bộ tây trang màu đen sang trọng hiếm thấy, áo sơmi màu trắng, cà vạt màu xanh biển, đầu tóc trước kia có nhiễm chút ánh hồng giờ đều lại trở về màu đen, lời nói nghiễm nhiên là một đứa con trai ngoan nghe lời.
Nhưng Cảnh Trung Tu biết rõ tính nết của Cảnh Dật Nhiên, giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, cảnh Dật Nhiên nếu có thể thay đổi tính thì mặt trời ngày mai sẽ mọc từ phía tây.
Hắn nói không đến náo lọan, nhưng lại nói to nhu vậy, cứ như sợ người khác không nghe thấy vậy, đây không phải gây náo loạn thì là cái gì?!
“Tôi không có đứa con trai như vậy, cút đi! Buổi hôn lễ này không cần cậu tham gia, nơi này không chào đón cậu!”
Cảnh Trung Tu sắc mặt rất không tốt, ngữ khí cũng rất lạnh băng, nhưng ông không nhìn về phía Cảnh Dật Nhiên, mà là nhìn về phía người vẫn luôn gắt gao che chở Cảnh Dật Nhiên, Mạc Lan.
Thực hiển nhiên, Cảnh Dật Nhiên là do Mạc Lan cho vào.
Khách sạn sớm đã bị Cảnh Trung Tu hạ lệnh, hai ngày này sẽ không tiếp đãi khách khứa bên ngoài, ra vào cần phải có thiệp mời hôn lễ mới được.
Cảnh Dật nhiên căn bản là không có thiệp mời, hắn có thể tiến vào đây, khẳng định là Mạc Lan chào hỏi qua với người bên khách sạn.
Ngày mai chính là lễ kết hôn của con trai, là công việc quan trọng nhất năm nay của Cảnh gia, Mạc Lan cố tình muốn đưa Cảnh Dật Nhiên trộn lẫn vào, sắc mặt Cảnh Trung Tu không biết sẽ đẹp đến mức nào.
Hắn đối xử với Mạc Lan đã nhẫn nại tới cực hạn rồi.
Cả đời hắn đã bị một người cố chấp như Mạc Lan làm hỏng, hiện tại còn muốn bởi vì sự cố chấp của bản thân mà hủy diệt cả đời của Cảnh Dật Thần?
Bà thật sự rất hồ đồ, vẫn luôn nhìn Cảnh Dật Thần không vừa mắt?
Từ trước cho tới nay bà đều luôn thiên vị Cảnh Dật Nhiên, Cảnh Trung Tu chưa từng nói qua cái gì, Cảnh Dật Thần quả thật không khéo léo mà lấy lòng bà nội được như Cảnh Dật Nhiên, nhưng Cảnh Dật Thần mới là người thừa kế chính thống của Cảnh gia, bất công và nuông chiều, cũng phải có giới hạn.
Cảnh Dật Nhiên tới tham gia hôn lễ, khẳng định sẽ không có ý tốt, Cảnh Dật Nhiên và Cảnh Dật Thần là địch, hai người gặp mặt là hận không thể trực tiếp giết đối phương.
Chúc phúc Cảnh Dật Thần? Chuyện này chỉ sợ ngay cả Mạc Lan cũng sẽ không tin tưởng đi!
Cảnh Dật Nhiên đem 20% Cảnh Thịnh Tập Đoàn nói bán liền bán liền bán, hắn không hề có lòng trung thành với Cảnh gia, cũng chưa từng để Cảnh gia ở trong lòng, nếu ngày mai Cảnh gia sụp, Cảnh Dật Nhiên không chỉ không khổ sở, mà còn sẽ rất cao hứng vui vẻ.
Hắn vẫn luôn cảm thấy Cảnh gia thiếu nợ hắn, nhưng trên thực tế, là hắn và Chương Dung thiếu nợ Cảnh gia, thiếu nợ Cảnh Dật Thần!
Cảnh Trung Tu làm việc từ trước đến nay đều rất lưu loát dứt khoát, cũng không ướt át bẩn thỉu, đã ra quyết định rồi sẽ không dễ dàng đổi ý.
Cảnh Dật Nhiên nếu đã bị trục xuất ra khỏi Cảnh gia, vậy thì sẽ không còn bất khì quan hệ gì với Cảnh gia, cũng không có bất luận tư cách gì tới tham gia buổi hôn lễ này, nếu không, việc trục xuất khỏi Cảnh gia sẽ là thùng rỗng kêu to sao!
“Cậu đã bị trục xuất khỏi Cảnh gia, không còn bất kì quan hệ gì với tôi và Cảnh gia, muốn đi chỗ nào tôi cũng không quản, nhưng nơi này thì cậu không có tư cách tới! Nếu cậu muốn phá hư buổi hôn lễ này, như vậy tôi khuyên cậu vẫn nên từ bỏ cái ý niệm này, thực lực Cảnh gia như thế nào, cậu rõ ràng hơn so với ai khác, đối kháng với Cảnh gia, kết cục sẽ rất thảm.”
Cảnh Trung Tu rời khỏi Mạc Lan, nhìn thoáng qua khách khứa tham gia hôn lễ lần này đi ra từ trong phòng, không khỏi đem thanh âm ép thấp một ít.
Đây là việc xấu trong nhà, không thể oang oang ra ngoài.
Nhưng Cảnh Dật Nhiên lại biết trong lòng ông nghĩ gì, cố ý lớn tiếng nói: “Cha, con thật sự chỉ tới chúc phúc anh trai con, cả đời anh ấy chỉ có một lần kết hôn, cha không thể cấm con tham gia! Nếu cha không nhận đứa con này, nhưng trong người con lại chảy dòng máu của Cảnh gia, hôn lễ lần này con phải tham gia!”
“Con hiện tại nhiều bản lĩnh, là chủ nhân của Cảnh gia, người làm mẹ như ta cũng không nói lại được, nhưng A Nhiên đã có tâm ý như vậy, con không nên đuổi nó đi! Hôn sự vui vẻ thì người một nhà phải luôn ở bên nhau, con đem A Nhiên bài xích ngăn ra bên ngoài, sao lại thế này! Người ngoài đều có thể tới tham gia buổi hôn lễ này, như thế nào mà người nhà lại không thể tới tham gia?”
Mạc Lan cũng thay Cảnh Dật Nhiên nói chuyện, bà vừa giữ chặt tay Cảnh Dật Nhiên, vừa nhìn chằm chằm Cảnh Trung Tu, trong giọng nói mang theo oán niệm, hơi có chút không tốt.
Cảnh Trung Tu áp xuống sự tức giận nơi đáy lòng, trên mặt bình tĩnh không gợn sóng, ngữ khí lại lãnh đạm hơn trước: “Cái gì là người ngoài, cái gì là người nhà? Nó là tới làm trò cười cho Cảnh gia, mẹ cũng làm bậy cùng nó, sao tôi lại không biết mẹ yêu thương con cháu như vậy!"
Mạc Lan có chút tức giận, nhưng nhìn những khách khứa đứng đó xem không xa, cũng hạ giọng nói: “A nhiên sao lại làm bậy, nếu con không cấm nó vào thì sẽ không có những việc này! Ta thất người làm trò cười cho Cảnh gia chính là con, mau tránh ra, Để A Nhiên vào nghỉ ngơi, vết thương trên người nó còn chưa khỏi hẳn, ngồi phi cơ một thời gian dài như vậy, giờ đang rất cần nằm nghỉ ngơi."
Cảnh Trung Tu dáng người thẳng đứng ở nơi đó, không chút sứt mẻ. Phía sau là hai người bảo vệ luôn phụ trách sự an toàn của ông cũng không cử động, như đã chắc chắn không thể để Cảnh Dật Nhiên bước vào.
Để Cảnh Dật Nhiên làm trò trước mặt khách khứa rồi vào trong, không khác nào thừa nhận hắn chính là người của Cảnh gia.
Người tới tham gia hôn lễ, tất cả đều là người có quan hệ mật thiết với Cảnh gia, hơn nữa thế lực đều tương đối cường đại, đồng thời cũng toàn là người cầm quyền hoặc là người thừa kế của gia tộc, thái độ của ông đối với Cảnh Dật Nhiên rất quan trọng.
Nếu ông tiếp nhận Cảnh Dật Nhiên, như vậy ngày sau Cảnh Dật Nhiên cùng những người này hợp tác sẽ rất dễ dàng, việc này không phải việc Cảnh Trung Tu muốn thấy.
Mà nếu ông cự tuyệt không cho Cảnh Dật Nhiên vào cửa, như vậy mai sau ai muốn cùng Cảnh Dật Nhiên hợp tác, sẽ phải xem xét, đây không phải người Cảnh gia thừa nhận, hợp tác cùng sẽ có sự nguy hiểm.
“Trục xuất nó ra khỏi Cảnh gia, không phải là chỉ nói mà thôi, mà là rất nghiêm túc, trong gia phả Cảnh gia cũng sẽ không có tên của nó, Chỉ với việc nó đem cổ phần kinh doanh mấy thế hệ Cảnh gia bán đi thì nó đã không còn tư cách tới tham gia buổi hôn lễ này.”
Giọng nói Cảnh Trung Tu nhàn nhạt, nghe không ra cảm xúc gì, Mạc Lan vẫn luôn quen thuộc con trai mình, bà biết, Cảnh Trung Tu hiện tại đã rất tức giận.
Nhưng dù Cảnh Trung Tu tức giận bà cũng không sợ hãi, đối với việc Cảnh Dật Nhiên bị đuổi ra khỏi Cảnh gia bà cực kỳ bất mãn, hận không thể mắng cho Cảnh Trung Tu máu chó phun đầu!